“Ở đây, không chào đón ngươi!”Diệp Thiến nghe vậy khó mà tin nổi nhìn hắn, lòng bàn chân bỗng nhiên lạnh buốt, khiến nàng ta không khỏi run lên.
Lồng ngực ả phập phồng dữ dội, khẽ cắn môi, căm phẫn liếc Tống Vãn Khanh.
Chắc chắn là tại nữ nhân này, phá hủy kế hoạch của ả! Xưa nay tính tình Trình Kì An rất tốt, hôm nay lại nổi cáu với ả, rất đáng giận !“Ngươi chờ đó, ta vẫn còn quay lại.
" Diệp Thiến dữ tợn nói, xoay người rời đi.
Tống Vãn Khanh chẳng thèm khinh người.
Thích, ngươi cho là người nào cũng là sói lang hả? Lêu lêu lêu ta vẫn còn quay lại!Nàng ngước mắt nhìn Trình Kì An, Tống Vãn Khanh tựa như vẫn còn hoảng sợ, vỗ ngực, “Phù, tướng công ~ thật sự hù chết người ta rồi.
"Đảo mắt nhìn lướt qua, thấy ánh mắt một lớn một nhỏ quái lạ nhìn nàng.
“Nương tử, đừng sợ.
”“Nữ nhân, thật đáng sợ.
”“Tốt lắm, làm nhanh thôi~”Tâm trạng Tống Vãn Khanh rất tốt, lấy tay xoa xoa đầu hai người.
Cho đến khi trời nhá nhem tối, việc đồng áng cuối cùng cũng làm xong.
Giọng nói của tiểu bảo bối vang lên.
“Mẫu thân thật tốt, chúng ta không chỉ tích được một chút công đức, mà còn có thể dùng để đổi lấy đồ ăn ngon, sách dạy nấu ăn thông thường, còn đổi được vật phẩm đặc biệt đó!”[ Là bù nhìn làm ruộng, sức lực nó rất lớn, có thể so với hiệu suất làm ruộng của ba người nam nhân trưởng thành đó nha]Trong lòng Tống Vãn Khanh vui mừng như điên, nói về sau nàng sẽ không tự mình làm kẻ khuân vác nữa !Ánh nắng chiều xuyên qua chấn song cửa sổ chiếu lên mặt nàng, theo góc độ nhìn của Trình Kì An, đúng lúc bắt gặp nhan sắc xinh đẹp của nàng.
Nữ nhân da trắng như tuyết, như là ngọc trai không nhiễm hạt bụi nhỏ nào, trong suốt sáng long lanh, đôi mắt linh động sáng rọi lấp lánh như tia ánh sáng mặt trời rực rỡ, làm tim hắn bỗng nhiên đập liên hồi.
“Nương tử, nàng đẹp quá.
” Trình Kì An vô thức lẩm bẩm.
Đột nhiên hắn rất muốn biết nàng đang nghĩ cái gì, mà có thể cười vui vẻ đến thế.
Ánh mắt nàng nhìn về phía hắn, Tống Vãn Khanh nhìn vào tròng mắt như là trêu chọc tiểu hài tử, tiếng cười trong trẻo đến êm tai, “Tướng công của ta cũng rất đẹp.
”Mặt Trình Kì An bỗng dưng đỏ bừng lên, tay chân hắn luống cuống lấy từ trong giỏ ra một nắm rau dại đưa cho nàng, đồng tử rực rỡ phát sáng mà chờ đợi, giọng nói mượt mà : “Nương tử, nàng xem, đây là rau dại mà ta vừa nhặt đó !”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...