Lúc sau, Phong Lư bước ra ngoài.
Vì mới tắm nên tóc tai còn hơi ẩm ướt.
Một giọt nước từ từ lăn dọc theo sườn mặt, cuối cùng chạm vào yết hầu rồi thấm đẫm qua tấm khăn.
Hạ Nhiên nhìn theo chuyển động ấy, cô thầm nuốt nước miếng.
Nhận ra hành động thất thố, Hạ Nhiên vội lắc đầu, bây giờ cô phải nói chuyện nghiêm túc với anh ta.
Nét si mê trong ánh mắt dần biết mất, thay thế bằng vẻ mặt kiên định.
Nhìn thái độ của cô, Phong Lư bỗng bật cười: “Em đang họp phụ huynh à? Sao trông nghiêm túc vậy?”
Dứt lời, anh cố ý ngồi xuống cạnh cô, thấy cô vẫn chưa hòa hoãn liền thở dài: “Thôi được rồi, không phải em có chuyện cần nói sao?”
Hạ Nhiên quay sang nhìn anh.
Không nhìn thì thôi, đã nhìn thì mẹ kiếp! Gương mặt này quá mức chói lóa rồi! Cô hắng giọng lấy lại tinh thần, ngồi dịch ra xa một chút, hỏi:“Rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
Phong Lư nhướng mày, chẳng lẽ cô ấy nhìn thấu được? Nhưng anh bày ra bộ mặt ngây thơ, ngơ ngác nói: “Ý em là sao?”
Hạ Nhiên chỉ chỉ vào chiếc vali trong phòng anh, cất giọng nghi vấn: “Ở tạm một ngày thôi mà anh mang theo chiếc vali to đùng ngã ngửa này làm gì?”
Nhìn vào cánh tay cô, bàn tay nhỏ nhỏ, lại còn trắng nữa, làm anh thật sự muốn nắm lấy mà.
Nghĩ rồi anh nhanh chóng nắm lấy tay cô cho vào lòng mình.
Nhận ra hành động của anh, Hạ Nhiên nhanh chóng rụt tay lại.
Cô chau mày nhìn anh: “Anh đừng có mà sờ mó lung tung.
Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Ở nước ngoài, Hạ Nhiên có học một chút về tâm lý học.
Lần này cô chắc chắn phải nhìn ra anh ta là đang nói thật hay là bịa chuyện.
Cô chắc chắn sẽ nắm bắt được một chút thay đổi trên khuôn mặt của anh.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Phong Lư vẫn không ề tỏ ra khác thường, anh tỉnh bơ nhìn vào mắt cô trả lời: “Anh bảo rồi mà? Trợ lý không biết gu thời trang của anh.”
Hạ Nhiên nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ: “Anh lừa con nít chắc, trợ lý kia làm việc với anh lâu như vậy mà không biết anh mặc gì.
Anh còn nói nhà mình bị hỏng cửa thì lấy đâu ra vali quần áo to như vậy chứ?”
Sự nghiêm túc của Hạ Nhiên không làm anh sợ hãi mà làm anh cảm thấy buồn cười hơn.
Có lẽ đã quen nhìn gương mặt ngu ngơ của cô khi đối diện với mình, cô thế này làm anh cảm thấy rất thích thú.
Hạ Nhiên thấy nụ cười trên môi anh, liền tức đến đỏ mặt.
Cái tên này có phải bị đần rồi không? Cô đang nghiêm túc chất vấn anh ta, thế mà anh ta cười cái quái gì.
Cô nhanh chóng cầm lấy cái gối tựa ở ghế ném vào mặt Phong Lư: “Tôi đang nghiêm túc với anh đấy.”
Phong Lư lấy chiếc gối trên khuôn mặt mình xuống, cố gắng tắt nụ cười của mình điềm tĩnh nói với cô: “Được rồi, là anh thất lễ.”
Sau đó anh lấy từ ví của mình ra những chiếc thẻ, chỉ và hỏi cô: “Em biết đây là gì không?”
Lúc này Hạ Nhiên thật sự bị anh ta làm cho tức giận, cô hỏi một đằng anh ta lại trả lời một nẻo.
Đây là thái độ kinh thường cô sao? Thấy sự tức giận trên gương mặt cô, Phong Lư ngay lập tức giải thích: “Thôi em không cần trả lời.
Đây là thẻ ngân hàng của anh.
Điều đó chứng tỏ anh có rất nhiều tiền thì cái vali quần áo kia không có gì là quá khó.
Nếu em thích anh cho em nhìn hóa đơn trong vali”
Cô chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phong Lư khi giải thích cho cô.
Hmm...ánh mắt này rất thật, thậm chí còn nhìn vào mắt cô để giải thích, vậy nên có thể nói lý do này là đúng.
Nhưng đương nhiên người thông minh như cô không dễ bỏ qua cho anh ta chỉ vì mấy cái trò này đâu.
Cô hỏi tiếp: “Nếu vậy anh chỉ cần mua một bộ thôi, đâu cần xách cả vali như đi du lịch như vậy?”
Phong Lư lắc đầu, ánh mắt như một vị trưởng lão giải thích cho con cháu của mình: “Anh làm việc cật lực như vậy là để cho cuộc sống mình thảnh thơi.
Vậy tại sao anh lại không đơn giản hóa nó đi bằng cách mua cả cửa hàng thay vì lưỡng lự nên mua bộ nào?”
Lúc này Hạ Nhiên rơi vào trầm mặc.
Đây là cuộc sống của người có tiền hay sao? Chẳng lẽ có tiền thì có thể phung phí mua cả cửa hàng quần áo chỉ để khỏi phải phân vân nên mua bộ nào? Việc này cô chỉ thấy trên tivi và truyện chứ chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt.
Hóa ra từ trước đến giờ cô chỉ một một đứa chưa trải sự đời.
Lần này cô mở rộng tầm mắt rồi.
Nhìn Hạ Nhiên thật sự tin mấy lời nói dối do mình bịa ra, Phong Lư liền thở dài.
Mẹ kiếp, làm anh thật sự tưởng cô đã tinh tường hơn trước rất nhiều, cứ nghĩ kế hoạch bị bại lộ ngay lập tức ai ngờ lại thành công trót lọt.
Anh chậm rãi đứng lên đi vào phòng, trước khi đi còn mở lời chúc với cô: “Muộn rồi, em nên đi ngủ sớm thì hơn”
Nói rồi, Phong Lư nhanh chóng bước vào phòng, Hạ Nhiên nhìn bóng dáng anh đi liền xoa mi tâm.
Cuộc sống này đúng là có nhiều thứ mà cô chưa biết mà.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy ra khỏi phòng thì nhìn thấy tờ giấy Phong Lư để trên mặt bàn.
Hóa ra anh ta phải đi từ sớm nên không chào cô được.
Mà thôi vậy cũng được cô cứ nghĩ anh ta sẽ mặt dày ở lại nhà cô.
Hạ Nhiên đang chuẩn bị bữa sáng cho mình thì nhận được cuộc gọi.
Cô chưa kịp hỏi ai gọi thì đã nghe thấy giọng nói hoan hỉ ở đầu bên kia: “Hello, cậu đi đón tôi được không?”
Hạ Nhiên ngờ vực hỏi: “Cậu là ai?”
Đầu dây bên kia nhíu mày, giận dỗi nói: “Không ngờ cậu là người vô lương tâm như vậy.
Lưu Vân Hi - Jackson của cậu đây.”
(Lưu Vân Hi là tên thật của Jackson, vì giờ Jackson đã về nước nên mình dùng tên thật nhé)
À.
Hạ Nhiên bỗng nhớ ra.
Hôm qua Minh Ngọc có nói với cô là Vân Hi sẽ trở về nước vào hôm nay mà cô quên bẵng đi mất.
Nhìn vào đồng hồ trên nhà bây giờ cũng đã là 8h cô ra khỏi nhà được rồi.
Hạ Nhiên mau chóng trả lời anh ta: “Cậu ở sân bay nào? Để tôi ra đón.”
Vân Hi nhanh chóng nói ra địa chỉ của mình, sau đó chờ Hạ Nhiên.
Anh nhìn những cô gái đang chỉ trỏ vào mình thì sinh ra cảm giác buồn chán.
Biết anh đây đẹp trai rạng ngời không ai rời mắt nổi nhưng cũng đâu cần chỉ trỏ như vậy chứ? Thật là làm người ta chán ghét mà.
Vân Hi nhanh chóng rời bước, đi vào tiệm cafe để tránh bớt những ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Sau khi mua được một cốc cafe anh mau chóng tìm một chỗ để ngồi.
Vừa ngồi chưa được bao lâu thì có có một cô gái đến bên cạnh anh.
Nhìn vào cô gái đối diện anh thật sự cảm thấy nhức mắt.
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là nơi công cộng hay sao? Sao lại có thể mặc chiếc váy trễ đến tận...!được cơ chứ? Cô gái kia dường như không để ý đến ánh mắt của anh, lập tức mở lời: “Chào anh, cho tôi hỏi...”
Chưa kịp để cô ta nói hết lời Vân Hi đã đứng dậy.
Anh đây chỉ mới về nước, thật sự không muốn có thêm rắc rối cho bản thân đâu.
Cô gái kia thấy anh lảng tránh mình liền nhanh chóng ôm chặt tay anh, cọ phần ngực của mình vào cánh tay Vân Hi: “Em thật sự có điều muốn hỏi mà.”
Vân Hi mau chóng rút tay của mình ra lắc đầu từ chối.
Đương nhiên việc này đã thu hút được ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Nhiều người bắt đầu chỉ trỏ về phía này.
Mà Vân Hi từ khi sinh ra đã ghét những ánh mắt của người lạ khi nhìn vào mình rồi soi xét, anh lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi cô, bây giờ tôi thật sự không tiện.”
Dứt lời anh liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà mình đang đợi, anh vội chạy đến.
Hạ Nhiên đang lơ mơ tìm nơi mà Vân Hi đứng.
Bỗng có một cánh tay đập lên vai cô: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Hạ Nhiên quay lại, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Cô thấy trên mặt anh hơi trắng bệch và còn lấm tấm mồ hôi liền hiểu ra vấn đề: “Lại bị người ta chặn đường sao?”
Vân Hi gật đầu: “Con gái ở đây cũng quá mạnh bạo rồi.
Mẹ kiếp làm ông đây sợ chết mất.”
Hạ Nhiên bĩu môi.
Vân Hi có vẻ ngoài như mang theo ánh nắng mặt trời vậy.
Đôi mắt anh ta rất sáng lại còn thêm làn da trắng nữa nên chẳng trách có nhiều người theo đuổi.
Nhưng tên đẹp trai này lại ghét bị người khác nhìn ngắm hoặc là lại gần.
Trừ những người quen thuộc thì mỗi khi ai đến quá gần mình, Vân Hi đều sinh ra cảm giác khó chịu.
Hạ Nhiên cùng Vân Hi ra khỏi sân bay bắt taxi, cô hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Sau khi lấy khăn thấm mồ hôi trên trán, anh trả lời: “Cho tôi về nhà cậu đi.
Đến chiều thì tôi tìm khách sạn.”
Hạ Nhiên gật đầu rồi nói với tài xế địa chỉ nhà mình, cô thắc mắc quay sang hỏi Vân Hi: “Cậu không định về nhà sao?”
Lưu Vân Hi lắc đầu: “Cha tôi mà biết tôi về nước thì sẽ lập tức cho người bắt tôi nhốt lại cho xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...