Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Edit: Đào Tiên.

- --

Lộc Niệm phản ứng rất nhanh.

Thiếu niên xa lạ trước mắt này, hẳn chính là em trai của Triệu Thính Nguyên – Triệu Nhã Nguyên.

Lộc Niệm nhớ rõ cậu ta, nhưng dựa theo nguyên văn cốt truyện, lúc Triệu Nhã Nguyên tới An Thành thì Lục Niệm đã sớm chết, cho nên hai người bọn họ căn bản không gặp mặt, nhưng cô nhớ, Triệu Nhã Nguyên cũng không phải là người dễ đối phó.

Con ngươi thiếu niên đối diện hơi rũ xuống, mặt không biểu tình đánh giá cô, “Lục Niệm?”

“Đây là em gái anh”. Lục Dương giới thiệu, “Niệm Niệm, bằng tuổi em, hiện tại đại học trường trung học phụ thuộc......”

Đôi mắt thiếu niên đen láy như hắc diệu thạch, cậu căn bản không nghe Lục Dương nói, đánh giá Lộc Niệm vài lần, “Mọi người bảo thân thể cô không tốt, hiện tại xem ra, không phải còn sống khá tốt sao?”

Lộc Niệm kinh ngạc, Lục Dương cũng bất ngờ không kém.

Không đợi anh em Lục gia nói gì, Triệu Thính Nguyên bỗng từ trên ghế đứng lên, quát lớn, “Nhã Nguyên, em nói cái gì thế, còn không mau xin lỗi Niệm Niệm”.

Triệu Nhã Nguyên nằm liệt trên ghế ngồi, ngáp một cái, “Anh, em đã nói gì đâu, không phải em cũng thế sao, từ nhỏ đã bệnh muốn chết, lớn lên thì đỡ rồi”.

Lộc Niệm: “......” Nói cũng đúng.

Sắc mặt Lục Dương hơi đen, nhưng dù sao hắn cũng là đại diện cho Lục gia mời khách, hơn nữa là người lớn nhất ở đây, cũng không nên quá so đo với một thằng nhóc, chỉ có thể nói: “Gọi món trước đi, chắc hẳn mọi người ở đây đều đói bụng rồi”.

Phục vụ trình thực đơn lên, Lục Dương bắt đầu gọi món.

Triệu Nhã Nguyên từ xa liếc mắt ngó thực đơn một cái, lười biếng nói: “Tôi không ăn được cay”.

Lục Dương: “Súp kem nấm* thì sao?”

(P/s: Súp kem nấm: một món khai vị đơn giản của phương Tây, thành phần chính là kem bơ hoặc sữa, nấm và nước súp.)

Triệu Nhã Nguyên ghét bỏ: “Không thích nấm”.

Lục Dương nỗ lực duy trì nụ cười: “Vậy đổi sang hải sản......”

“Tôi bị dị ứng hản sản”.

Tay Lục Dương run run, Lộc Niệm ngồi bên cạnh cũng cảm thấy hắn sắp lên cơn động kinh rồi, Triệu Thính Nguyên vừa xấu hổ lại bất đắc dĩ, không ngừng quát lớn, chính anh cũng không quản được em trai mình.

Lộc Niệm trầm mặc ngồi một chỗ vừa ăn dưa vừa xem bọn họ lăn lộn.

Dù sao món gì cô cũng ăn được nên không thấy có vấn đề gì cả.

Từ mặt bên đánh giá, vóc người thiếu niên càng hiện ra vẻ đơn bạc tinh tế, bị anh trai nói vài lần, cậu không thú vị bĩu môi, lại đeo tai nghe lên lần nữa, móc di động ra chơi.

Lộc Niệm chỉ thấy tính hắn có chút trẻ con, nhưng cũng không có ý gì xấu cả.

Cuối cùng thì cũng gọi món xong, bốn người cùng nhau chờ đồ ăn được mang lên.

Lộc Niệm rút một quyển sách từ trong cặp ra xem.

Triệu Nhã Nguyên mang tai nghe, tay đánh nhịp theo, chỉ có Lục Dương và Triệu Thính Nguyên ngồi nhìn vẩn vơ.

Lục Dương lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: “Anh em cậu, lớn lên có vẻ không giống nhau cho lắm......”

Tuy rằng đều là soái ca, nhưng loại hình lại khác biệt, ngoại trừ vẻ ngoài nhìn kỹ có vài phần tương tự, cụ thể thì vẫn có nhiều điểm khác.

Triệu Thính Nguyên nói: “Đúng vậy, ai cũng bảo Nhã Nguyên giống mẹ tôi, còn tôi thì lại giống ba”.

Lục Dương đáp: “Bác gái nhất định rất xinh đẹp”.

“Nhã Nguyên bị ba mẹ tôi chiều hư”. Triệu Thính Nguyên thấy em trai đeo tai nghe nên hẳn không nghe được gì, hơi cúi người, thấp giọng nói với Lục Dương: “Hôm nay thật ngại quá, Nhã Nguyên là đứa trẻ nhỏ nhất trong gia tộc, hơn nữa, sức khỏe từ nhỏ đã không được tốt. Khi còn bé nó đã bị đưa đến một sơn trang nghỉ dưỡng rất lâu, thân thể tốt hơn chút mới về nhà đi học. Mẹ cực kỳ thương nó, ai cũng không dám nói gì”.

Vì thế nên mới nuôi Triệu Nhã Nguyên thành một Hỗn Thế Ma Vương.

Lục Dương chỉ có thế gật gật đầu, cười khổ tỏ vẻ hắn hiểu rồi, không thì hắn có thể làm gì được đây.

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên.

Lộc Niệm an tĩnh mà ăn cơm.

“Nhìn món của cô ngon hơn của tôi đấy”.

Đôi mắt Triệu Nhã Nguyên chăm chú, nhìn chằm chằm một phần thịt trâu ninh nhừ vừa bưng lên trong đĩa của Lộc Niệm.

Lộc Niệm: “...... Tôi chưa động đến, cậu muốn ăn không?”


Triệu Nhã Nguyên cũng không khách khí mà bê cả đĩa của cô qua.

Lục Dương: “......”

Không lâu, nhà hàng lại bưng lên bốn phần trứng cá muối Nga*.

(P/s: Trứng cá muối Nga, trứng của nhiều loại cá khác nhau được chế biến bằng cách ướp muối, nổi tiếng nhất là trứng cá tầm; được buôn bán trên thị trường thế giới như một món cao lương mỹ vị, ăn kèm với các đồ nguội khai vị hay với sushi.)

Triệu Nhã Nguyên: “Tôi muốn ăn hai phần”.

Triệu Thính Nguyên: “Anh cho em”.

Triệu Nhã Nguyên: “Thân thể không tốt thì hệ tiêu hóa cũng không tốt”. Cậu nhìn sang Lộc Niệm, “Không bằng tôi ăn giúp cậu nhé”.

Lục Dương: “???” Mày mẹ nó chưa đủ à.

Lộc Niệm không ngại: “Đây”. Vốn dĩ cô cũng không thích lắm, một phần đồ ăn thôi, cô không keo kiệt đến vậy.

Tính cách Lộc Niệm rất mẫn cảm, cô cảm thấy Triệu Nhã Nguyên hình như không thích mình cho lắm, nhưng cô nhớ trong nguyên văn, Lục Niệm...... hẳn là không quen biết Triệu Nhã Nguyên mà.

Một bữa cơm rất nhanh đã xong, Lộc Niệm vẫn an tĩnh, suốt cả quá trình không nói được mấy câu.

Đây là lần đầu tiên Triệu Nhã Nguyên gặp Lộc Niệm.

Cô để lại cho hắn ấn tượng an tĩnh, nội liễm, lớn lên...... cũng tạm.

Đến nỗi tính tình, ít nhất tính cách ngoài mặt thì còn miễn cưỡng...... Nói thật, so với tưởng tượng của hắn thì chênh lệch rất lớn.

Đúng là nhìn không ra, vậy mà từ nhỏ đã là người nhẫn tâm lương bạc như vậy, có lẽ là ngụy trang. Hắn còn muốn nhìn xem, cô có thể giả bộ đến mức nào.

Sau khi cơm nước xong, đoàn người cùng nhau rời đi, Lục Dương nói muốn tiêu thức ăn, đề nghị cùng đi tản bộ.

Triệu Nhã Nguyên thế mà lại đồng ý, đi bên cạnh cô.

Lộc Niểm có điểm ngốc, cô cảm giác được Triệu Nhã Nguyên có địch ý với mình, vì vậy, trước mắt cô có chút phòng bị, không biết phải nói với cậu cái gì.

Triệu Nhã Nguyên: “Tôi ở lớp hai, bên cách vách”.

Lộc Niệm: “......Thật lợi hại, cũng là lớp chất lượng cao”.

Triệu Nhã Nguyên nhai kẹo cao su, thổi ra một quả bóng, nhàm chán nói: “Không lợi hại, tôi bỏ tiền ra mua ở kỳ thi khảo sát chất lượng môn toán”.

Đôi mắt cậu bị ánh hoàng hôn chiếu rọi nhè nhẹ, ánh lên màu hổ phách, trông càng thêm xinh đẹp, nhìn chàng trai chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, thân hình thiếu niên vẫn còn hơi mảnh khảnh, bả vai đơn bạc, tóc đen mềm mại, nom hơi xù xù.

Lộc Niệm: “......”

“Thật trùng hợp, tôi cũng mua điểm”. Lộc Niệm chân thành tha thiết nói: “Tôi không tham gia kỳ thi trung khảo”.

Lúc đó cô vẫn đang bệnh tật quấn thân, cơ thể suy yếu, xác thật không đi thi được.

Thiếu niên thổi vài bóng kẹo cao su, có phần ngoài ý muốn nhìn cô.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, sườn mặt thiếu nữ phá lệ tinh xảo, nhìn tiên khí mười phần, không chỗ nào là không lưu lại dấu ấn tuyệt đẹp.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ đây là nhân vật trong truyền thuyết, mỹ nhân rắn rết?

- --

Gần đây, quán bar của Minh ca làm ăn không tệ.

Cửa hàng mặt tiền cách vách bỗng dưng đóng cửa, đổi thành cho thuê tranh chữ, Tần Tự gọi anh tới, thông báo cho anh thu mua lại miếng đất kia.

Minh ca tiếc tiền thật sự, la lối khóc lóc ngay tại chỗ: “Sao có thể tính toán như vậy, tôi mệt quá, hiện giờ không muốn mở thêm cái gì cả, nếu một hai phải mở, tự bọn họ đi mà mở.”

Tần Tự: “Mấy lần anh mua đồ ăn đều không tính tiền rõ ràng, đừng tranh với tôi”.

Ngón tay thon dài sạch sẽ của thiếu niên cầm bút, dưới ánh đèn quán bar càng thêm trắng trẻo lạnh lùng: “Có người đang nhăm nhe muốn ở quán cách vách cạnh tranh với anh, đến lúc đó, bằng trình độ buôn bán của anh thì chỉ có thể trực tiếp đi uống gió Tây Bắc”.

Đây chính là bát cơm duy nhất của anh ta.

Minh ca biết Tần Tự đã đến đầu đường hóng hớt, có rất nhiều nơi khó hiểu tung tin ra, có điều, hơn 90% đều là tin chính xác.

Giọng Minh ca trầm xuống: “...... Vậy, sau một thời gian, chúng ta tới ép giá có được không?”

“Phải làm nhân lúc còn sớm”. Tần Tự lạnh lùng nói: “Mình không ra tay thì chỉ có thể chờ người khác động thủ giết chết anh”.

Trước giờ anh vẫn luôn làm việc tàn nhẫn, quyết đoán, không chừa lối thoát, Minh ca so với anh thì đúng là một người ôn hòa.

Minh ca: “...... Được rồi được rồi, do cậu quyết định”.


Hai chân thiếu niên thon dài, một gương mặt anh tuấn, càng khiến người ta chú ý.

“Tiểu soái ca? Tới uống một ly?”. Một người phụ nữ say khướt cười hì hì bưng chén rượu lại đây, tầm mắt ái muội đảo qua gương mặt và dáng người anh.

Thiếu niên ngửi thấy hương nước hoa cùng mùi rượu nồng nặc trên người ả thì nhíu mày chán ghét.

Anh kéo Minh ca chắn đằng trước, nói ngắn gọn: “Tôi còn chút việc, vào trong rồi nói”.

“Gần đây tôi tìm thêm việc, buổi tối có khả năng không làm được”. Tần Tự nói, “Ngày thường anh chú ý một chút, có gì thì gọi điện thoại cho tôi”.

Minh ca: “Anh nói này, hiện tại cậu mới lên cao nhị, sang năm mới cao tam, học tập vất vả như vậy rồi còn cả ngày ganh đua làm gì, với tình hình kinh tế hiện tại, đủ để cậu sinh hoạt và đóng học phí rồi”.

Dù sao trước mắt vẫn là một học sinh, không có sở thích bất lương nào, không lãng phí, cũng không uống rượu, đánh nhau, không cờ bạc, muốn nhiều tiền như thế làm gì?

Tần Tự mím môi: “Tôi muốn dọn ra ngoài”.

Anh muốn có ngôi nhà hoàn toàn thuộc về chính mình, một ngôi nhà bình thường, bình thường thôi.

...... Có thể dẫn người trở về, mà không khiến anh cảm thấy xấu hổ, mất mặt.

Minh ca nói: “Anh biết, cậu ghét bỏ quán bar nhỏ này có phải không, sợ người đẹp tới tìm cậu uống rượu, sợ quán bar này ô nhiễm cậu hả?”

Xác thật, Tần Tự chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng vừa ngồi xuống một cái, đã có không ít người đến quấy rầy cậu ta. Ngoại hình tốt, lại có khí chất riêng biệt, sớm trưởng thành, không giống mấy nhãi con trắng trắng nộn nộn.

Tần Tự lười nhiều lời.

Trước nay anh cũng không nghĩ mình là thiếu niên đơn thuần tốt bụng gì cả, từ nhỏ đã thấy nhiều, một quán bar có thể ô uế anh sao được.

Minh ca: “Rồi rồi rồi, cậu giỏi, cậu lợi hại, có bản lĩnh thì đi thổ lộ với cô gái mình thích đi”.

Sắc mặt thiếu niên thay đổi ngay tức khắc, Minh ca xem mặt đoán ý, lập tức ngậm miệng.

Thật lâu sau, anh mới cứng nhắc nói: “Tôi không thích ai, cũng không cần thích ai cả”.

Hiện tại anh có tư cách gì để nghĩ đến việc đó?

So với việc bị cô thương hại, anh tình nguyện cả đời rời xa cô.

Chờ Tần Tự đi xa, Minh ca mới trộm nói nhỏ: “Thằng nhóc thúi, còn cãi bướng, hiện tại biết cái rắm, chờ sau này thành đàn ông rồi hãng nói những lời đó”.

- --

Lộc Niệm chuẩn bị mời ‘ân nhân cứu mạng’ ăn cơm, cô đã gọi điện thoại hẹn thời gian ổn thỏa.

Ngày thường cô ít khi sửa soạn, lần này do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn trang điểm một chút.

Tuy đi học không mặc váy, nhưng trong phòng cô vẫn có một phòng quần áo riêng biệt, bên trong tất cả đều là các loại váy, trang sức đi kèm, áo khoác, mỗi bộ đều đã phối sẵn. Lộc Niệm bình thường không hay đi mua, nhưng mỗi khi lễ tết, hay vào ngày sinh nhật, sẽ có chuyên gia đưa đến các lễ vật định chế, hết thảy đều treo ở trong phòng này.

Ngày thường, chủ yếu là Miêu Miêu giúp cô chọn lựa quần áo.

Lần này, cô lại muốn tự sửa soạn cho mình.

Thấy cô chuẩn bị ra ngoài dùng cơm với bạn nam, Miêu Miêu đặc biệt hưng phấn: “Đảm bảo sẽ trang điểm cho cô chủ thành nàng công chúa, khiến cho bạn nam kia vừa nhìn đã thích”.

Lộc Niệm: “......” Có phải cô nghĩ sai ở đâu đó rồi không?

Lúc cô đến, Lâm Tuấn Nhuận đã tới rồi.

Lộc Niệm sợ hắn không biết đường nên cô đề nghị lựa chọn địa điểm là một quán cà phê gần trường học, ăn một bữa cơm xoàng. Lâm Tuấn Nhuận hoàn toàn không có ý kiến.

Cô gái nhỏ hôm nay trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc váy chiffon nhỏ tối màu hơi chiết eo khiến vòng hai và đôi chân dài trông hết sức tinh tế, màu sắc đối lập với màu da nên càng có vẻ nổi bật.

Trước mắt Lâm Tuấn Nhuận sáng ngời, hắn khen không dứt miệng.

Lộc Niệm lại cảm thấy không hứng thú lắm, cô không biết rốt cuộc là tại sao.

Cô cũng cảm thấy có chút buồn bực, chẳng lẽ đúng như Lục Dương nói, bởi vì khi đó cô quá yếu ớt nên sự ỷ lại hiểu sai thành hảo cảm ư?

Hai người ngồi gối diện dùng cơm, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Trong quán cà phê có người chơi violon, tiếng đàn du dương lan tỏa khắp không gian, bầu không khí thật tốt, hương vị đồ ăn cũng không tồi.

Xác thật đây là lần đầu tiên cô một mình đi ăn cơm với người khác giới trừ người thân trong gia đình.


Đây là hẹn hò sao...... Lộc Niệm thất thần nghĩ.

Lần đầu tiên cô hẹn hò......

Chính là như vậy ư...

Hai người còn chưa thành niên, Lộc Niệm uống nước trái cây, không ngờ, nước trái cây ở đây đựng trong bình thủy tinh, cũng đậy nút gỗ như chai rượu vang đỏ khác.

Lộc Niệm sức yếu, không mở được nắp bình.

Lâm Tuấn Nhuận thấy vậy liền xung phong nhận việc: “Để tớ giúp cậu”.

Không ngờ, mặt hắn đã đỏ lên, nhưng vẫn không thể mở cái nút kia ra, chỉ có thể gọi phục vụ tới hỗ trợ.

Mất mặt trước Lộc Niệm, Lâm Tuấn Nhuận cảm thấy thể diện của hắn đã mất hết rồi, chỉ có thể giận cá chém thớt với người phục vụ: “Sao các người đậy nút chặt thế hả?”

...... Thoạt nhìn hắn cũng không có mấy phần sức lực.

Lộc Niệm cảm thấy cực kỳ không thích hợp.

Cô nhớ rõ lúc ấy nam sinh kia bế ngang người mình lên, một chút cũng không tốn sức, thế mà một cái nút bình cũng không vặn ra được ư?......

Hay là, thể trọng của cô thật sự nhẹ?

Lâm Tuấn Nhuận cũng có chút xấu hổ.

Bọn họ cũng không nói tới sự kiện ngày hôm đó, chỉ nói vài chuyện sinh hoạt, học tập bình thường.

Lâm Tuấn Nhuận hơi hưng phấn: “Cậu còn biết vẽ tranh sao?”

Lộc Niệm gật đầu: “Biết một chút”. Dù sao cũng đã học nhiều năm như vậy, phác họa, dùng màu nước, ký họa cô đều biết một ít.

Thực ra, giáo viên dạy mỹ thuật nói thiên phú của cô không tồi, là thiên phú tốt nhất trong các khả năng học tập của cô.

“Cậu có thể tặng tớ một bức tranh cậu vẽ không?” Lâm Tuấn Nhuận thử hỏi, “Tạ lễ quý giá tớ không cần, nếu nhận được bức tranh cậu tự vẽ thì tớ rất vui mừng”.

Lộc Niệm: “......”

Cuối cùng, cô vẫn đồng ý: “Hôm nào tôi sẽ vẽ cho cậu một bức”.

Cơm nước xong, hai người ngồi tán ngẫu trong quán cà phê một lúc, Lâm Tuấn Nhuận vẫn không chịu rời đi như cũ.

Hắn hỏi: “Lần sau rảnh chúng ta đi chơi tiếp nhé?”

Lộc Niệm: “......” Cô nghĩ lần sau cũng không có thời gian xác định, nếu từ chối thẳng thì lại không lễ phép, vì thế cô hàm hồ tùy tiện gật đầu.

Mắt thấy bầu không khí vừa đúng, thiếu nữ đối diện tươi mát tú mỹ, hắn nhìn đến tâm thần dao động.

Hắn lấy hết can đảm, định trộm nắm tay Lộc Niệm một chút.

Bỗng nhiên, cô ngơ ngác nhìn về phía cách đó không xa.

Góc đường có một thiếu niên cao gầy đang đứng đó.

Trời đã vào thu, anh không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay to rộng màu đen như cũ, càng có vẻ cao cao gầy gầy, vai rộng chân dài, tư thế đứng tùy ý nhưng vẫn đẹp trai không chịu được.

Trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt trào phúng như mọi ngày.

Lộc Niệm không để ý Lâm Tuấn Nhuận, cô buột miệng thốt ra: “Anh làm gì ở đây?”

Tần Tự nhàn nhạt nói: “Làm công gần đây”.

Bị cặp mắt đen hẹp dài kia đảo qua, Lộc Niệm chỉ thấy một thân tỉ mỉ phối hợp này của cô không hiểu sao có chút không được tự nhiên, cô hơi bực: “Nhìn cái gì?”

Tần Tự: “Chẳng có gì đẹp”.

Bỗng nhiên Lộc Niệm cảm thấy vành tai hơi nóng: “...... Anh, lưu manh”.

Tần Tự: “?”

Lộc Niệm hít sâu một hơi, hiện tại cô vừa nhìn thấy anh là lại muốn tức giận, cô nhỏ giọng nói với Lâm Tuấn Nhuận: “Xin lỗi, tôi và người này có chút việc, hôm sau gặp lại”.

Vẻ mặt Lâm Tuấn Nhuận ngu luôn, xem tình trạng này, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cùng cô từ biệt rời đi.

Nhìn hai người ở trước mặt hắn rỉ tai nhau, Tần Tự càng cảm thấy chướng mắt.

Anh đơn giản xoay người muốn đi.

Lộc Niệm: “Anh làm gì thế?” Cô đuổi theo phía sau.

Tần Tự lạnh nhạt nói: “Cô theo tôi làm gì, chúc mừng cô tìm được niềm vui mới sao?”

Những lời này vừa nói ra, anh liền thấy hối hận.

Mấy lời nói chua lòm như này, quả thực cách một km cũng ngửi thấy được.

Anh cũng không thể tin nổi là chính mình có thể nói ra câu đó.

Cũng may, Lộc Niệm không chú ý tới. Cô tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, IQ ngay lập tức giảm xuống 500 điểm, lao xuống dưới trục hoành.

Cô nghĩ tính tình mình hẳn không tồi, trước mặt người khác cơ bản không biết giận, thực tùy ý, vậy mà chỉ cần Tần Tự đứng trước mặt cô, y như rằng giận dỗi tích góp một năm đều bạo phát ra ngoài.


Kỳ thật trước kia còn tốt, cô cùng Tần Tự ở chung khá vui vẻ.

Nghĩ lại một chút, khả năng chính là sự kiện anh đưa cho cô sấp giấy nợ năm ngoái và một năm này không quan tâm đến nhau, làm oán khí trong lòng cô tích tụ, trước khi được phát tiết ra thì vẫn vô cùng khó chịu.

“Đúng là em hẹn hò với hắn thì thế nào?”

“So với người nào đó khá hơn nhiều”. Lộc Niệm nói: “Không vô lương tâm, cũng không nhẫn tâm như vậy”.

Tần Tự nhếch môi, lời nói lạnh nhạt: “Cô và người khác hẹn hò liên quan gì tới tôi? Kể cả mai cô có kết hôn thì cũng không có việc gì”.

Lộc Niệm tức đến nỗi muốn phát bệnh.

Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, anh lại tỏ thái độ như thế?

“Ngày đó em thiếu chút nữa bị người chém chết, chính anh ta đã cứu em”. Lộc Niệm trào phúng nói, “Đúng rồi, anh căn bản không biết chuyện này đâu nhỉ, sợ là lúc đó anh vẫn đang ở nhà ngủ ngon, anh ta là người tốt, em thích anh ấy, muốn cùng người ta hẹn hò đó thì sao? Anh cho rằng hiện tại con gái ai cũng nông cạn, chỉ nhìn mặt à?”

Giống như anh, lớn lên đẹp trai thì thế nào, tính nết xấu xa như vậy, em sẽ chống mắt lên coi sau này anh có tìm được bạn gái không.

Tần Tự cứng đờ.

“Ngày đó anh ấy ôm em thực dịu dàng”. Lộc Niệm nổi nóng, “Nói chuyện cũng cực kỳ ôn nhu, an ủi, quan tâm em, em thích như vậy đó thì sao?”

Anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

Thiếu niên không kiềm chế được, khuôn mặt bùm một cái liền hồng thấu.

Lộc Niệm không hiểu tại sao đột nhiên anh lại như thế, khí thế ngay lập tức dập tắt.

Chẳng qua, từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi chiếm được tiện nghi trước mặt Tần Tựu, cuối cùng trong lòng cũng thấy sảng khoái.

“Sao vậy? Anh chột dạ à?”

Đối xử với cô không tốt, giờ thấy hối hận đúng không?

Thiếu niên im lặng không lên tiếng, cách xa cô một ít, Lộc Niệm lại tiến lại gần.

Cô biết anh từ nhỏ đã không thích đến gần cô, nhưng hiện tại cô đang tức giận, Tần Tự càng không vui thì cô càng làm tới.

Thẳng đến khi sau lưng anh đụng phải vách tường lạnh băng.

...... Lộc Niệm thế mà từng bước đem anh – thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, dồn đến góc tường rồi.

Khuôn mặt cô gái nhỏ sáp lại gần, bởi vì tức giận nên gương mặt có vẻ phá lệ phấn nộn.

Lông mi gần như sắp chạm đến anh, cổ áo lộ ra một khoảng xương quai xanh tinh xảo, ở dưới mí mắt anh lắc lư.

......

Thiếu niên không nói một lời đem cô đẩy ra, xoay người chạy trối chết.

Bóng dánh thanh đĩnh, hiếm thấy lộ ra một tia chật vật.

Lộc Niệm cãi nhau với anh nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên toàn thắng trở về.

Có điều, sau khi nhìn hình ảnh Tần Tự biến mất, trong lòng cô lại thấy vắng vẻ.

Tần Tự xấu xa.

Vì sao bọn họ vừa gặp mặt đã cãi nhau.

Thật muốn trở về thời điểm khi còn nhỏ.

Cô hít hít cái mũi, có chút khổ sở.

Cô thực sự muốn làm bạn với Tần Tự, nhưng đã nhiều năm trôi qua, cái ý tưởng này vẫn luôn không thực hiện được, muốn cùng anh vui vẻ ở chung, chứ không phải nháo đến nỗi vừa gặp mặt đã cãi nhau như bây giờ.

Rốt cuộc sai ở bước nào? Tại sao lại dẫn tới hiện trạng này?

Cô mê mang nghĩ.

- --

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.

Xin cảm ơn!

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì Tứ nhãi con không muốn làm bạn với cô đó.

Sau khi kết giao:

Niệm Niệm: Anh không có thói quen cùng em quá thân cận, thực sự cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt.

Tứ Tứ:......

Vì thế, trong nhà bắt đầu trình diễn đủ loại tiết mục phác gục, thẳng đến khi ***.

- --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui