Tay Hạ Hàn run nhè nhẹ, hàm dưới căng cứng.
Tờ giấy màu trắng bị anh bóp có chút nhăn, đốt ngón tay mơ hồ lộ ra trắng bệch.
Bóng đêm thâm trầm, ánh mắt Hạ Hàn lại càng sâu.
Ánh mắt cực sâu cực đen của anh, nhìn chằm chằm kết quả báo cáo giám định DNA, không chớp mắt.
Chân tướng đã rõ ràng.
Diệp Đạc quả thực là con của anh.
Cảm xúc nhàn nhạt không rõ hiện lên trong đáy mắt của Hạ Hàn.
Anh đã quyết định một việc, đêm nay nhất định phải tới tìm hai mẹ con họ.
Một lát sau, Hạ Hàn dần dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt của anh dời đi, đem báo cáo giám định bỏ vào trong hòm sắt.
Hạ Hàn ngước mắt nhìn: "Bác sĩ Triệu." Giọng anh lạnh lùng trầm thấp: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật."
Bác sĩ Triệu biểu lộ rất nghiêm túc: "Chú biết.
Sẽ chỉ có một mình chú biết chân tướng." Ngụ ý là, thời điểm làm phần báo cáo giám định này, ông hoàn toàn không mượn tay người khác.
Bí mật này, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.
Con mắt của Hạ Hàn đen nhánh thâm thúy.
Thanh âm trầm thấp vang lên: "Đa tạ."
Hạ Hàn lập tức đi ra khỏi tòa cao ốc, anh ngồi vào trong xe, đạp chân ga.
Xe hơi màu đen nhanh chóng lái rời đi, xuyên qua bóng đêm, một đường chạy hướng tới nhà Diệp Phạm.
Trong màn đêm, mưa thu lạnh lẽo, cảnh sắc đều mờ mờ ảo ảo.
Sương mù giăng trắng xoá, giữa trời đất tựa hồ không có khoảng cách.
Hạ Hàn nhíu mày, tay của anh nắm chặt tay lái.
Xe một đường phi nhanh, xuyên qua một dãy phố lại tới một dãy phố dài khác.
Môi của anh mím chặt, cằm căng cứng.
Rất nhanh, xe của Hạ Hàn một đường hướng phía trước chạy, lúc sắp đến dưới nhà Diệp Phạm.
Trong đầu Hạ Hàn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Diệp Phạm cùng Đô Đô.
Anh bỗng nhiên đạp phanh, xe dừng lại.
Xe không tiến vào khu nhà ở của Diệp Phạm, cách một con đường.
Hạ Hàn chỉ cần ngẩng đầu một cái, liền có thể nhìn thấy nhà Diệp Phạm cùng Đô Đô.
Anh vươn tay đè chặt huyệt thái dương, thái dương ẩn ẩn đau.
Hạ Hàn hạ cửa sổ xe xuống, ngoài cửa sổ gió an tĩnh thổi tới.
Thanh âm mưa rơi tí tách tí tách, nhưng không khỏi để tâm tư Hạ Hàn dần dần yên tĩnh trở lại.
Hạ Hàn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa kia.
Mỗi một gian phòng cơ hồ đều sáng đèn, mà Diệp Phạm cùng Đô Đô ở một gian trong đó.
Đèn đường vàng nhu hoà chiếu xuống, nương theo màn mưa thanh lãnh, tia sáng cũng chập chờn theo.
Hạ Hàn nghĩ đến Diệp Phạm cùng Đô Đô.
Anh một mực đang hồi ức lại mỗi một lần gặp bọn họ.
Diệp Phạm đối với anh tránh né đủ kiểu, Đô Đô đối với anh ngày càng ỷ lại...
Những ký ức sống động hiện lên trong đầu của anh.
Lúc này, cả người Hạ Hàn triệt để yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi lúc một đường lái xe đến, trong lòng của anh chỉ có một ý nghĩ.
Đó chính là nói cho Diệp Phạm, anh đã biết Đô Đô là con của anh.
Nhưng sau đó thì sao, Diệp Phạm sẽ tránh né anh, hay là tiếp nhận anh.
Ngay cả chính anh cũng không thể xác định.
Diệp Phạm cho là mình có thể kiên cường không dựa vào bất luận một ai, đương nhiên cô cũng sẽ không nghĩ tới phải tiếp nhận trợ giúp của anh.
Đối với Diệp Phạm mà nói, anh chỉ là một người đột nhiên xuất hiện, sẽ tùy thời cướp đi Đô Đô.
Còn đối với Đô Đô thì sao, cho dù Đô Đô thích cùng anh ở chung, nhưng Đô Đô cũng không biết anh chính là cha ruột của bé.
Anh làm thế nào giải thích với Đô Đô về vấn đề này, làm sao đi giải thích về sự thiếu thốn ba năm này.
Truyền thông nghe được tin cũng sẽ lập tức hành động, tin đồn thất thiệt, đem quan hệ của ba người bọn họ tùy ý kết luận.
Đến lúc đó, bị thương tổn sẽ chỉ là Diệp Phạm cùng Đô Đô.
Cho nên, hiện tại cũng không phải là một thời cơ tốt để thẳng thắn.
Đột nhiên xuất hiện vạch trần chân tướng sẽ chỉ làm Diệp Phạm cùng Đô Đô kinh hoảng.
Hạ Hàn muốn để Diệp Phạm hoàn toàn rộng mở trái tim, anh sẽ dần dần tới gần cô, hiểu rõ cô.
Trở thành người mà Diệp Phạm chân chính có thể dựa vào.
Đối với Đô Đô, anh sẽ tận lực bảo vệ tốt Đô Đô.
Sau khi Hạ Hàn suy nghĩ cẩn thận, mới khởi động xe, xe dừng tại dưới lầu nhà Diệp Phạm.
Bởi vì trời mưa, trong khu cư xá rất hiu quạnh, cơ hồ không có người qua lại.
Cho dù như vậy, lúc Hạ Hàn xuống xe, cũng vẫn ngụy trang.
Hạ Hàn vào thang máy, từng tầng từng tầng lên cao, cuối cùng dừng ở tầng lầu nhà Diệp Phạm.
Hạ Hàn bước nhanh mấy bước, đứng ở trước cửa nhà của Diệp Phạm.
Động tác của anh hơi dừng lại, lập tức nhấn chuông cửa.
Hạ Hàn nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân, một giây sau, cửa phòng mở ra.
Diệp Phạm mở cửa.
Thời điểm Diệp Phạm nhìn thấy Hạ Hàn, quả nhiên lại là khẽ giật mình.
Bọn họ một tiếng trước vừa mới gặp mặt qua.
Mấy ngày nay, Hạ Hàn tới nhiều lần, trong lòng Diệp Phạm nghi hoặc, lại không nói ra miệng.
Diệp Phạm nghiêng người, để Hạ Hàn tiến vào.
Hạ Hàn thu liễm vẻ phức tạp ở đáy mắt, cất giấu đi cảm xúc khó mà nói rõ.
Có lẽ vì lâu không mở miệng, thanh âm của Hạ Hàn hơi khàn.
"Anh đến thăm Đô Đô."
Diệp Phạm một thân một mình nuôi dưỡng Đô Đô, nhất định nhận không ít áp lực.
Bí mật này chỉ có cô tự mình biết, len lén giấu ở trong lòng.
Tư vị đó, cũng không biết cô làm thế nào mà một mình có thể tiếp nhận.
Trong lòng Hạ Hàn cảm xúc cuồn cuộn, nhưng sắc mặt anh không biểu hiện.
Diệp Phạm cũng không sinh nghi, cô ừ một tiếng: "Đô Đô ở bên trong."
Đô Đô cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, thời điểm nhìn thấy Hạ Hàn, bé phá lệ kinh hỉ.
Rõ ràng hôm qua Hạ Hàn cũng tới, nhưng mỗi lần Đô Đô nhìn thấy Hạ Hàn, vẫn như cũ rất vui vẻ.
Đô Đô chạy đến bên chân Hạ Hàn, bê còn chưa kịp mở miệng kêu thúc thúc, liền bị Hạ Hàn ôm vào trong ngực.
Hạ Hàn sợ tâm tình mình kích động, lực tay quá lớn, anh thoáng buông lỏng.
Chính là vì như vậy, Đô Đô cũng có thể cảm giác được cảm xúc của Hạ Hàn.
"Thúc thúc, người sao vậy?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô tràn đầy nghi hoặc, nãi thanh nãi khí hỏi.
Thúc thúc vừa đến đã ôm bé, trước đó thúc thúc sẽ không ôm bé không buông tay.
Diệp Phạm cũng cảm thấy kỳ quái, tính tình Hạ Hàn từ trước đến nay trầm ổn khắc chế.
Đêm nay thái độ của anh đối với Đô Đô tựa hồ so với bình thường càng thêm thân mật.
Hạ Hàn dùng một tay cũng dễ như trở bàn tay ôm lấy Đô Đô, anh đứng dậy.
Tay còn lại sờ lên đầu Đô Đô.
"Nếu như thúc thúc nói lại nhớ Đô Đô..."
Đáy mắt Hạ Hàn ẩn lấy ý cười.
Hạ Hàn còn chưa nói xong, Đô Đô lập tức đã hiểu, bé cười gãi đầu một cái.
"Hoá ra Đô Đô ở trong lòng thúc thúc trọng yếu như vậy a."
Đô Đô vung tay, tay nhỏ trên không trung vẽ vẽ vài vòng: "Có phải là lớn như vậy?" Đô Đô nói cái gì, Hạ Hàn đều đáp ứng.
Hạ Hàn muốn để Đô Đô càng vui vẻ hơn một chút, còn bồi Đô Đô chơi nhiều lần trò chơi nâng cao cao mà bé thích nhất.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn cùng Đô Đô đang chơi, thế là cô trở về phòng.
Đô Đô nhìn Diệp Phạm rời đi, bé che miệng cười.
"Thúc thúc, người có phải hay không là cũng nhớ mẹ rồi?"
Nãi âm nhỏ mềm mại dễ thương của Đô Đô, lại ưa thích trêu chọc Hạ Hàn như thế.
Hạ Hàn sờ lên vành tai nhỏ của Đô Đô.
"Đến điều này cũng đều bị con phát hiện."
Hạ Hàn bồi Đô Đô chơi một hồi, anh sẽ không lưu lại quá muộn ở trong nhà Diệp Phạm.
Một lát sau, Hạ Hàn liền tạm biệt.
Thời điểm Hạ Hàn sắp rời đi, Đô Đô còn một mực lôi kéo vạt áo anh, không muốn để cho anh đi.
Diệp Phạm an ủi một hồi lâu, Đô Đô mới ủy khuất bẹp bẹp miệng nhỏ, để Hạ Hàn rời đi.
Đô Đô một đường đưa Hạ Hàn đến cửa.
"Thúc thúc hẹn gặp lại, sáng mai người nhớ kỹ cũng tới chơi với Đô Đô."
Đô Đô cùng Hạ Hàn phất tay hẹn gặp lại, tay nhỏ một mực vẫy vẫy, lộ ra bộ dáng đáng thương.
Diệp Phạm đành phải đem Đô Đô ôm trở về phòng, Đô Đô mới ngừng lại.
Hạ Hàn ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.
Gió đêm thổi qua, sương mù trắng xóa tản đi.
Bóng đêm sâu hơn chút.
Trong xe, tia sáng trùng điệp, rơi vào trên mặt Hạ Hàn.
Lúc này, con ngươi của Hạ Hàn trầm xuống.
Về sự tồn tại của Đô Đô, anh nghĩ anh đại khái đoán được trước đó chuyện gì đã xảy ra.
...
Diệp Phạm đột nhiên nhận được một thông báo, cô nhất thời phải chạy tới một tòa cao ốc.
Tề Thuật đem tất cả các thí sinh tập trung cùng một chỗ, tuyên bố một sự kiện.
Tề Thuật: "Qua mấy ngày nữa tiết mục sẽ cử hành Minh tinh khiêu chiến.
Nếu như người tới thắng mọi người, coi như khiêu chiến thành công, bọn họ sẽ gia nhập vào cùng mọi người."
Chuyện này Weibo chính thức của « Kế hoạch Cự Tinh » tuyên truyền rất lâu rồi, bởi vậy tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.
Tề Thuật: "Rất nhiều người có thể sẽ hỏi, Minh tinh khiêu chiến này có ý nghĩa gì? Ở đây đã có nhiều người như vậy, vì cái gì còn muốn người khác tiến vào?"
Mọi người mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt của đã nói lên tất cả, trong lòng bọn họ nghĩ chính là như vậy.
Tề Thuật nhìn mọi người, chậm rãi nói một câu: "Vậy hiện tại tôi hỏi mọi người một vấn đề."
Thanh âm của Tề Thuật vang lên, cùng bình thường so sánh, mang theo sự nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Các vị ở tại đây, có ai cảm thấy, mình nhất định có thể đạt được quán quân của lần tranh tài này không?"
Mọi người trầm mặc.
Bọn họ đều là hướng mục đích này mà đến, lại không người nào dám nói ra câu nói này.
Những người ưu tú như Thường Tố, Diệp Phạm, cũng không có tự tin như vậy.
"Vậy tôi lại hỏi các cô một câu, nếu có người nhằm vào các cô khiêu chiến, các cô có thể xác định, mình nhất định sẽ thắng sao?"
Mọi người trầm mặc như trước.
Đáp án rất hiển nhiên, không có ai có thể nắm chắc.
Tề Thuật tiếp tục nói: "Lần này Minh tinh khiêu chiến, có người sẽ hướng một người trong số các cô khiêu chiến, nếu như các cô thắng, liền có thể chứng minh thực lực của mình."
Một giây sau.
Tề Thuật lại nói: "Nhưng nếu như các cô thua, các cô đều phải nghĩ lại, mình rốt cuộc nơi nào không đủ cố gắng.
Đây chính là ý nghĩa của Minh tinh khiêu chiến lần này." Tề Thuật lướt qua mọi người, nghiêm túc nói câu tiếp theo.
Không khí càng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ lời của Tề Thuật.
Diệp Phạm trầm tư, Tề Thuật nói rất có lý.Cho dù lần tranh tài này thắng, nhưng là, ai cũng không thể cam đoan, bọn họ mỗi một lần cũng đều sẽ là người chiến thắng.
Cô đã rất cố gắng, cho dù mỗi một lần đều toàn lực ứng phó, nhưng cô cũng không có tự tin cuối cùng có thể cầm tới chức quán quân.
Có một đối thủ mạnh mẽ, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện xấu.
Ngược lại sẽ càng kích thích cô, làm cho cô thêm cố gắng.
Nghĩ xem năng lực mình không đủ ở nơi nào, tiếp thụ giáo huấn, trở thành người càng ưu tú hơn.
Diệp Phạm híp híp mắt, cô ngược lại chờ mong lần Minh tinh khiêu chiến này.
Tề Thuật tuyên bố nhiệm vụ hôm nay: "Ngày hôm nay, mọi người phải đi quay một cái quảng cáo."
Quay quảng cáo?
Trừ người mới, tất cả mọi người đã quay qua quảng cáo, nhưng tiết mục tổ xưa nay không theo thông thường mà ra chiêu, ai biết lần này lại có an bài gì.
Lại thêm lần tranh tài này lại đào thải một người, tâm tình lúc này của mọi người đều có chút nặng nề.
Tề Thuật thấy rõ thần sắc của mọi người liền cười nói: "Nhìn mọi người tựa hồ như rất khẩn trương?"
Thẩm Lạc Lạc: "Lại muốn so tài, đương nhiên sẽ khẩn trương a.
Chúng tôi so hết kỳ này tới kỳ khác, lúc nào mới cho chúng tôi một chút phúc lợi* a." (*ý nói thư giãn, thưởng hoặc cho quà,...)
Tề Thuật hỏi ngược một câu: "Tôi có nói qua lần này quay quảng cáo là tranh tài sao?"
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, Diệp Phạm cũng nhìn về phía Tề Thuật, có chút ngơ ngẩn.
Tống Mạn hỏi ra nghi hoặc của mọi người: "Không phải tranh tài, thì là cái gì?"
Tề Thuật: "Lần này quay chụp quảng cáo, không đào thải bất luận ai cả."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người thở phào một hơi.
Tề Thuật gằn từng chữ: "Lập tức liền có Minh tinh khiêu chiến tiến đến nên để làm dịu tâm tình khẩn trương của mọi người, lần này quay quảng cáo, chỉ có một mục đích, đó chính là đề cao độ lộ ra ánh sáng của mọi người."
Mọi người mừng rỡ.
Như vậy có thể gia tăng độ thiện cảm của người xem, về sau có rất nhiều lợi ích.
Vừa rồi bầu không khí có chút ngột ngạt, Tề Thuật điều tiết bầu không khí: "Nhìn đi, tiết mục tổ đối với mọi người tốt bao nhiêu."
Thẩm Lạc Lạc: "Cảm ơn tiết mục tổ a, tôi thu hồi lời nói trước đó."
Tất cả mọi người cười cười, trên mặt Tề Thuật cũng mang theo ý cười.
Mọi người đến sân bãi để quay chụp, nơi đó trừ nhân viên công tác, còn có một người ở nơi đó đợi bọn họ.
Tổng biên tập Fashion Magazine Hùng Lan, cũng là vị giám khảo độc miệng nhất trong « Kế hoạch Cự Tinh ».
Bởi vì Hùng Lan có lời bình sắc bén, không lưu tình chút nào, mọi người nhìn thấy Hùng Lan, trong lòng vẫn lộp bộp một chút.
Hùng Lan nhìn qua mọi người: "Mọi người đều biết, lần này quay chụp quảng cáo có thể đề cao độ nổi của mọi người, lúc quay tôi sẽ ở hiện trường chỉ điểm.
Sau đây tôi sẽ tuyên bố một chút ai phải quay loại hình quảng cáo nào."
Hùng Lan: "Diệp Phạm, Tống Mạn, Nhạc Thược.
Ba người sẽ đi quay quảng cáo son môi."
"Thường Tố, Đặng Sơ, Thẩm Lạc Lạc, các cô đi quay quảng cáo phấn mắt."
"..."
Tống Mạn có chút khẩn trương: "Làm sao bây giờ? Tôi chưa từng quay qua quảng cáo."
Tống Mạn chỉ là một người mới, có thể đi đến bây giờ, cô đã cảm thấy vận khí của mình thực sự may mắn, lần này còn muốn quay quảng cáo, trong nội tâm cô thực sự không chắc.
Diệp Phạm an ủi: "Đừng lo lắng, đến lúc đó tôi dạy cho cô.
Chỗ nào cô không biết hãy tới hỏi tôi."
Lần này quảng cáo son môi, cần mọi người ngồi ở trong ô tô, tuyên truyền cây son môi này, bọn họ quay quảng cáo chính là đoạn video này.
Về phần trong video những động tác gì, mọi người phải tự mình phát huy.
Lúc chuẩn bị quay quảng cáo, bọn họ cần hóa trang xong trước, Diệp Phạm ngồi vào trước gương trang điểm, một thợ trang điểm ngồi ở phía trước cô, thợ trang điểm nhìn Diệp Phạm một chút, cảm thán một tiếng: "Môi của cô rất xinh đẹp."
Tinh tế, lại không quá mỏng, mang theo đẫy đà vừa đủ.
Màu môi của Diệp Phạm hơi nhạt, nhưng lại hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, vẻ đẹp tự nhiên này, nhìn qua đã rất đẹp, nhưng vì hiệu quả trên màn ảnh, thợ trang điểm vẫn đánh cho Diệp Phạm một lớp son nữa.
Tất cả mọi người đã hóa trang xong, dựa theo trình tự tới quay.
Mọi người đều phải ngồi ở trong xe, sau đó tiết mục tổ cho bọn họ mỗi người một thỏi son môi, còn biểu hiện ra làm sao, chính bọn họ tự phát huy.
Nhạc Thược là người thứ nhất quay, cô ta tự tin đi đến xe, ngồi ở chỗ đó.
Nhạc Thược cầm trong tay một chiếc gương, cô ta nhìn qua gương, trước tiên chiếu chiếu má trái, lại quay sang soi soi má phải.
Cuối cùng, Nhạc Thược nghiêng người, đưa tay đặt ở bờ môi của mình.
Miệng của cô ta hơi chu ra, dùng biểu hiện đó để làm nổi bật lên môi đỏ của mình.
Nhạc Thược quay xong, đứng ở nơi đó.
Lúc này, Hùng Lan đột nhiên mở miệng: "Nhạc Thược, cô biết cô đang quay là quảng cáo gì sao?"
Nhạc Thược trong lòng khẩn trương, không biết mình làm sai chỗ nào: "Quảng cáo son môi."
Hùng Lan nói mà không có biểu cảm gì: "Vậy vừa rồi cô biểu hiện là son môi, hay là chính cô vậy?" Từng chữ sắc bén, không lưu tình chút nào.
Nhạc Thược đối với gương bày ra mấy tư thế, mỗi động tác đều ở bày ra mặt mình, cuối cùng, động tác của cô ta xác thực thể hiện lên son môi, nhưng động tác lại lộ ra tục khí.
Nhạc Thược mặt trắng bệch, không nói gì.
Nhân viên công tác ở đây đều nghe được lời trách cứ của Hùng Lan, Nhạc Thược cảm thấy mình rất mất mặt, thời gian kế tiếp, cô ta đều rất trầm mặc.
Sau đó là Tống Mạn, Tống Mạn quay quảng cáo cũng qua mà không tốn công sức, trước khi quay Diệp Phạm đã chỉ điểm qua cho cô, bởi vậy lần này quay quảng cáo không có tạo ra sai lầm lớn gì.
Nhưng năng lực của cô có hạn, cũng không có địa phương nào nổi bật.
Người cuối cùng, đến phiên Diệp Phạm.
Diệp Phạm ngồi ở trong ô tô, cô không giống như những người khác, cô ngồi ở trong ô tô.
Thân thể của cô hơi nghiêng ra bên ngoài, thò đầu ra phía ngoài cửa xe.
Cả người lười biếng tựa tại cửa sổ xe.
Hùng Lan nhìn động tác của Diệp Phạm, mắt sắc chớp chớp.
Cô có chút hiếu kỳ, Diệp Phạm tiếp theo sẽ làm thế nào.
Ống kính nhắm ngay Diệp Phạm, Diệp Phạm cầm một thỏi son, ngón tay cô trắng mịn, nhẹ nhàng cầm son môi, bức tranh này quá mức đẹp đẽ, tầm mắt của mọi người cũng không khỏi nhìn qua.
Diệp Phạm hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía thỏi son trong tay.
Sau đó, cô xoáy mở nắp thỏi son, đem son môi chậm rãi đưa tới trên miệng.
Diệp Phạm nhìn qua kính chiếu hậu của ô tô, đem son môi chậm rãi tô ở trên môi, màu sắc tươi đẹp kia, từng chút từng chút hiện ra ở trên môi.
Động tác Diệp Phạm tô son, không nhanh không chậm, lại ưu nhã đến cực điểm.
Nương theo động tác của Diệp Phạm, tất cả giống như đều trở nên xinh đẹp sống động.
Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, ánh mắt của Diệp Phạm một mực rơi vào trong kính chiếu hậu, nhìn trong kính chiếu hậu, cũng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tinh xảo, cùng bờ môi đỏ mọng xinh đẹp kia.
Dù không nhìn thấy mặt Diệp Phạm, nhưng lại làm người khác nhịn không được mơ màng, phía trên môi đỏ, là khuôn mặt như thế nào.
Mang theo chút lơ đãng dụ hoặc.
Diệp Phạm thoa xong son môi, cô không hề rời đi, thân thể vẫn như cũ nửa tựa cạnh cửa sổ xe.
Trong kính chiếu hậu, môi đỏ chậm rãi nhếch lên, cong lên một đường cong nhàn nhạt.
Tự tin, lại không khoa trương.
Diệp Phạm quay xong quảng cáo, từ trong xe đứng lên.
Mọi người lại không có lên tiếng, còn đắm chìm trong cảnh mỹ nhân môi mọng đỏ dụ hoặc.
Vốn cho rằng Diệp Phạm thanh lãnh, không là chủ được màu đỏ đậm như vậy, không nghĩ tới Diệp Phạm một khi vào quay quảng cáo, lại giống như đổi thành một người mới.
Khóe mắt của cô có chút xếch lên, nhất cử nhất động, thậm chí ngay cả ánh mắt đều lộ ra vũ mị.
Màu sắc đậm như vậy, ở trên môi Diệp Phạm, lại tuyệt đối hài hòa.
Hùng Lan trầm mặc một hồi, sau đó cô nói một câu: "Diệp Phạm, nếu như tôi là người mua, tôi sẽ mua thỏi son này."
Mặc dù chỉ có một câu, nhưng có thể nghe ra được, cô ấy đối với biểu hiện của Diệp Phạm phi thường hài lòng.
Bên kia, Thường Tố đang quay quảng cáo phấn mắt, cô ấy vẫn như cũ phát huy trầm ổn, chuẩn xác thể hiện sự đặc sắc của phấn mắt này.
Tổng thanh tra nghệ thuật của Dior, Smith cũng ở nơi đây, anh ta hợp tác với Thường Tố mấy lần, quan hệ của hai người không tệ.
Ngày hôm nay anh ta vừa lúc tới đây, rồi cùng Thường Tố hàn huyên vài câu.
Về sau, anh ta liền đứng ở chỗ này, xem quá trình quay của những người khác.
Lần đầu thấy Diệp Phạm, phản ứng đầu tiên của Smith là, Diệp Phạm rất thích hợp bôi màu son đậm như vậy, nhìn qua phi thường đẹp mắt.
Nhưng lúc đó Smith còn lơ đễnh.
Giới giải trí mỹ nhân rất nhiều, nếu như Diệp Phạm chỉ có mỹ mạo, lại không có đủ năng lực biểu hiện, như vậy chỉ là bình thường.
Thẳng đến khi Smith xem hết quảng cáo của Diệp Phạm xong, anh ta hoàn toàn thay đổi ý nghĩ.
Có thể nói, toàn bộ quá trình Diệp Phạm quay quảng cáo, anh ta hoàn toàn không thể dời ánh mắt.
Trong những người đang quay quảng cáo son môi ở đây, biểu hiện của Diệp Phạm không thể nghi ngờ là nổi bật nhất.
Bọn họ có người hoàn toàn quên đây là đang quay quảng cáo về son môi, chỉ lo đến biểu hiện của mình.
Đây là hành vi thất bại nhất.
Có người nhớ kỹ đây là quảng cáo son môi, nhưng không nắm bắt được trọng điểm, hoặc là để cho người ta nhớ kỹ son môi này, nhưng người đóng quảng cáo lại làm cho mọi người không có ấn tượng.
Chỉ có Diệp Phạm, đã làm cho mọi người đối với thỏi son môi này sinh ra hứng thú sâu đậm, lại khiến người ta nhớ kỹ cô.
Smith nghĩ thầm, Dior gần đây đang tìm kiếm một người phát ngôn đại diện cho sản phẩm son môi mới.
Anh ta nghĩ, mình đã tìm được người thích hợp nhất...
~~~
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...