Không khí im lặng bao trùm trên xe.
Hạ Nhiên nghiêng người dựa đầu vào cửa kính, quan sát phong cảnh bên ngoài, thi thoảng còn liếc mắt nhìn sang phía bên cạnh.
Quả nhiên, đàn ông mỗi khi chăm chú làm chuyện gì đó đều rất hấp dẫn.
Đã hấp dẫn lại còn đẹp trai thì chỉ có thể là sự quyến rũ trí mạng, Phong Lư có đầy đủ những yếu tố này khiến cô không thể kiềm chế việc mình bị hớp hồn, hơi tí lại liếc mắt nhìn.
Phong Lư đang tập trung lái xe nhưng anh đã phát hiện ra ánh mắt thoáng nét si mê kia từ lâu rồi.
Khóe môi Phong Lư cong nhẹ, biết ngay mà, mình vẫn rất có sức hút đối với cô ấy.
Như vậy, khiến cô ấy yêu mình một lần nữa là điều không quá khó khăn.
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Phong Lư giẫm phanh dừng lại.
Anh quay sang nhìn Hạ Nhiên một cách thâm ý, giọng nói có phần đùa giỡn: “Có vẻ Hạ tiểu thư thích lén lút nhìn anh nhỉ? Đừng lo, anh cho phép em công khai nhìn ngắm.”
Người đàn ông bên cạnh đang chống khuỷu tay lên cửa xe, vì hơi nghiêng đầu nên khi nói yết hầu lên xuống rõ rệt.
Trong đôi mắt phượng sâu xa kia chỉ có một hình bóng của cô, giọng nói trầm thấp không thiếu phần bay bổng.
Khoan đã? Anh ta đang nói chuyện với mình đấy à? Hạ Nhiên giật mình vì bị phát hiện, ấp úng chối bỏ: “Anh đừng ảo tưởng.
Tôi...tôi thấy phong cảnh phía bên kia đẹp hơn nên quay sang nhìn thôi!”
Thấy khuôn mặt Hạ Nhiên đỏ ửng, Phong Lư hơi ngứa họng.
Anh gật đầu đồng ý với lời nói dối của cô, sau đó tiếp tục trêu chọc: “Em nghĩ xem, có phải vì giá trị nhan sắc của anh quá cao nên làm cảnh vật xung quanh ưa nhìn hơn không?”
Tim Hạ Nhiên đập thình thịch, hận không thể nhảy vọt ra ngoài.
Chết tiệt! Nếu cô không chết dưới tay nữ chính thì cũng có ngày chết vì bệnh tim.
Hạ Nhiên quay đầu đi, không trả lời mà nhanh chóng giục: "Đèn xanh rồi, anh còn không mau đi."
Ý cười trên khóe môi Phong Lư vẫn chưa tan, anh hiểu rõ tâm tình của Hạ Nhiên.
Ầy, lần đầu tiên anh cảm thấy có sắc đẹp là chuyện tốt.
Xe Phong Lư một đường tới nhà cô mà không có gì cản trở khiến Hạ Nhiên hơi bất ngờ.
Trí nhớ tên này tốt thật, vẫn nhớ nhà cô sau hai năm.
Hạ Nhiên mở cửa bước vào nhà.
Dịch vụ đã dọn dẹp xong, trông ngôi nhà trở nên sạch sẽ và ấm áp hơn hẳn.
Hạ Nhiên lịch sự mời khách: "Anh cứ ngồi tự nhiên, tôi đi rót nước."
Dứt lời, cô liền đi vào bếp.
Bước chân Hạ Nhiên chợt khựng lại, 2 năm không có người ở thì lấy đâu ra nước uống chứ? Cô cũng chưa đóng tiền nước, làm sao đun nước được?
Hạ Nhiên ngại ngùng đi ra ngoài.
Cô nhỏ giọng nói: "Thật ngại quá, nhà tôi mới dọn dẹp nên hiện tại chưa có gì để mời anh cả.
À đúng rồi, tôi mới mua bánh này, anh ăn không?", Hạ Nhiên đưa túi bánh kẹp mình vừa mua ra.
Phong Lư lắc đầu, quen đường quen nẻo đi một mạch đến căn phòng mình ở lúc trước.
Anh mở tủ, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Hạ Nhiên biết anh muốn tìm gì nên nhanh chóng lôi vali và chiếc hộp dưới gầm giường ra: "Đồ của anh tôi bảo quản ở đây, anh cầm đi."
Phong Lư chỉ nhận lấy vali rồi đưa lại chiếc hộp cho cô, cất giọng thản nhiên: "Vali là đồ của anh, nhưng chiếc hộp này là của chúng ta mà.
Em cứ giữ đi."
Hả? Tôi giữ làm gì? Tôi đâu phải là kẻ lụy tình mà đi giữ lại mấy đồ vật kỉ niệm với người yêu cũ chứ? Hạ Nhiên cảm thấy khó hiểu, cô để chiếc hộp xuống đất, đáp: "Nó không có tác dụng thì tôi giữ làm gì.
Anh muốn mang đi đâu thì mang."
Nghe vậy, Phong Lư cũng không tỏ thái độ.
Lúc lái xe anh đã nghĩ kĩ mọi việc, hành động của anh ở tiệm bánh có chút hấp tấp, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ khiến cô sợ rồi tránh xa anh.
Đã sống chung với nhau hơn một năm nên anh biết, cô thuộc tuýp người ăn mềm không ăn cứng.
Chỉ cần lạt mềm buộc chặt, nhẹ nhàng từng bước tiến tới gần thì cô sẽ tự nhiên mà chấp nhận anh thôi.
Phong Lư kéo vali ra phòng khách, nhẹ tay đẩy một cái, chiếc vali tự động lăn vào góc tường.
Anh sải bước ngồi xuống sofa, tiếp tục quan sát cảnh vật quen thuộc xung quanh.
Hạ Nhiên nóng lòng, có ý đuổi khách: "Anh không về sao? Trời gần tối rồi, người nhà sẽ rất lo lắng."
Nghe vậy, Phong Lư giả ngu: "Không sao, anh là người trưởng thành thì việc về muộn có gì đáng lo lắng chứ? Còn em, định ngủ ở đây à?"
Hạ Nhiên gật đầu: "Ừ, nhà cũng được dọn sạch rồi, có vấn đề gì sao?"
Giọng điệu Phong Lư như đang nói chuyện với một kẻ ngốc: "Không phải không có nước à? Đã thế hai năm còn bị bỏ trống, em nghĩ trong nhà còn điện không? Tuy hiện tại là mùa xuân, trời không lạnh nhưng hơi nóng, không có điện em có thể ngủ sao? Chuyện tắm rửa em định xử lý như nào?"
Hạ Nhiên bị chất vấn đến ngẩn ngơ.
Sao mình có thể quên mất mấy vấn đề quan trọng này nhỉ? Nhưng rất nhanh cô liền đưa ra giải pháp: "Không sao, tôi sẽ ở khách sạn một đêm."
Phong Lư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc sau lại đệm thêm vài câu: "Ý tưởng này không tồi.
Nhưng một cô gái như em một thân một mình vào thuê phòng thì liệu có đủ an toàn không? Nơi đây có vẻ sầm uất nhưng khách sạn nào cũng kém chất lượng.
Anh chỉ sợ em không thể nghỉ ngơi đủ mà thôi."
Hạ Nhiên càng nghe càng cảm thấy có lý, cô gật gù với cách nói của anh.
Biết cô đang bắt đầu mắc mưu, mắt Phong Lư lóe sáng, nhưng rất nhanh đã quay trở về vẻ trầm ổn ban đầu.
Anh cố nhịn nét cười bên khóe miệng rồi tiếp tục thả mồi: "Anh có một căn hộ ở gần đây, đủ phòng cho em dùng.
Nếu thấy không phiền thì em có thể tới ở tạm."
Hạ Nhiên chợt phát giác ra được điều gì.
Nam chính đây là gạ mình ngủ chung sao? Cô mới về nước đã qua đêm ở nhà bạn trai cũ, rất không phải phép.
Hạ Nhiên lập tức từ chối: "Không cần.
Tôi về nước chủ yếu là để tránh lạnh, chịu nóng một chút cũng không sao."
Phong Lư ngạc nhiên, có vẻ cô đã lanh lợi hơn trước rất nhiều.
Hồi đấy, anh chỉ cần nói mấy câu đã được cô cho sống cùng.
Bây giờ cá sắp lọt lưới mà cô vẫn thoát được.
Chậc, quả thật rất thông minh.
Tuy đang thất vọng nhưng bề ngoài Phong Lư vẫn tỏ ra tùy ý, thản nhiên nói: "Được rồi, thôi em chịu khó thắp nến ăn chiếc bánh kẹp cho xong bữa tối, sau đó đi ngủ trong khi không có quạt máy hay điều hòa vậy.
Thảm quá mà!"
Hạ Nhiên im lặng, đúng là rất thảm.
Cô nghĩ sau khi mình về nước sẽ được nghỉ ngơi thật tốt, có thể giữ gìn sức khỏe để đi làm.
Ai ngờ lại thảm hại đến mức này.
Người xưa có câu đầu xuôi thì đuôi lọt quả không sai.
Cô mới về chưa đầy 1 ngày đã xảy ra chuyện, liệu những ngày tháng tiếp theo sẽ ra sao?
Phong Lư thấy cô bắt đầu sa lưới thì tiếp tục đưa ra lời mời mọc: "Căn hộ của anh có hai phòng trống, không lẽ em sợ anh có ý đồ gì à? Thật không thể tin nổi!", Phong Lư giả vờ ngạc nhiên: "Anh có ý tốt muốn em được nghỉ ngơi đầy đủ, sao em có thể nghĩ anh lòng lang dạ sói như vậy chứ?"
"Đâu có!", Hạ Nhiên lập tức phản bác.
Phong Lư hỏi dồn: "Vậy em đang đắn đo điều gì?"
Nhìn khuôn mặt chân thành của chàng trai bên cạnh, hình như cô đã nghĩ nhiều rồi.
Tuy anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền nhưng không giống mấy tên phá gia chi tử, lừa lọc con gái nhà người ta.
Đã thế còn là nam chính nữa, tính cách tốt nhường nào, làm gì có ý đồ xấu với người mình yêu.
Haizz, chắc cô độc thân lâu năm nên không hiểu nổi suy nghĩ của những người có tình yêu, đầu óc toàn nghi ngờ vô bổ.
Hạ Nhiên biết mình khó mà từ chối, đành gật đầu đồng ý: "Xin phép làm phiền anh tối nay vậy."
Phong Lư mỉm cười tỏ vẻ chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát nhưng trong lòng đang gào thét 800 lần.
Yes! Hơn hai năm, cuối cùng anh đã có cơ hội để gần gũi với cô hơn rồi.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Phong Lư.
Anh liền bắt máy.
"Lư, anh đang ở đâu thế? Bà nội nói anh mau về nhà ăn cơm thôi", giọng An Nhã truyền tới, nghe như người vợ đang đợi chồng mình về không bằng.
Phong Lư lúc này đã chuyển sắc mặt, giọng nói không giấu nổi sự lạnh lùng: "Tối nay tôi có việc bận."
An Nhã đầu bên kia hơi nhíu mày: "Hồi chiều, anh đồng ý sẽ về nhà dùng cơm rồi mà? Sao bây giờ lại có việc bận?"
Hạ Nhiên thắc mắc nhìn anh, Phong Lư ra hiệu cô lên xe trước, sau đó lạnh giọng trả lời: "Chuyện của tôi không cần An tiểu thư quan tâm.
Tự tôi sẽ giải thích với bà nội sau.
Còn bây giờ tôi xin phép cúp máy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...