Editor: Mộc An ChiNhưng hiện tại, trên mặt Lục Hải Từ có thuốc đỏ, để mọi người không cần hỏi cũng biết, mặt cậu bé cũng bị thương.
Mặc kệ vết thương nặng hay nhẹ, dù sao đều là bị thương, điều này so với không bôi thuốc đỏ, hiệu quả lập tức trở nên khác biệt.
Hơn nữa, Lục Hải Từ bị thương ở mặt, Tần Minh bị thương ở cánh tay, tục ngữ nói, đánh người không đánh mặt, vị trí Lục Hải Từ bị thương cũng có ưu thế hơn.
Nếu bà nội Tần Minh tới, là để giải quyết chuyện này trong hòa bình, cho hai đứa nhỏ xin lỗi lẫn nhau, vậy chuyện này cứ thế bỏ qua.
Nếu bà một hai phải đổ hết lỗi lên người Lục Hải Từ, vậy rất xin lỗi, cô mới mặc kệ đối phương có phải là vợ sư trưởng hay không, sư trưởng ở đây cũng không phải lớn nhất, cô có cách khiến bà ta không dám ngẩng đầu trong khu người nhà nữa.
Một lớn một nhỏ nắm tay, đi vào sân nhỏ nhà họ Lục thì gặp vài người quen đã đợi sẵn.
“Ai ya, mặt Lục Hải Từ bị sao vậy?”“Trời ạ, đứa bé này bị phá tướng à?”“Sao lại ra nông nỗi này thế? Có nghiêm trọng lắm không?”Trong số những người phụ nữ có mặt, có người Lâm Khinh Khinh biết, người thì từng gặp đêm hôm qua, cũng có người Lâm Khinh Khinh không biết.
Nhưng những người này đều biết Lục Hải Từ, dù sao Lục Hải Từ cũng sống ở đây hơn một năm, lúc Lục Thừa ra ngoài làm nhiệm vụ, tuy rằng Lục Hải Từ chỉ phó thác cho Vu Tú Dao, nhưng vài người phụ nữ thấy, cũng sẽ cho Lục Hải Từ đồ ăn.
Thứ nhất là vì Lục Thừa là đoàn trưởng, mọi người coi như bán tình người cho Lục Thừa.
Thứ hai là Lục Hải Từ sẽ nói lại người đối xử tốt với cậu bé cho Lục Thừa, Lục Thừa sẽ tặng đồ cho người ta.
Thứ ba là cũng có người thật lòng đối xử tốt với Lục Hải Từ, cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương.
Lâm Khinh Khinh cười nói: “Không có gì đáng ngại, đánh nhau với mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ, trẻ con nghịch ngợm bướng bỉnh, không có gì ghê gớm cả.
”Có người nghe xong nói: “Đúng đó, thằng nhóc nhà tôi cũng nghịch không kém, thường xuyên va đập té ngã, đôi khi còn không biết bị thương ở đâu bị lúc nào.
”“Không sao thì tốt, trẻ con hôm nay đánh nhau ngày mai lại thân thiết chơi cùng lúc nào không hay, còn nhanh hơn vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa nữa kìa.
”Phụt…… Có người nghe câu này nhịn không được cười thành tiếng.
Lâm Khinh Khinh cũng cười: “Nếu vết thương này ở trên người thì không sao, nhưng lại bị ở trên mặt, em chỉ là sợ để lại sẹo trên mặt.
”Câu này nếu là người khác nói, chắc chắn Lâm Khinh Khinh sẽ tặng bốn chữ: Đầy mùi trà xanh.
“Ôi trời, mong là đừng để lại sẹo trên mặt.
”“Chắc là không đâu, trẻ con còn nhỏ, thịt trên mặt vẫn còn phát triển, hẳn là sẽ không để lại sẹo đâu.
”“Tôi nhìn kĩ rồi, vết thương không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng sẽ không để lại sẹo đâu.
”Lâm Khinh Khinh thở dài nói: “Hồi bé em thường xuyên té ngã, bà nội em nói, nếu trên người bị trầy da, không được ăn món có nước tương, như vậy mới không để lại sẹo.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...