*Tên chương thuần việt là: Nhật ký ra đời của bá vương nhà họ Phó.
- --
Tô Trạch Ninh đã chết.
Từ khi còn nhỏ, vì mắc phải hội chứng SCID (suy giảm miễn dịch kết hợp(1)) Tô Trạch Ninh chưa từng có cơ hội ghé qua bất kỳ nơi nào ngoại trừ bệnh viện.
Không có hệ thống miễn dịch, tất cả những nhân tố thuộc về thế giới bên ngoài đều là độc dược chí mạng đối với cậu, vì vậy từ nhỏ Tô Trạch Ninh chỉ có thể sinh hoạt trong phạm vi phòng bệnh được đặc chế cho riêng bản thân mình.
Không thể tiếp xúc, không được phép chạm vào.
Trong trí nhớ của cậu không có công viên giải trí tràn ngập tiếng cười, không có phòng học náo nhiệt, càng không có bạn bè đồng trang lứa; chỉ có kim tiêm mãi không hết, thuốc uống mãi không xong, và gương mặt miễn cưỡng cười vui của bậc sinh thành.
Có thể kiên cường sống đến năm mười chín, đến cả bác sĩ chủ trị cho cậu cũng cho rằng đây là một bậc kỳ tích giới y học.
Nhưng mà...
Bây giờ Tô Trạch Ninh vẫn cứ sống.
Trong khoảnh khắc tranh giành hơi thở với tử thần, trong ý thức cậu xuất hiện một lão ông lạ mặt râu trắng bạc phơ.
Lão ông nói có thể gửi cậu đến một thế giới mới, hơn nữa ở thế giới đó cậu có thể trở thành tồn tại dưới một người mà trên vạn người, đã vậy còn nắm trong tay tiền vàng bất tận.
Cái giá cho truyện này đó là cậu phải giúp ông ta một việc nhỏ xíu xiu.
Lão ông hỏi Tô Trạch Ninh đồng ý không.
Tất nhiên là cậu đồng ý.
Từ trên trời rớt xuống bánh nhân thịt, vừa ngọt vừa thơm, ai không muốn?
Cậu muốn sống.
Nếu không nhờ ý niệm cầu sinh mãnh liệt này, cậu đã không thể sống tới năm 19 tuổi.
Lúc ở bệnh viện Tô Trạch Ninh cũng xem qua rất nhiều phim truyền hình tiểu thuyết, phúc lợi ông lão râu trắng nói chắc kèo là thuộc về vai chính, thiên mệnh chi tử a~
Thống nhất ý kiến với ông lão râu trắng xong xuôi, Tô Trạch Ninh khôi phục ý thức, vui vẻ hào hứng mở mắt một lần nữa, sau đó cứng đờ...
Ê đợi tí, cảnh tượng này có gì đó sai sai?
Cậu biến thành một con mèo?!!
Đã nói là dưới một người trên vạn người, còn tiền vàn tiêu không hết nữa.
Đâu rồi? Đâu mất hết rồi?!
Kẻ lừa đảo!
Ông à, lương tâm của ông bị bẻ răng hết rồi hả? Không biết cắn rứt là gì sao?
Mèo con trông tầm mới hai tháng tuổi bị người nhéo cổ xách lên.
Cục lông màu trắng cứng đơ co rụt bốn cây móng vuốt màu hồng nhạt của mình lại, kinh hoảng kêu meo meo.
Cuối cùng nó được thả đến trên bàn tay to rộng của một người.
Ông lão râu tóc hoa râm cười tủm tỉm nhìn con mèo trắng nói: "Ông nội phải ra nước ngoài chữa bệnh, sắp tới đành phải nhờ anh hai chăm sóc Tiểu Đường Cao rồi."
Ký ức của mèo con mau chóng bay vọt vào đầu Tô Trạch Ninh, cậu chính là Tiểu Đường Cao trong miệng ông lão.
Mà ông lão này chính là chủ nhân của mèo con.
Một tháng trước, trong lúc ông lão ra ngoài tản bộ ở viện điều dưỡng vô tình nhặt được mèo con - lúc này vừa bị mèo mẹ vứt bỏ - mang về nuôi dưỡng.
Nhưng ông lão cần ra nước ngoài tiếp thu trị liệu trong khoảng thời gian, làm hồ sơ quá cảnh cho mèo quá phiền, hơn nữa mèo con tuổi nhỏ, không thể chịu khổ như người, thế là mèo con được chuyển tay nhượng sang cho cháu trai của ông lão trông nom.
Bốn cây móng vuốt rơi xuống lòng bàn tay của người được gọi là anh hai, mèo trắng nhỏ xíu vội ôm chặt chỗ dựa duy nhất của mình.
Tô Trạch Ninh mau chóng thích nghi với thân phận meo meo, cực kỳ chân chó ôm chặt cái tay kia, đánh chết cũng không buông.
Biết đùa không vậy? Cậu là mèo giả, chưa có luyện thành kỹ năng quăng tám lầu không chết.
Từ chỗ có độ cao ngang nửa người này mà nhảy tự do, mạng của cậu không cần kinh cũng có thể siêu sinh.
Sau khi không màng hình tượng ôm chặt tay của người nọ, meo meo cuối cùng cũng rảnh rỗi đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm lẫn chút nâu nhạt, nhìn cơm áo cha mẹ trong tương lai sắp tới của mình.
Tô Trạch Ninh sửng sốt, kẻ đang ôm hắn cậu cũng chính là mục tiêu của cậu ở thế giới này —— Phó Kiêu.
Người đàn ông sở hữu màu tóc đen thuần lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.
Dù sao cũng là một con mèo giả, tố chất tâm lý của Tô Trạch Ninh không đủ mạnh để vượt qua thử thách, cả người cứ cứng đờ né tránh tầm mắt đối phương.
Nhưng trốn đến một nửa, cậu lại phát hiện có gì đó không ổn, đây mục tiêu nhiệm vụ sau này của cậu mà ha? Cậu phải tới dò la lấy lòng hắn mới đúng.
Thế là mèo trắng chột dạ nghiêng quả đầu nho nhỏ xù lông của mình, tựa mèo chiêu tài giơ lên chi trái trước, thử kêu: "Meo?"
Này chắc cũng được tính là bán manh ha?
Tô Trạch Ninh có chút thấp thỏm, cậu chưa từng nuôi thú cưng nhưng vẫn từng nghe bạn cùng phòng lời thề son sắt kể lại - meo meo đều chào hỏi theo kiểu này.
Phó Kiêu nhìn đôi mắt của mèo con, có chút kinh ngạc, con mèo này lại có được dị đồng hiếm thấy.
Tuy rằng hắn không có hứng thú chăm lo thú cưng cũng không thể không khen tặng con mèo này đúng thật đáng yêu.
Bộ lông dài trắng xoã tung bên người - nhìn qua chẳng khác nào cụm mây bồng bềnh lơ lửng, cái mũi phấn hồng mềm mềm, lên trên nữa là đôi mắt mèo có màu sắc mỹ lệ tựa như đá quý.
Người đàn ông mặc bộ tây trang định chế phẳng phiu dời mắt, nhưng vẫn không vứt vị khách không mời đang ăn vạ trên tay mình ra.
Tô Trạch Ninh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hồi tưởng râu lão ông râu trắng nói những gì.
Dựa theo lời nói của lão ông, nơi cậu đang đứng hiện tại là một thế giới kiến sinh từ tiểu thuyết.
Phó Kiêu là trùm cuối của quyển tiểu thuyết này.
Thân là con trai cả nhà họ Phó - người thừa kế nhà Phó nắm đầu truyền thông nước A, đồng thời là thiên tài tài chính - hắn vốn phải trải qua một đời trôi chảy tựa thiên chi kiêu tử.
Nhưng sau khi Phó Kiêu ra đời, mẹ hắn - vốn cho rằng bản thân và cha hắn lưỡng tình tương duyệt - phát hiện ông cha trong lòng sớm hướng về tình cũ, kết hôn với bà chỉ do không thể phản kháng lại cha mình.
Sau khi sinh Phó Kiêu, tự thấy bản thân đã đã không còn trách nhiệm gì hết, người đàn ông nhà họ Phó kia bắt đầu cùng tình cũ "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"; thô một tí là chim chuột qua lại với nhau.
Mẹ của Phó Kiêu là thiên chi kiều nữ, biết chuyện này rồi, không tiếp thu được, quậy tưng bừng nhà họ Phó một đợt.
Tinh thần bà vốn nhạy cảm nay lại vì cha hắn giằng co trong thời gian dài mà càng trở nên hư loạn.
Cuối cùng hai người ly hôn, Phó Kiêu được mẹ mang đi, Phó gia đuối lý buông tay thả Phó Kiêu cho bà.
Nhưng ai cũng không ngờ đây là dòng bắt đầu cho tấn bi kịch.
Mẹ Phó Kiêu trong tình trạng tinh thần hỗn loạn, lấy chính con mình ra ngược đãi như một tấm bia trút giận, ông ngoại quá cưng chiều con gái thế nhưng cam chịu cho phép tất cả, thậm chí giúp đỡ mẹ Phó Kiêu che giấu.
Toàn thân Phó Kiêu lúc nhỏ thường không có một khối thịt nào lành lặn.
Đám người hầu đều là nhân tinh, hiểu nhất là nhìn mặt chủ, Phó Kiêu từ nhỏ đã xem hết thảy ấm lạnh lòng người.
Sau khi Phó Kiêu lớn lên, ông nội rốt cuộc phát hiện ra khác thường, đón hắn về nhà.
Nhưng Phó Kiêu đã lớn, tính cách kiêu căng tự phụ, tình cảm đối với hắn đều chỉ là thứ dối trá vô dụng, hay nói chính xác hơn, thế giới của hắn chỉ có ích lợi.
Ngoại lệ duy nhất nữ chính của quyển sách này - Phong Giai Mính.
Phong Giai Mính xuất thân từ một hào môn nghèo túng, ước mơ trở thành ca sĩ mà trong nhà lại hy vọng cô mau chóng liên hôn, giải quyết nguy cơ gia tộc.
Phong Giai Mính lúc nhỏ từng vô tình giúp đỡ Phó Kiêu, cử chỉ vô tình đó của Phong Giai Mính lại cho Phó Kiêu nho nhỏ một sự ấm áp lớn lao, từ đó về sau Phó Kiêu luôn lặng lẽ chú ý Phong Giai Mính.
Rồi Phó Kiêu tựa như chúa cứu thế, xuất hiện vào giai đoạn gian nan nhất đời cô.
Không màng ông nội phản đối, Phó Kiêu lúc này đã bắt đầu kế thừa Phó gia giúp đỡ nhà họ Phong đi ra khốn cảnh, cũng vì vậy mà không tiếc đắc tội với hội đồng quản trị.
Thậm chí, Phó Kiêu còn giúp Phong Giai Mính trải phẳng con đường đi lên Ca Hậu của cô.
Mà hành động hắn vì Phong Giai Mính đắc tội hội đồng quản trị trong quá khứ, sau này lại trở thành con dao bén để Phong Giai Mính đối phó hắn.
Thật mỉa mai làm sao.
Phó Kiêu cũng từng cho Phong Giai Mính lựa chọn.
Bọn họ lấy 10 năm làm mốc, Phó Kiêu sẽ giúp Phong Giai Mính giải quyết tất cả vấn đề của cô, giúp cô thực hiện ước mơ của mình; nhưng 10 năm sau, Phong Giai Mính phải trở về bên cạnh hắn.
Trong vòng 10 năm, Phong Giai Mính có thể dừng hiệp ước này bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, 10 năm này có hay không đều nằm trong quyền quyết định của Phong Giai Mính.
Nhưng Phong Giai Mính không hề đưa ra yêu cầu dừng lại.
Nếu cứ vậy mà phát triển, tuy Phong Giai Mính không yêu Phó Kiêu, hai người vẫn sẽ tôn trọng nhau như khách sống chung đến cuối đời.
Éo le ở chỗ khi gần đến hạn 10 năm, khi Phong Giai Mính sắp trở thành Ca Hậu của một thế hệ lại gặp chân ái của mình: Phó Duy - em trai cùng cha khác mẹ của Phó Kiêu.
Không như Phó Kiêu, Phó Duy là người ôn nhu tựa ánh mặt trời, trái ngược hoàn toàn với anh mình.
Sau khi gặp được Phó Duy, Phong Giai Mính mới hiểu yêu là gì.
Nếu chưa bao giờ gặp chân ái Phong Giai Mính còn có thể lừa gạt bản thân hẹn hò với Phó Kiêu, nhưng gặp rồi sao Phong Giai Mính có thể bỏ cuộc?
Sau khi trải qua một quen dày vò suy nghĩ, Phong Giai Mính quyết tâm theo đuổi chân ái, vi phạm ước định, hẹn hò với Phó Duy.
Cũng vì vậy mà cô không tiếc bỏ đi vị trí Ca Hậu bản thân vừa giành được và cả sự nghiệp của mình, cô bỏ đi tất cả rời nhà cùng Phó Duy đuổi theo tình yêu.
Nhưng trước đêm hai người rời đi, Phó Kiêu bị công ty đối thủ trả thù, phát sinh tại nạn giao thông dẫn đến chấn thương nghiêm trọng.
Vì bảo vệ Phong Giai Mính, mặt Phó Kiêu bị hủy, hai chân cũng cắt chi.
Phong Giai Mính tâm tồn áy này và đồng tình với Phó Kiêu, bắt đầu rối rắm giữa quyết định đi hay ở của mình.
Mà trong khoảng thời gian Phó Kiêu khang phục, Phong Giai Mính chiếu cố Phó Kiêu.
Phó Kiêu cảm động Phong Giai Mính không rời không bỏ, thậm chí nghĩ rằng Phong Giai Mính thật sự thích hắn.
Khó khăn lắm mới thấy thế giới rũ lòng từ bi thương mình, Phó Kiêu lại bắt gặp Phong Giai Mính và Phó Duy ôm nhau hôn nhau.
Chẳng khác nào đưa cho kẻ du mục sa mạc chút nước mát, rồi lại lập tức cướp đi, đã vậy còn cười nhạo đối phương si tâm vọng tưởng.
Đặc biệt, người cướp nó đi còn là Phó Duy.
Trong lúc hắn mang thương bệnh nặng, ông nội không còn cách nào khác trừ việc để Phó Duy tiếp nhận vị trí anh mình trong công ty.
Thiên chi kiêu tử trở thành khí tử (đứa con bị vứt bỏ) trong một đêm.
Phó Kiêu vốn chẳng phải kẻ thiện lương, sai khi trải qua cực đại phản bội - hắn hắc hóa.
Một Phó Kiêu tàn nhẫn độc ác dùng thủ đoạn xảo trá mau chóng đoạt lại quyền lên tiếng trong công ty, hơn nữa hiếp bức Phong Giai Mính gả cho hắn, thậm chí vu hãm Phó Duy, buộc Phó Duy tha hương xuất ngoại.
Nhưng vai ác sao có thể vớt được happy ending.
Lúc Phó Duy ở nước ngoài được người trong gia tộc mẹ tìm thấy; vận mệnh trêu người, người phụ nữ vốn vì thân phận trèo cao không tới, bị ép phải rời xa cha của Phó Kiêu hóa ra là tiểu thư đi lạc của đại gia tộc.
Phó Duy sau khi kế thừa lượng tài sản kết xù, trở về nội quốc, cùng với Phong Giai Mính lúc này đã trở thành nội ứng, liên thủ đoạt lại công ty.
Cứu Phong Giai Mính ra khỏi đó rồi, trải qua vô số khảo nghiệm cảm tình hai hai bên càng bền chắc hơn vàng.
Ai nấy cũng chúc phúc đôi tình nhân này bách niên hảo hợp, không một ai nhắc tới Phong Giai Mính vốn nên là chị dâu Phó Duy, mà một nửa giang sơn nhà họ Phó lại do Phó Kiêu đánh ra.
Ai nấy cũng cảm thán thủ đoạn Phó Kiêu độc ác vô tình, trời sinh lương bạc.
Nhưng có ai nghĩ tới, thế giới này chỉ cho hắn gió sương, đã từng đối hắn nương tay chút nào chưa? Vận mệnh từng công bằng đối với hắn chút nào chưa?
Nếu hắn không lương bạc độc ác, bảo vệ mớ đồ vật ít ỏi thực sự thuộc về mình, hắn lại có thể nắm giữ thứ gì?
Phó Duy khoan hồng độ lượng không so đo hiềm khích trước đây, tha cho Phó Kiêu bấy giờ đã bị bè bạn xa lánh.
Nhưng Phó Kiêu có lòng kiêu ngạo, sao hắn dễ dàng chấp nhận.
Vào một buổi sáng sớm, Phó Kiêu điều khiển xe lăn nhảy xuống từ mái nhà.
Sau khi hắn chết, mấy quả bom tài chính hắn chôn trong thị trường đồng loạt nổ mạnh, khủng hoảng tài chính thổi quét toàn cầu, kinh tế thế giới suy yếu suốt 10 năm.
Đó là dấu ấn bé nhỏ mà hắn để lại cho thế giới này.
Sau đó ai nhắc tới Phó Kiêu cũng sẽ run như cầy sấy, nhớ tới trận gió lốc kinh tế trải dài liên tục 10 năm.
Chưa từng được thế gian ôn nhu đối đãi, từ khi ra đời chỉ có thể cảm nhận vô tình và bất công từ nơi sinh ra mình.
Phó Kiêu lấy một loại phương thức khác đáp trả lại tất cả.
Nguyên bản chuyện xưa tới đây nên là Phó Duy và Phong Giai Mính bên nhau hạnh phúc sống tới cuối đời.
Không ngờ sau khi Phó Kiêu chết, thế giới này lại vì ý chí cường đại của Phó Kiêu tự nhiên hư hỏng, lão ông râu bạc là chúa tể nơi này đành nghịch chuyển thời gian, cho mọi thứ diễn lại từ đầu.
Lão ông râu bạc tìm thấy Tô Trạch Ninh, đem cốt truyện kỹ càng tỉ mỉ giao cho cậu, hy vọng Tô Trạch Ninh thay đổi vận mệnh của Phó Kiêu, tránh cho thế giới lại sụp đổ.
Suy nghĩ cẩn thận nhân quả tuần hoàn bên trong, Tô Trạch Ninh không chút do dự đưa ra quyết định ôm chắc đùi Phó Kiêu.
Đùa, cậu không muốn chỉ vì thế giới này sụp đổ mà mình lại phải lấp đất chôn thây.
Huống hồ cậu cứ cảm thấy, Phó Kiêu đối với cậu có một vị thế đặc biệt khó miêu tả.
Cậu và Phó Kiêu nhìn về hướng nào đó cũng khá giống nhau.
Vận mệnh đều đối với bọn họ vô tình.
Cậu vừa sinh ra đã mắc phải căn bệnh chắc chắn không thể chết già, mà Phó Kiêu ra đời đã bị hết thảy thân nhân ghét bỏ.
So sánh với con cưng của số phận, bọn họ chắc chắn đều là con bỏ của vận mệnh.
Chẳng sợ Tô Trạch Ninh đã giải hòa với vận mệnh, tiếp nhận cuộc sống của chính mình, nhưng đôi khi đêm khuya tĩnh lặng, cậu vẫn thấy lồng ngực chèn ép, ý nan bình.
Tại sao lại là cậu?
Cậu muốn sống đến cuối cùng, Phó Kiêu muốn có được trái tim Phong Giai Mính, hai người chỉ muốn đoạt lại những thứ mình nên có mà vận mệnh lại chưa từng bố thí cho họ thôi.
Bây giờ cậu và Phó Kiêu đều có cơ hội thay đổi số phận lỗi thời đó.
Phó Kiêu nhìn cục tròn vo trong lòng bàn tay, nhíu mi.
Bộ dạng nhỏ xíu, yếu ớt như thế, cứ như bất cẩn là sẽ đi đời nhà ma, xách về cũng chỉ tổ thêm phiền toái.
Hắn vừa định cự tuyệt.
Cục lông be bé như đọc được cảm xúc của người đối diện, cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Lông xù xù, rồi còn cả cái mũi mềm mềm lúc cọ qua lòng bàn tay còn mang theo chút ẩm ướt.
Cảm xúc đột nhiên dâng trào, lời từ chối trôi tới miệng biến thành chữ: "Vâng."
Đột ngột tới mức chính bản thân Phó Kiêu cũng sửng sốt.
Giây lát lại nghĩ, sao cũng được, cùng lắm là thuê thêm người tới chăm sóc nó.
Ông nội không phát hiện chút tâm tư thầm kín của Phó Kiêu, vẻ mặt nghiêm túc tức khắc trở nên vui vẻ.
Ông cúi người, đối diện với tầm mắt của Tô Trạch Ninh, nói: "Tiểu Đường Cao phải ngoan nha, chờ ông về đón con."
Cái thái độ ôn nhu kia, cái bộ dạng nói nhỏ nhẹ nhỏ giọng, nơi nào còn chỗ cho phần sát phạt quả quyết lãnh ngạnh mạnh mẽ năm xưa.
Phó Kiêu lắc đầu.
Con mèo nhỏ như vậy sao có thể hiểu được lời ông ta nói chứ.
Ông nội đúng là càng già càng hồ đồ.
Ai ngờ.
Nhóc nhỏ kia run run rẩy rẩy đứng lên, quay đầu nhìn hắn, như đang thỉnh cầu gì đó.
Cục lông trắng tinh nho nhỏ, không khỏi làm người ta liên tưởng tới bánh đường(*).
(*Tui không biết nó gì, nhưng nghe tên có vẻ ngọt:vv)
Phó Kiêu chợt hiểu, thả meo meo xuống đất.
Meo meo vụng về cùng tay cùng chân đi tới trước mặt ông lão, nghiêng đầu cọ cọ ống quần đối phương, cái đầu nho nhỏ bao phủ bởi lông xù xù ngẩng đầu kêu meo meo, tự như đang nói 'con biết rồi'.
Âm thanh non nớt, bộ dáng cực kỳ giống ông cụ non, cực kỳ đáng yêu.
Ông nội vui tới mức muốn bay lên trời, lập tức vứt gậy chống sang một bên, khom lưng ôm mèo con vào trong ngực, đau từ trong tim đau ra, giọng điệu đầy thâm tình: "Tiểu Đường Cao ngoan, cháu cưng ông nội, ông nội cũng nhớ con lắm.
Ở nhà phải nghe lời anh hai, ông nội sẽ về sớm."
Phó Kiêu: "......"
Anh hai? Quá tuyệt vời.
Sao hắn không biết mình có một thằng em trai nói chuyện kêu meo meo vậy?
Ông nội ôm mèo con, lại không quên chuyện quang trọng, nói với quản gia đứng cạnh: "Ông Trương, đem đồ đạc của Tiểu Đường Cao dọn dẹp một chút.
Cẩn thận, đó đều là mấy món chơi mà Tiểu Đường Cao thích, tuyệt đối không được làm rớt ở đây."
Lão quản gia cung kính nói: "Đồ của Ninh thiếu gia đã thu dọn xong từ sớm ạ." - tên chính thức của Tiểu Đường Cao là Phó Ninh!
Sáng sớm đã thu dọn đồ đạc xong rồi? Biết mình bị tính kế, Phó Kiêu chịu thua: "Đợi chốc lát tôi về, đồ của Tiểu Đường Cao có thể để trên xe chở về chung."
Vừa lúc tài xế của hắn còn ở bên ngoài.
Ai ngờ lão quản gia đẩy đẩy kính gọng vàng: "Kiêu thiếu gia, đồ dùng của Ninh có hơi nhiều, xe của ngài không đủ sức chứa đâu."
Phó Kiêu dừng lại.
Không đủ sức chứa?
Hắn cúi đầu đánh giá lại, cục nhỏ xíu còn chưa lấp đầy bàn tay hắn có thể có bao nhiêu thứ cần mang?
Cục lông trắng như có cảm giác, quay đầu nghiêng đầu, hướng về phía hắn kêu lên một tiếng vô tội: "Meo~"
Phó Kiêu nhìn trước cửa sơn trang nghỉ dưỡng - ba chiếc xe thể thao đa dụng đồng cỡ màu đen đậu sau xe hắn - nhướng mày nhìn Phó lão gia tử.
Cục lông nhỏ này thực sự có nhiều đồ vậy hả?
Phó lão gia tử nhìn ba chiếc xe, nhíu mày: "Có nhiêu đó thôi hả? Cái nhà gỗ Tiểu Đường Cao thích nhất có mang theo không?"
Quản gia vội vàng giải thích: "Nhà gỗ sáng nay đã kêu người tới tháo dỡ, chờ dỡ xong tôi lập tức đóng gói chở qua chỗ Kiêu thiếu gia."
Không hề muốn biết cái nhà gỗ kia là cái quái gì, Phó Kiêu ngồi lên con xe của mình.
Phó lão gia tử lưu luyến không rời giao mèo con cho Phó Kiêu, dặn đi dặn lại: "Chăm sóc Tiểu Đường Cao giúp ông.
Nhớ cẩn thận đó."
Ông muốn nói lại thôi: "Có thời gian thì ghé thăm ba với mẹ con.
Họ cũng lớn tuổi rồi."
Phó Kiêu cúi đầu vuốt ve sống lưng mèo nhỏ, cứ như vừa lúc không nghe rõ ông nói.
Người lớn tuổi dù quắc thước vẫn ngăn không được chút ảm đạm chợt lóe lên trong mắt.
Mấy năm nay, quan hệ của Phó Kiêu và người nhà họ Phó vẫn không xa không gần, đối với cha mẹ, hắn càng không chủ động hỏi một câu.
Phó lão gia tử trước đây không thấy có vấn đề gì; thân là đầu tàu nhà họ Phó, Phó Kiêu chỉ cần sở hữu đủ năng lực và quyết đoán là được.
Nhưng giờ đây tuổi tác ông ta dần lớn, bắt đầu giống mấy người già khác mong cho cả nhà đoàn viên, người một nhà hoà thuận vui vẻ.
Nhưng mỗi khi ông nói bóng nói gió, Phó Kiêu luôn thờ ơ như thế, làm ông cũng rất bất đắc dĩ.
Haizz...!Dù sao cũng là cha mẹ ruột, làm gì thù nào kéo qua đêm.
Dù họ có quá đáng đi chăng nữa, cũng là quá khứ thôi mà.
- --
Đôi ba dòng tâm sự của editor:
(1) Tui tìm hiểu thấy hội chứng SCID hợp với miêu tả của tác giả nhất.
Đây còn có tên gọi khác là hội chứng suy giảm miễn dịch kết hợp/tổng hợp.
Người mắc hội chứng này có sức đề kháng vô cùng yếu.
Cụ thể tí xíu thì việc chúng ta hít thở là quá trình trao đổi không khí, nhưng đối với họ hít thở đồng nghĩa với việc nạp cả tấn vi sinh vật gây hại vào cơ thể.
Tất cả người mắc hội chứng SCID phải được cách ly trong phòng tiệt trùng vô khuẩn và tiêm kháng sinh thường xuyên.
Người nổi tiếng nhất liên quan đến hội chứng này là David Vetter (hay còn được gọi là "Cậu bé bong bóng").
Ngày nay, bệnh đã có phác đồ điều trị và không còn đứa trẻ nào phải bị cách ly tiệt trùng suốt cả đời nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.
Bình Sinh Hải
3.
Mình Cưới Nhau Đi
4.
Lá Thư Từ Ánh Trăng
=====================================
Edit liên tục, chưa có thời gian beta, nếu có lỗi ngữ pháp hay sai chính tả xin cứ để nhẹ cái cmt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...