Thư từ tới lui giữa Thanh Thủy Hà và bộ đội, chớp mắt mà tháng bảy đã qua bước vào tháng tám.
Lúa trong ruộng đã trổ đòng, bông lúa ngày một căng tràn làm cây lúa từ từ trĩu xuống, trong núi không ít quả dại đã bắt đầu chín, cây hồng trong vườn cũng sai lúc lỉu quả xanh, đợi đến khoảng tiết sương giáng là có thể ăn.
Sắp tới mười lăm tháng tám, Vương Xuân Hoa đi cung tiêu xã mua một ký bánh trung thu, loại ngũ nhân*, loại bánh này sau này bị chê nhưng hiện tại đứa nhỏ trái trông phải mong cũng chỉ có thể vào dịp tết trung thu ăn một lần.
*五仁: một loại nhân bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc (như bánh trung thu), dùng năm loại óc chó, hạnh nhân, đậu phộng, hạt dưa và hạt mè, chúng được rang lên, sau đó bóc vỏ, giã nát, cuối cùng là thêm đường mà thành.
Trung Quốc cổ đại có năm chuẩn mực đạo đức "nhân, lễ, nghĩa, trí, tín", và "ngũ nhân" đúng lúc đồng âm.
Mấy ngày trước Lý Nguyệt Quế nhờ người nhắn cho hai con gái, cậu mợ bọn họ chuẩn bị hạ sính cho con dâu tương lại.
Chuyện này trưởng bối thường sẽ không đi mà do bà mối và mấy người trẻ tuổi bên nhà trai đi.
Nhà mẹ đẻ không nhiều người, bên phía chị dâu cũng không bao nhiêu thân thích nên Lý Nguyệt Quế muốn con gái mình cũng đi cùng.
Đến ngày đó, Hà Hiểu Vân dậy từ sớm, sửa soạn xong thì nói Ngụy Viễn Hàng ở nhà không được nghịch ngợm, sau đó đi tới công xã hội hợp với chị mình, rồi hai chị em cùng đến nhà cậu.
Hiếm khi không phải mang theo đứa nhỏ, cả người Hà Hiểu Phân đều nhẹ nhàng, ngay cả bước chân cũng nhẹ tênh, cô hỏi Hà Hiểu Vân: "Tiểu Hàng giao cho mẹ chồng em rồi sao?"
"Vâng, Kiến Hoa ở nhà, cậu ấy cũng sẽ dẫn đứa nhỏ đi chơi." Hà Hiểu Vân nói.
"Người trong nhà hòa thuận thật tốt." Hà Hiểu Phân hơi hâm mộ, "Không giống mẹ chồng chị, bảo bà ấy trông giùm đứa nhỏ thì lập tức chỗ này khó chịu chỗ kia đau nhức.
Em nói coi bà ấy không trông thì không trông, một mình chị mệt mỏi chút cũng trông được, nhưng bà ấy còn cả ngày thúc chị sinh con trai.
Sinh ra rồi sao, vứt đó không ai quản không ai chăm, nó có thể tự mình lớn sao?"
Chồng cô chỉ có một người em gái, không có anh em, mẹ chồng liền cả ngày nhìn chằm chằm bụng cô, hận không thể làm con dâu lập tức sinh ra cháu trai.
Hà Hiểu Vân hơi nhíu mày, hai đứa bé nhà chị cô đều còn nhỏ, nếu như người nhà không hỗ trợ thì cọi như đứa tiếp theo là con trai đi nữa thì cũng trông không xuể.
"Anh rể nói thế nào?"
"Ảnh?" Hà Hiểu Phân cười hừ một tiếng, "Anh ta ba phải, lúc đầu cũng đứng phía mẹ anh ta, nói tới nói lui chính là muốn con trai.
Sau đó chị liền thỏa hiệp, muốn con trai cũng được, chị dẫn hai đứa con gái về nhà ngoại, anh ta tìm người khác sinh đi, sinh mấy đứa đều được! Anh ta bị dọa, giờ ngoan như chim cút rồi."
Hà Hiểu Vân nghe mà muốn cười: "Anh rể vẫn rất thương chị, em thấy ảnh cũng rất yêu thương Tiểu Hoa mấy đứa.
Lần sau nếu còn chuyện như vậy nữa thì chị bảo anh rể đi nói với mẹ chồng, chị cũng đừng ầm ĩ với bà ấy."
Hà Hiểu Phân u một tiếng, giống như gặp chuyện la: "Không nghĩ tới em còn rất hiểu, xem ra kết hôn rồi tiến bộ hơn trước nhiều."
"Trong suy nghĩ của chị thì em ngu cỡ nào vậy?" Hà Hiểu Vân ra vẻ giận.
"Không phải ngu," Hà Hiểu Phân cười chậm rãi nói, "Là ngốc, ngốc muốn chết."
Hà Hiểu Vân làm bộ muốn đánh cô, hai chị em trên đường vừa đi vừa náo.
Ầm ĩ một hồi, Hà Hiểu Phân cười cảm thán: "Thực ra chị cũng biết anh rể em không có nhiều bản lĩnh, tai lại mềm, nhưng tính tình chị cũng không tốt, nếu như thực sự tìm một người cũng xấu tính như chị thì còn không biết sống kiểu gì nữa đâu.
Còn mẹ chồng chị ấy à, bà ấy cũng chỉ là nói khó nghe, cũng kệ bà ấy thôi."
Cuộc sống đều là bản thân tự mình trải nghiệm, có thích hợp hay không cũng chỉ có bản thân rõ ràng.
Hà Hiểu Vân khẽ gật đầu, một lát sau mới chần chừ nói: "Chị, em với Hàng Hàng sau này có thể sẽ theo quân?"
"Thật sao?" Hà Hiểu Phân kinh ngạc.
"Lần trước trước khi Kiến Vĩ về bộ đội có nói qua, nhưng mà em còn chưa nói với mẹ."
"Đây không phải rất tốt sao!" Hà Hiểu Phân vỗ vỗ tay cô, "Đi bộ đội, gia đình nhỏ sống riêng, không có trưởng bối tự tại biết bao."
Tự tại hẳn là sẽ rất tự tại, nhưng Hà Hiểu Vân khó xử là, hiện tại cô và Ngụy Kiến Vĩ tính là giai đoạn gì? Chờ đến bộ đội, hai người có phải là sẽ ngủ chung một giường? Mặc dù trong mắt người khác hai vợ chồng ngủ cùng nhau là chuyện hiển nhiên, nhưng tình huống của cô không phải đặc thù sao.
Dù coi như là đang yêu đương thì tiến triển cũng không nhanh đến mức có thể cùng nằm trên một giường đi?
Trong cảm nhận của cẩu độc thân thì không phải là phải hẹn hò rồi nắm tay, sau đó hôn hít gì gì, về phần lăn giường, cô thật sự là không biết làm sao.
Thấy cô không nói lời nào Hà Hiểu Phân hỏi: "Em nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ không nỡ trong nhà?"
Hà Hiểu Vân không thể nói rõ nguyên nhân thực sự, đành phải qua quýt nhẹ gật đầu.
"Vậy em nỡ em rể sao?" Cô tỷ chế nhạo.
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ nhìn cô.
"Được rồi được rồi, không chọc em nữa." Hà Hiểu Phân cười nói, "Thấy nãy em nói với chị chị còn tưởng là em rất hiểu đâu, sao tới lượt mình lại trẻ con rồi? Có gì mà không nỡ đâu, cũng không phải là đi không trở lại, Kiến Vĩ hàng năm có nghỉ thăm người thân, ba đứa cùng nhau về là được rồi.
Ở xa nhau không chừng tình cảm còn tốt hơn, em xem chúng ta trước đây cả ngày ở cùng nhau đánh nhau suốt, bây giờ lâu lâu gặp một lần, cãi nhau còn không có."
Hà Hiểu Vân khẽ thở dài, gật đầu, tạm thời buông việc này xuống.
Nói chuyện phiếm một đường, cuối cùng đã tới nhà cậu.
Trong viện rất náo nhiệt, mợ đứng ở cửa ra vào, trên mặt cười vui vẻ, thấy các cô thì vội nói: "Cuối cùng cũng tới rồi! Mau vào phòng ăn gì đã!"
Bà mối nhìn hai chị em, vội hỏi mợ các cô: "Đây là hai cô con gái nhà em chồng chị sao? Ai u...!Thật xinh đẹp, đã có mối chưa?"
Mợ cười ha hả: "Con cũng có luôn rồi, bàn tính của chị đánh trật rồi."
Bà mối không khỏi đáng tiếc, cô gái xinh xắn như vậy nếu để bà làm mai thì tiểu tử mười dặm tám hương quanh đây không phải là muốn lựa ai thì lựa sao?
Trừ hai chị em cô thì có có hai cậu trai khác trong tộc tới hỗ trợ chọn lễ hỏi.
Thấy thời gian không còn sớm mấy người liền xuất phát đi nhà gái.
Hà Hiểu Vân và Hà Hiểu Phân chỉ là tới góp cho đủ số, trên đường vẫn là vừa đi vừa nói.
Đến nhà gái, đi theo bà mối thực hiện đúng quy trình, còn gặp tân nương tương lai.
Làm cho Hà Hiểu Vân ngoài ý muốn là cô gái còn rất trẻ, bộ dáng cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Sau khi rời khỏi nhà gái mợ cô giữ hai người ở lại ăn cơm trưa rồi mới cho hai người về.
Lúc về tới Thanh Thủy Hà đã là buổi chiều, Ngụy Viễn Hàng vừa ngủ trưa dậy, thấy Hà Hiểu Vân về thì vui sướng vội chạy tới muốn ôm.
Hà Hiểu Vân thật sự ôm không nổi thằng bé, đành phải ra vẻ ôm ôm, sau đó lấy ra hoa quả mang về: "Con xem, đây là bà cho con đó."
"Tân nương xinh đẹp không?" Vương Xuân Hoa hỏi.
"Rất xinh đẹp, lúc bọn con tới cổ còn đang cho gà ăn đâu, nhìn là biết người rất chịu khó." Hà Hiểu Vân lột quýt cho Ngụy Viễn Hàng.
Phùng Thu Nguyệt cũng nói: "Lúc chị về mẹ chị cũng thường nói trong đội không có cô nương nào chịu khó như Tiểu Nga.
Nếu không phải anh con bé đến tuổi kết hôn thì trong nhà cũng sẽ không để nó lấy chồng sớm vậy."
Vương Xuân Hoa nghe vậy thì nói: "Mẹ thấy cha mẹ con bé quá thiên vị đi, con gái ngoan ngoãn như vậy mà chỉ vì cho con trai lấy vợ lại gả đi sớm, cũng không lo một cô gái mười bảy mười tám tuổi ở nhà chồng như thế nào?"
"Người có thể nghĩ được như mẹ quá ít." Phùng Thu Nguyệt thở dài.
"Thím Trương mấy đứa hay nói mẹ sinh được ba đứa con trai nên mới đứng nói chuyện không đau eo, nhưng mẹ là thật lòng cảm thấy con gái rất tốt.
Đứa nhỏ trong bụng Thu Nguyệt, còn có Hiểu Vân mấy đứa sau này dù có sinh nữa hay không, sinh con trai hay con gái mẹ đều thương như nhau."
Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt nhìn nhau, đều cười.
Tối tết trung thu người một nhà cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng ăn bánh trung thu.
Sáng sớm hôm nay bọn họ nhận được thư Ngụy Kiến Vĩ gửi về, trên thư nói báo cáo xin theo quân của anh đã được phê duyệt.
Nhưng Hà Hiểu Vân trái lo phải nghĩ, cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm đi tìm anh.
Trong lòng cô chần chờ là một, càng quan trọng hơn là lập tức tới mùa thu hoạch, Phùng Thu Nguyệt cũng sắp sinh, đến lúc đó không nói công việc đồng áng, đứa nhỏ mới sinh, đại tẩu ở cử đều cần có người chăm sóc.
Đúng lúc bận rộn như vậy, sao cô có thể đi cho được?
Thấy cô lo lắng Phùng Thu Nguyệt vội nói: "Chị vẫn lo được, thực sự không được thì có thể nói mẹ chị tới hỗ trợ."
"Thím đã có tuổi, nào có nhiều sức lực như người trẻ tuổi chúng ta? Với lại lúc trước khi Hàng Hàng sinh ra chị cũng chăm sóc em." Hà Hiểu Vân nói.
Vương Xuân Hoa nói: "Vội cũng không vội nhất thời, Hiểu Vân có lòng vậy cứ theo con bé nói đi."
Ngụy Viễn Hàng gặm bánh trung thu hỏi mẹ: "Mẹ, chúng ta sẽ đi tìm ba sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà không phải bây giờ, phải chờ em bé sinh ra rồi mới tính tiếp."
"Em bé sinh ra rồi thì chúng ta đi tìm ba sao?" Đứa nhỏ lại hỏi.
Hà Hiểu Vân gật đầu, "Sao vậy, con có vẻ không vui lắm?"
Ngụy Viễn Hàng cúi đầu nghĩ nghĩ, lời nói ra hết hồn: "Chúng ta sẽ mang Diễm Diễm theo sao?"
Những người khác nghe xong đều cười ha ha, Ngụy Kiến Hoa tới nhéo nhéo mặt thằng bé, cười trêu: "Nhóc con con nghĩ hay lắm, mang theo Diễm Diễm làm gì, làm vợ con sao?"
Suy nghĩ của đứa nhỏ rất đơn giản: "Diễm Diễm có thể chơi với con."
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ có tiểu đồng bọn mới chơi với con."
Sau đó trở về phòng cô lại lấy thư Ngụy Kiến Vĩ gửi về ra xem một lần nữa.
Đối phương mặc dù không nói rõ nhưng trong lời nói có thể cảm giác được tâm tình của anh rất tốt.
Hà Hiểu Vân liền nói thầm, vui cái gì chứ, cô cũng không tính lập tức đi tìm anh.
Trên thư nói đào khô lần trước gửi cho anh vừa tới bộ đội đã bị người khác cướp sạch, anh chỉ nếm được vị.
Hà Hiểu Vân cảm thấy anh hơi ngốc, ở nhà ăn hiếp cô không phải rất giỏi sao, sao ra bên ngoài lại giành không lại người khác rồi?
Trong nhà cũng không còn thừa, phần của Ngụy Viễn Hàng hai ngày trước vừa ăn hết.
Nhưng mà gần đây sơn tra* cũng sắp chín, đến lúc đó có thể phơi cho anh một chút.
*山楂
Nếu như Lâm Nhạc Phi biết Ngụy Kiến Vĩ viết cái gì thì có lẽ phải hộc máu mắng vô sỉ!
Dù là lão Vương hay lão Ngụy, một người thì lấy đồ rồi vu cho anh, vô sỉ! Một người thì hẹp hòi muốn chết, ăn có miếng đào khô thôi mà lại làm cho anh không đứng dậy nổi, còn mang tiếng là luận bàn, đã vậy không biết xấu hổ giả bộ đáng thương kể lể trong thư với vợ, càng thêm vô sỉ!
Anh cảm thấy mệnh mình thật không may, thật đáng thương, sao lại gặp phải mấy tên lưu manh vô lại như vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...