Khải Trạch để lại vài lời khó hiểu liền ung dung đi lên núi khiến lòng Hạ Nhiên hơi loạn.
Anh ta nhận ra điều gì rồi? Chẳng lẽ anh ta biết thân phận của mình?
Hạ Nhiên đứng dậy định đuổi theo Khải Trạch, tiếc rằng đường lên núi quá khó khăn.
Đêm qua trời mưa nên con đường vừa dốc vừa ẩm ướt, nếu đi không cẩn thận sẽ trượt chân ngã, rất nguy hiểm.
Hạ Nhiên cân nhắc một chút liền từ bỏ.
Được rồi, để lần sau hỏi cho ra lẽ vậy.
Rời khỏi khu nghĩa trang, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe dần dần mở, bên trong là một chàng trai trẻ tuổi, nhuộm tóc bạch kim khá năng động, nếu nói Phong Lư đẹp trai theo kiểu chững chạc, trầm ổn thì người này đẹp như một thiếu nữ, nhan sắc có thể khiến biết bao cô gái ghen tị, ví như hồ ly tinh cũng không sai.
Anh ta nhìn thấy cô liền bất ngờ: "Hạ Nhiên?”
Hạ Nhiên bất ngờ không kém, chàng trai trông giống mấy tên công tử ăn chơi lại quen biết nguyên chủ ư? Không đúng lắm, trong truyện cũng đâu đề cập đến anh bạn này.
Hạ Nhiên rụt rè trả lời: "Vâng, chúng ta quen nhau sao?"
Nghe được câu trả lời cô, chàng trai cười phá lên.
Nụ cười này vô cùng khoa trương, không trầm ổn như nam chính Phong Lư.
Cười được một lúc, anh ta thấy mình hơi lố liền dừng, ho khan vài tiếng rồi hỏi: "Ơ kìa, cô không nhận ra tôi à? Dương Vĩ Kỳ đây.
Cô về nước để nối lại tình xưa với Phong Lư sao?”
Dương Vĩ Kỳ chính là bạn bè tốt của Phong Lư, là loại bạn bè vào sinh ra tử sống chết có nhau ấy.
Trong truyện miêu tả anh ta rất ngông cuồng và bất cần đời, ai ngờ còn trên cả tưởng tượng.
Hạ Nhiên mỉm cười đáp: "Hóa ra là anh.
So với cấp ba thì anh thay đổi khá nhiều đấy."
Dương Vĩ Kỳ nở nụ cười tươi rói: "Đương nhiên, bản thiếu gia phải luôn tỏa sáng chứ? Mà cô ở đây làm gì? Phong Lư biết cô về nước chưa? Hai người gặp nhau chưa?”
Dương Vĩ Kỳ hỏi dồn hỏi dập khiến thái dương Hạ Nhiên hơi co giật.
Mẹ kiếp! Đàn ông đàn ang mà nói nhiều thế?
Thấy tên đại thiếu gia này không có dấu hiệu dừng, Hạ Nhiên đành giơ tay đầu hàng: "Bình tĩnh nào, anh hỏi liền tù tì thì làm sao tôi trả lời kịp chứ? Chắc hẳn anh đã biết chuyện tôi và Phong Lư chia tay, tại sao nhắc tới anh ta nhiều vậy?"
Dương Vĩ Kỳ im lặng, đối với cô là chia tay nhưng đối với Phong Lư thì chưa chắc đâu.
Càng nghĩ lại càng thích thú, anh có thể dễ dàng lôi chuyện tốt này ra trêu người bạn yêu quý của mình rồi.
Dương Vĩ Kỳ quay mặt che giấu nụ cười ranh mãnh, một lúc sau mới nói: "Thật xin lỗi, tôi định đưa cô về nhà nhưng thời gian không cho phép.
Hẹn gặp lại nhé, bai bai~"
Hạ Nhiên chưa kịp nói tạm biệt thì anh ta đã phóng xe đi mất hút.
Cô nghĩ thầm, ở đây người nào cũng có bệnh.
Trên xe, Dương Vĩ Kỳ tay phải cầm vô lăng, tay trái chống lên cửa kính, hí hửng gọi cho Phong Lư.
Vài hồi chuông sau người nhận bắt máy, cất giọng lạnh nhạt: "Không có chuyện quan trọng thì tôi cúp máy đây."
Nghe vậy, Dương Vĩ Kỳ cũng không khó chịu.
Hừ, để xem cậu còn ung dung bình thản đến bao giờ.
Dương Vĩ Kỳ trả lời bằng giọng trêu chọc: "Đoán xem tôi vừa gặp ai?"
Phong Lư thấy thế hơi nhíu mày, lại là mấy trò đùa vô bổ ấy.
Anh lập tức cúp điện thoại.
Dương Vĩ Kỳ bên kia đang tưng tửng vì nắm được thóp của người anh em.
Nhưng chờ mãi cũng không có ai trả lời, anh liền nhìn xuống điện thoại.
Con mẹ nó! Phong Lư đã tắt máy từ đời nào, để lại anh bơ vơ tự kỷ suy nghĩ một mình.
Dương Vĩ Kỳ gọi lại nhưng Phong Lư không chịu nghe.
Anh đành gửi một tin nhắn chí mạng: "Tôi vừa gặp Hạ Nhiên đấy."
Quả nhiên vài giây sau điện thoại đổ chuông, màn hình hiển thị hai chữ "Phong Lư".
Đúng là tên trọng sắc khinh bạn! Không còn lạnh lùng như ban nãy, lần này Phong Lư cất giọng quan tâm: "Nói đi."
Dương Vĩ Kỳ lại nở nụ cười ranh mãnh.
Chậc, bạn tốt của tôi là kẻ lụy tình, nghe thấy tên người trong mộng liền gấp gáp ngay.
Dương Vĩ Kỳ nhìn vị trí của mình khá gần Phong thị nên đề nghị: "Tôi đến chỗ cậu nhé?”
Phong Lư ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng đồng ý.
Trong lòng Dương Vĩ Kỳ bỗng chua xót.
Người bạn tốt này chưa bao giờ cho anh đặt chân đến công ty của hắn.
Ai ngờ nhìn thấy hai từ "Hạ Nhiên" liền dễ dàng đồng ý.
Haiz, đàn ông khi yêu đều là lũ ngốc.
Cứ như anh có phải tốt không?
Vừa tới Phong thị đã thấy trợ lý của Phong Lư chờ sẵn.
Dương Vĩ Kỳ thụ sủng nhược kinh*, chỉ là đến nói chuyện phiếm thôi mà tiếp đón nồng nhiệt vậy sao?
(*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ)
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, trợ lý hướng tay về phía phòng cuối cùng rồi lễ phép nói: "Phong tổng bảo anh chờ ở đây."
Đánh giá cảnh quan xung quanh, đầu Dương Vĩ Kỳ chợt xuất hiện một câu: nhà giàu lắm tiền.
Bức tranh sơn dầu ở đại sảnh kia là thứ ông già nhà anh luôn ao ước.
Vậy mà Phong Lư lại treo nó ở nơi nhạt nhẽo này.
Bước vào trong phòng không thấy một bóng người, Dương Vĩ Kỳ quay sang hỏi: "Cậu ta đang họp sao?"
"Phong tổng bảo anh chờ 5 phút.", trợ lý hơi cúi người đáp.
Dương Vĩ Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã biết, tên trợ lý này thật có quy củ.
Anh đi loanh quanh phòng, bỗng dừng lại trước một chiếc bình cổ.
Chậc chậc, nhìn chất liệu và hoa văn này xem, chắc chắn rất đáng tiền.
Dạo này ông già nhà anh còn cắt tiền sinh hoạt của anh nữa, thiếu thốn thật không để đâu cho hết!
Chắc Phong Lư không tiếc chiếc bình này đâu, dù gì anh cũng mang một tin tức lớn tới mà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Vĩ Kỳ quay đầu lại.
Phong Lư liếc nhẹ một cái đã biết tỏng suy nghĩ của anh ta, lạnh nhạt nói: "Chiếc bình này cậu đừng hòng động vào.
Đây là đồ vật anh trai tôi thích nhất, nếu không muốn anh ấy vặn xương thì cậu cứ tự nhiên."
Nghe thấy tên anh trai Phong Lư, Dương Vĩ Kỳ liền rùng mình sợ hãi.
Tên điên Phong Nhã ấy anh chơi không nổi.
Tuy đã có vợ nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ cái tính điên cuồng kia.
Nghĩ tới là nổi cả da gà.
Dương Vĩ Kỳ tao nhã vắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh Phong Lư, giở giọng điệu hóng hớt: "Cho cậu biết một tin đặc biệt, Hạ Nhiên về nước rồi đấy!"
Phong Lư lạnh nhạt nhìn Dương Vĩ Kỳ như nhìn một kẻ ngốc, tên rảnh rỗi này hết chuyện để nói à? Không nhận được câu trả lời, Dương Vĩ Kỳ nhìn sang thấy Phong Lư vẫn ung dung uống trà thì ngạc nhiên: "Cậu biết rồi sao?"
Quả là tên rỗi việc.
Phong Lư ném cho Vĩ Kỳ một cái nhìn khinh bỉ thay cho câu trả lời, anh xoay người định rời đi: "Uống trà xong thì cậu về đi.
Tôi bận rồi."
Thấy kế hoạch của mình chuẩn bị tan vỡ, Dương Vĩ Kỳ vội ngăn cản: "Từ từ đã, tôi đến để giúp cậu mà.
Cậu không biết tôi là người có kinh nghiệm phong phú trong chuyện yêu đương sao?"
Nghe vậy Phong Lư hơi khựng lại, anh quan sát Dương Vĩ Kỳ đang đứng đối diện mình.
Ngẫm thấy lời anh ta nói cũng có lý liền quay về chỗ ngồi.
Dương Vĩ Kỳ thấy Phong Lư đã mắc câu, nhanh chóng nhịn nụ cười bên khóe miệng rồi giả vờ nghiêm túc: "So về tài chính cậu có thể hơn tôi, nhưng so về kinh nghiệm yêu đương thì nằm mơ đi nhé! Kinh nghiệm của ông đây phong phú vô bờ, nể tình anh em lâu năm tôi cho phép cậu thỉnh giáo."
Nhìn tên ngốc bên cạnh đang kiêu ngạo vì mấy thứ chẳng đâu vào đâu, Phong Lư lại khinh bỉ.
Nhưng trước mắt anh còn có chuyện cần nhờ cậu ta giúp nên không tỏ thái độ gì nhiều.
Phong Lư ngẫm nghĩ một lúc rồi kể mọi chuyện cho Dương Vĩ Kỳ nghe.
Dương Vĩ Kỳ gật gù tỏ ra thấu hiểu, chỉ hận không thể dán chữ "bản thiếu gia biết tuốt" lên mặt nhưng thực chất trong lòng đang cực kì thích thú nghe chuyện vui.
Ôi mẹ ơi, không ngờ Phong Lư lại si tình như thế.
Thật muốn cười thẳng vào khuôn mặt đẹp trai này! Nhưng Dương Vĩ Kỳ đã lập tức dẹp bỏ suy nghĩ ấy, bởi anh vẫn còn yêu đời lắm.
Nghe Phong Lư kể xong, Dương Vĩ Kỳ đưa ra kết luận: "Tóm lại là Hạ Nhiên đang xa lánh cậu chứ gì?
Phong Lư gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt suy tư của người bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Dương Vĩ Kỳ đáp: "Chuyện nhỏ thôi.
Cậu đã nghe câu: nhan sắc làm nên tất cả, chỉ cần có chí sẽ thành công chưa?", không đợi Phong Lư trả lời, Dương Vĩ Kỳ lập tức quay sang thì thầm: "Bây giờ cậu làm thế này…”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Phong Lư liền trầm xuống.
Con mẹ nó! Đây mà gọi là kế hoạch à? Anh thực sự muốn đánh tên dở người này một trận.
Đàn ông đích thực không thể làm như vậy…
Càng nghĩ mặt Phong Lư càng đen.
Dương Vĩ Kỳ liếc phát thì biết ngay bạn mình chưa hiểu chuyện vĩ đại này, vỗ vỗ vai khuyên nhủ: "Cậu không cần lo.
Bây giờ là thế kỷ XXI rồi, cậu phải suy nghĩ thoáng lên.
Mấy cô gái hiện đại đều như thế, cậu biết không...”
Sau đó là một loạt chiến tích Dương Vĩ Kỳ có được trong những lần yêu đương.
Thái dương Phong Lư bắt đầu co giật, quyết định hạ giọng đuổi khách: "Được rồi cậu về đi, tôi còn có việc."
Dương Vĩ Kỳ lập tức đứng bật dậy: "Này! Đều là người làm ăn với nhau, cái gì cũng có cái giá của nó, ông đây vừa truyền tụ cho cậu bao nhiêu kinh nghiệm, cậu định ăn quỵt à?"
Nói xong, anh liền giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào thân dưới của Phong Lư.
Phong Lư nhìn xuống liền biết ngay tên hâm này muốn gì, nhấc chân đạp vào cậu ta rồi cất giọng lạnh lùng: "Cha cậu vừa nói cho tôi biết chuyện của cậu rồi, đừng có mà vớ vẩn."
Giọng Dương Vĩ Kỳ mang theo tia tiếc nuối: "Cậu để ý mấy lời ông ta nói làm gì? Tôi đang làm ăn một cách chân chính, chẳng qua chưa gặp may thôi.", Dương Vĩ Kỳ dừng một chút rồi ném cho Phong Lư một cái nhìn ranh mãnh: "Vả lại tôi cũng giúp cậu bày mưu tính kế, à nhầm, giúp cậu lên kế hoạch theo đuổi nàng.
Chút tiền ấy đối với cậu nhằm nhò gì chứ? Nếu không thì cậu lấy danh nghĩa nhà đầu tư cho mối làm ăn này đi?”
Nhìn vào khuôn mặt nịnh bợ của người đối diện, Phong Lư liền thở dài, nhượng bộ rút ra một tấm thẻ ngân hàng ném cho anh ta: "Lần cuối đấy.
Tôi không cần cậu trả lại nhưng đừng làm lãng phí tiền bạc."
Bắt lấy tấm thẻ, Dương Vĩ Kỳ xuýt xoa: "Tại sao ông trời không cho tôi là con trai của cậu nhỉ? Bạn yêu à, cậu đúng là một người cha nhân từ."
Phong Lư không thèm để ý mấy câu nói đùa nhạt nhẽo, một lần nữa cất giọng đuổi khách: "Cậu về đi, tôi bận."
Kế hoạch thành công, Dương Vĩ Kỳ nhanh chóng rời khỏi văn phòng với khuôn mặt tươi rói.
Ánh mắt Phong Lư ánh lên vẻ sâu xa, anh ngồi trầm ngâm suy nghĩ lại những điều vừa được bạn mình tư vấn.
Ý kiến này không tệ, nhưng chỉ sợ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...