Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Tống Vãn Khanh hiểu rõ, thuận miệng nói: “Để cho bọn họ sống một ngày bình an thì cũng coi như là làm việc thiện tích đức nhỉ?”[Đúng rồi! Chúng ta chỉ giúp người tốt thôi, không cần phải giúp những kẻ xấu xa.
] Tiểu bảo bối nhoẻn miệng cười.
Tống Vãn Khanh: “Được.
”Nàng khẽ nâng mí mắt, thoáng nhìn hai người đang dè dặt đứng ngài cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của bọn họ, đôi mắt đen láy tò mò linh hoạt nhìn nàng.
Ánh mắt của Tô Vãn Khanh nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ, một loại cảm xúc vớ vẩn dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ, nàng là kế mẫu sao?!Nàng hít sâu một hơi, nói : “Hai đứa, vào đi.
”Vừa dứt lời, hai củ cải đỏ ngã nhào về phía trước nối tiếp vây quanh bên cạnh thiếu thiên, ríu rít hỏi thăm hắn, hoàn toàn không để ý đến Tống Vãn Khanh ở bên cạnh một chút nào.
“Phụ thân, có phải tổ mẫu lại mắng phụ thân đúng không?”“Tổ mẫu không đánh phụ thân chứ?”Nhớ đến người nông phụ vừa rồi chửi bới người thiếu niên, Tống Vãn Khanh nâng mắt nhìn Trình Kì An vài lần, nhận ra trên người hắn chỉ mặc một miếng vải đen đã bạc màu, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời như sao, tròng mắt trong suốt thuần túy, dường như trò cười vừa rồi cũng chả khiến hắn cảm thấy khổ sở.
Trái lại tính tình không tệ.
Đôi mi thanh tú của Tô Vãn Khanh khẽ nâng lên, nhìn thiếu niên kia cố ý trêu tức nói: “Ngươi là tướng công rẻ mạt của ta hả, Trình Kì An?”“Rẻ mạt? Tướng công?” Trình Kì An sợ sệt chớp mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, bỗng nhiên trên mặt lại hiện lên nét khờ khạo tươi cười, nói: “Ừm! Là ta, ta là tướng công của ngươi!”“Kế mẫu nói, nương tử là người một nhà! Sau này, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi!” Nét mặt hắn kiên định.
Thấy hắn như vậy, bỗng dưng Tống Vãn Khanh cảm thấy thương hại, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là tiểu tử ngốc!Nàng liếc mắt nhìn xung quan, hỏi: “Còn cái gì ăn được không? Ta đói rồi.
”“Không có!” Trình Tư Trạch bất giác che chắn trước người thiếu niên, con ngươi đen nhánh cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ nàng mất hứng lại đánh chửi Trình Kì An.
Nó dữ tợn nhìn chằm chằm Tống Vãn Khanh, lớn tiếng mắng, “Đáng nhẽ còn hai cái bánh bao, thế mà ngươi lại làm hỏng hết!”Đêm qua nữ nhân này vừa về đến đã đập hết đồ đạc, trong nhà chỉ lác đác có vài vật dụng cũng bị nàng ta phá hết sạch, trong nồi còn thừa lại hai cái bánh bao do hàng xóm trộm đưa đến cho bọn họ, lại bị nữ nhân này làm nát bét.
Nàng ta tuyên bố nàng ta không được ăn, thì bất kể ai cũng đừng nghĩ đến chuyện được ăn.
Từ ngoài cửa nó nghe rõ mồn một, hôm nay tuyệt đối không cho phép nữ nhân xấu xa đó lại ăn hiếp bọn họ!Tống Vãn Khanh đỡ trán, xem ra số mệnh nàng kém thật, một cái bánh bao thừa lại cũng không có.
Ánh mắt nàng mang theo tia mong mỏi, lặp lại: “Thật sự không có?”“Đúng vậy!”“Thật sự là không còn sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...