Không bao lâu sau chồng của Hoàng Lệ Trân và Lý Tế Kim cũng tới, cũng mang theo con bọn họ.
Hứa Lan Hương bảo họ để mấy đứa nhỏ ở sát vách, dù sao nhà cô đã có ba đứa, vậy thì để hết một đám khỉ con cùng ầm ĩ đi.
Chỉ có con gái hơn một tuổi của Hoàng Lệ Trân đi đường còn chưa vững nên được lão Trương ôm.
Mấy phụ nữ ở trong bếp bận rộn khí thế ngất trời, mấy người đàn ông cũng không được ngồi không, bị sai lúc chuyển lò, lúc xách nước.
Bởi vì nhà Ngụy Kiến Vĩ không đủ ghế nên lão Vương lại về nhà mình xách mấy cái tới.
Lâm Nhạc Phi ở doanh khu nên tới trễ nhất, lúc tới còn đem theo một bình rượu.
Hứa Lan Hương nhìn thấy thì trêu nói: "Vẫn là lão Lâm biết làm người nhất, không giống lão Vương mấy người kia, tới mà hai tay trống trơn."
Lâm Nhạc Phi mặc dù đắc chí nhưng cũng không dám một lần đắc tội hết mấy tên chiến hữu của mình, vội nói: "Là bản thân tôi muốn uống rượu ấy mà."
Vương Lập Cường mấy người nhìn anh, trên mặt viết coi như cậu thức thời.
"Đó cũng là anh có lòng."
"Còn không phải sao, anh hỏi bọn họ xem, có ai không muốn uống rượu không, nhưng bọn họ sao lại không biết mang rượu tới chứ?"
Lâm Nhạc Phi cười bồi hai tiếng, giao bình rượu vào tay Hà Hiểu Vân rồi vội vàng chạy xa đám phụ nữ, sợ bọn họ nói thêm hai câu nữa thì mấy tên kia sẽ tìm anh đi luyện.
Chờ đồ ăn đều nấu xong thì đã là giữa trưa, trước tiên gọi bọn nhỏ ở sát vách qua cho ăn cơm trước rồi mấy người lớn mới lên bàn.
Ngụy Kiến Vĩ và Hà Hiểu Vân là chủ nhà, một người dùng rượu, một người lấy trà thay rượu, trước tiên cùng nhau mời mọi người một ly.
"Cảnh tượng có hơi giống ngày vui của lão Ngụy và em dâu nhỉ." Lâm Nhạc Phi trêu ghẹo nói.
"Vừa lúc hai người kết hôn chúng tôi cũng không có mặt, chén rượu này xem như bổ xung, tới tới tới tất cả mọi người đều uống."
Mặt Hà Hiểu Vân hơi đỏ, để ly xuống, liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ một cái, nói: "Em cũng không biết nói chuyện lắm, sau này mọi người sẽ là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần, em còn trẻ không hiểu chuyện, Kiến Vĩ thì không thạo đạo lí đối nhân xử thế, về sau còn phải nhờ các anh các chị thông cảm chiếu cố nhiều hơn."
Hứa Lan Hương cười nói: "Làm sao lại không biết nói chuyện chứ, lời này không phải nói rất tốt sao?"
"Đúng thế, như bọn chị, há miệng ra chỉ biết gọi lão Trương lão Triệu, một tiếng Kiến Vĩ này của em thật dễ nghe quá đi mất." Hoàng Lệ Trân che miệng cười.
Hứa Lan Hương liền nói cô: "Em thì biết gì? Người ta vợ chồng son, kết hôn chưa được mấy năm, ở cạnh nhau thì ít xa cách thì nhiều, bây giờ nói là tân hôn yến nhĩ cũng không sai, bọn mình đều là vợ chồng già, để em kêu, em có kêu nổi không?"
Lời này của cô nghe có vẻ thì là giúp Hà Hiểu Vân nói chuyện nhưng trên thực tế vẫn là đang trêu ghẹo cô.
Hoàng Lệ Trân hùa theo: "Đúng đúng đúng, chị nói đều đúng."
Hai người kẻ xướng người hoạ, người trên bàn cũng cười theo, Hà Hiểu Vân xấu hổ đỏ mặt.
"Được rồi được rồi, nói thêm gì nữa Hiểu Vân sẽ phải chôn mặt vào trong chén mất, hai chị nghỉ một chút đi." Lý Tế Kim nói.
"Bây giờ em cứ ra vẻ đi, mới nãy không phải cũng nói hăng say lắm ao." Hoàng Lệ Trân chuyển hướng sang cô, "Có phải lão Triệu nhà em làm việc dưới tay lão Ngụy, sợ lão Ngụy làm khó ảnh nên em đau lòng sao?"
Lý Tế Kim đập nhẹ cô một cái, "Chị lên cơn còn lên cơn lên cả người em sao?"
Phụ nữ thì vừa ăn vừa nói cười, đàn ông thì vừa ăn vừa uống rượu.
Lâm Nhạc Phi nhìn trái nhìn phải, người nào cũng có đôi có cặp, chỉ mình anh là lẻ loi một mình, không khỏi nhớ vợ mình da diết.
Không bao lâu sau khi ăn xong thì Hà Hiểu Vân mấy người vào phòng nói chuyện để lại bọn họ tiếp tục uống.
Mãi cho đến hai ba giờ chiều thì buổi tụ hội mới tan, mọi người giúp đỡ dọn dẹp một chút rồi mới về nhà mình.
Hà Hiểu Vân đi sang sát vách dẫn Ngụy Viễn Hàng về, dỗ thằng bé ngủ trưa.
Sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Kiến Vĩ đang đứng cạnh bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Cô liền đi qua hỏi: "Anh đứng đây làm gì vậy?"
Ngụy Kiến Vĩ không trả lời mà chỉ quay đầu lại nhìn cô, bỗng nhiên cúi đầu xuống đặt lên vai cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, động tác này hơi vất vả, nhìn cũng hơi buồn cười, may mà lúc này trong phòng không có người khác.
Hà Hiểu Vân bị anh làm cho hoảng sợ, hai tay cô dang ra không biết làm sao, đẩy ra cũng không phải mà đỡ lấy cũng không phải.
Trên người anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, tựa hồ men say cũng lây nhiễm qua cô làm cho cổ cô đỏ tới mang tai.
"Anh làm gì vậy? Mau dậy đi." Cô lúng túng nhỏ giọng nói.
Ngụy Kiến Vĩ từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, người lại không hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu Hà Hiểu Vân mới dần dần kịp phản ứng, anh đây là uống say sao?
Cô thấy hơi buồn cười, không nghĩ tới tửu lượng của anh không được tốt lắm nhưng rượu phẩm cũng coi như không tệ, uống xong không ồn ào không làm loạn mà chỉ nhìn có vẻ trì trệ hơn bình thường, thậm chí còn khá đáng yêu.
Nhưng có đáng yêu đi nữa mà cái đầu lớn như vậy tựa trên người cô cũng làm cho cô chịu không nổi.
Hà Hiểu Vân đành phải ráng hết hơi hết sức, vừa đỡ vừa dỗ mới đỡ anh lên giường được, cũng dỗ anh ngủ luôn.
Nhìn hai cha con nằm cạnh nhau ngáy khò khò, cô cười lắc đầu.
Sau ngày đó, vòng xã giao của Hà Hiểu Vân ở khu nhà coi như bắt đầu.
Cô còn học đan khăn quàng cổ với Hoàng Lệ Trân, nghe nói không lâu nữa phương bắc liền sẽ bắt đầu có tuyết rơi, người từ phương nam tới như cô phải chuẩn bị quần áo chống lạnh sớm một chút mới được.
Mà ở Thanh Thủy Hà cách xa ngàn dặm, người trong nhà vừa mới nhận được thư bọn họ gửi về.
Mấy tờ thư của Hà Hiểu Vân gần như đều là lời của Ngụy Viễn Hàng cô viết thay xuống nên tất cả đều là lời nói non nớt của con nít.
Ngụy Chấn Hưng đọc thư bằng giọng hùng hậu làm Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt nghe mà buồn cười gì đâu.
Đọc xong một tờ ông thực sự không đọc nổi nữa, đưa cho con út: "Con đọc đi."
Ngụy Kiến Hoa nhưng lại một chút gánh nặng trong lòng cũng không có, thậm chí còn học giọng điệu của Ngụy Viễn Hàng, cố ý tằng hắng rồi dùng giọng trong trẻo đọc lên, làm Vương Xuân Hoa cười đến nỗi đập đập cậu.
Sau khi đọc xong cậu còn chưa đã thèm: "Lần sau phải nói nhị tẩu viết nhiều một chút."
Vương Xuân Hoa cười mắng: "Viết nhiều để con tác quái có phải không?"
"Này sao gọi là tác quái? Cái này gọi là khẩu kỹ, là nghệ thuật!"
"Nghệ thuật cái rắm." Vương Xuân Hoa nói, quay đầu liền thảo luận nội dung trong thư với con trai con dâu lớn.
Ngụy Kiến Hoa tủi thân: "Mẹ, mẹ dùng con xong liền ném, sao có thể như vậy?"
"Làm sao, nuôi con hai mươi năm, ngay cả dùng cũng không thể dùng sao?" Vương Xuân Hoa hỏi lại.
Một câu nói đã chặn được Ngụy Kiến Hoa.
Bà cầm thư con trai con dâu gửi về, lật qua lật lại nhìn cẩn thận.
Mặc dù nhìn không hiểu nhưng lại giống như có thể xuyên qua bức thư nhìn thấy dáng vẻ cháu trai gật gù đắc ý nói chuyện với bà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Phùng Thu Nguyệt ôm con gái, cười nói: "Tối nay mẹ cuối cùng có thể an tâm ngủ ngon rồi."
Vương Xuân Hoa thỏa mãn thở ra một hơi.
Đầu bên kia Hà Hiểu Phân cũng nhận được thư, ngay ngày hôm đó cũng về nhà mẹ đẻ nói với bà.
"Sao Hiểu Vân lại gửi thư đến chỗ con?" Lý Nguyệt Quế không hiểu.
"Bằng không gửi về nhà thì mẹ với ba cũng xem không hiểu."
Nhà bọn họ, ba mẹ mặc dù cũng giống như nhà khác thiên vị con trai, nhưng đối với con gái cũng không bạc đãi, đều cho hai cô học tới cấp hai, sau này là chính bản thân hai người không muốn học tiếp nữa.
Hà Hiểu Phân nói: "Hiểu Vân trên thư nói bọn họ đều đã thu xếp ổn thỏa, thủ đô rât tốt, em rể cũng tốt với nó."
"Nó nói vậy thật sao?"
"Con còn có thể gạt mẹ sao? Nếu mẹ không tin thì đợi em trai về bảo nó đọc lại cho mẹ nghe."
Lý Nguyệt Quế cười nói: "Vậy mẹ yên tâm rồi, Hiểu Vân với Kiến Vĩ có thể tốt đẹp là mẹ yên lòng.
Bây giờ chỉ...!"
"Bây giờ chỉ đợi con sinh con trai nữa thôi có phải không?" Hà Hiểu Phân thay bà bổ sung.
"Con biết là được."
Hà Hiểu Phân không vui nói: "Cũng không phải con nói sinh là có thể sinh, trong nhà mẹ chồng bức ép con thì thôi đi, về nhà mẹ cũng nói như vậy.
Người khác có chuyện gì đều là nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nếu như sau này con cãi nhau với bên đó có phải mẹ cũng không định cho con về luôn đúng không?"
Động tác gấp thư của Lý Nguyệt Quế hơi dừng lại, nhìn nhìn sắc mặt cô rồi cẩn thận hỏi: "Sao vậy? mẹ chồng con lại làm khó dễ con nữa sao?"
"Bà ấy coi như không làm khó dễ thì có khi nào để cho con dễ chịu không?"
Lý Nguyệt Quế thở dài, hơn nửa ngày không nói gì, sau đó mới nói: "Nếu không thì mẹ nói người mẹ không khỏe, con mang theo mấy đứa nhỏ về ở với mẹ một thời gian?"
Mặc dù bà luôn hi vọng Hà Hiểu Phân có thể sớm sinh được con trai, nhưng đây cũng là vì hạnh phúc của con gái mà nghĩ, cũng không phải là ép buộc nó bằng mọi giá.
Nghe nói nó ở nhà không dễ chịu thì khó tránh khỏi đau lòng, trong lúc nhất thời cũng không lo được con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ ở những người khác sẽ nói nhảm gì hay không.
Hà Hiểu Phân bất quá thuận miệng oán giận một chút, không nghĩ tới mẹ mình sẽ nói như vậy, phải biết bà sợ nhất người ta nói này nói kia.
Trong lòng cô ấm áp, bất kể nói thế nào thì mẹ cô vẫn rất thương cô.
"Nào có ai trù mình không thoải mái? Nếu con muốn về thì sẽ trực tiếp về, Trương gia bọn họ chẳng lẽ còn dám trói con lại chắc?" Hà Hiểu Phân cười nói, "Không nói cái này nữa, trên thư Hiểu Vân nói phương bắc lạnh hơn chỗ chúng ta nhiều, cũng không biết nó với Tiểu Hàng có chịu được hay không."
Thủ đô lạnh là điều mà ngày đầu tiên lúc xuống xe lửa Hà Hiểu Vân đã cảm nhận được, theo cuộc sống ngày ngày trôi qua, càng ngày càng lạnh hơn, cô và Ngụy Viễn Hàng bây giờ đã bắt đầu vây quanh lò sưởi ấm.
Cái khăn quàng cổ dầu tiên sắp đan xong, nhưng nó thuộc về ai thì lại làm cho cô có hơi khó xử.
Lúc đầu cô định đan cho Ngụy Kiến Vĩ, dù sao thì trong nhà chỉ có anh là phải ở ngoài cả ngày.
Với lại cô mới học đan khăn nên cái khăn này trên cơ bản như là luyện tập, cũng không đẹp lắm, cô định học chút hoa văn rồi lại đan cái khác đẹp hơn cho Ngụy Viễn Hàng.
Nhưng Tiểu Bàn Tử lại không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, vừa nghe nói mẹ đan cho ba liền bắt đầu ghen tị, hai ngày nay vây quanh người cô lải nhải lẩm bẩm, nói chờ khăn vừa dệt xong là nó sẽ giành lấy ngay, làm Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười.
"Mẹ không còn thích con nữa." Đứa nhỏ bĩu môi, miệng chu lên có thể treo được cả bình dầu.
Hà Hiểu Vân buồn cười: "Chỉ bởi vì không cho con khăn quàng cổ liền nói mẹ không thích con nữa?"
"Còn nữa còn nữa," Ngụy Viễn Hàng nói, "Mẹ bây giờ ôm không nổi con nhưng mà hôm qua lại để cho ba ôm mẹ!"
"Khụ khụ --" Hà Hiểu Vân xém chút bị nước miếng mình sặc chết.
Trưa hôm qua cô trong phòng bếp nấu canh, không biết Ngụy Kiến Vĩ đã về, lại còn đứng ở sau cô, lúc quay người lấy cái chén thì va vào lòng anh.
Cảnh này vừa lúc bị Ngụy Viễn Hàng nhìn thấy, lúc ấy cũng không thấy nó nói gì, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn ghi tạc trong lòng đâu!
Bị một đứa nhỏ ba tuổi lên án như vậy Hà Hiểu Vân vừa thẹn vừa giận, không khỏi trừng mắt nhìn kẻ đầu têu một cái.
Ngụy Kiến Vĩ lại nhìn về phía con trai, thầm nghĩ, xem ra đã đến lúc phải có một cuộc nói chuyện giữa đàn ông với nhau rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...