Editor: Mộc An Chi“Dạ.
” Lục Hải Từ chạy siêu nhanh nghe được lời cô nói, ngoan ngoãn chạy chậm lại.
Lâm Khinh Khinh cũng không rời đi, cô xoay người đi tìm giáo viên ở nhà trẻ, giải thích với đối phương chuyện mình bị bệnh nửa tháng trước, cho nên Lục Hải Từ nghỉ học ở nhà chăm sóc cô.
Giáo viên kia là một nữ đồng chí khoảng 27-28 tuổi, nhìn qua cực kỳ ôn hòa, rất dễ nói chuyện.
Bởi vì tiếp theo Lâm Khinh Khinh phải đi mua đồ với Vu Tú Dao, cho nên không có nói nhiều với giáo viên, chẳng qua cô quyết định chờ có thời gian, cũng muốn hỏi thăm giáo viên về tình huống ở nhà trẻ của Lục Hải Từ.
Vừa ra ngoài nhà trẻ, Lâm Khinh Khinh đến nhà Vu Tú Dao, Vu Tú Dao đang đẩy xe đạp chuẩn bị bước ra.
Rời khỏi khu người nhà, hai người đi đến nhà thợ mộc Vu Tú Dao làm quen trước, Lâm Khinh Khinh lấy ra bản vẽ, lấy giá mỗi cái năm đồng, đặt ba cái tủ năm ngăn, sau đó lấy giá hai đồng, đặt một cái tủ giày, lại lấy giá mười đồng, đặt một cái tủ quần áo.
Đương nhiên, cái giá này chỉ bao gồm nguyên liệu.
Tiếp theo, Vu Tú Dao đưa Lâm Khinh Khinh đi làm quen huyện thành, từ Cung Tiêu Xã đến lầu bách hóa, lại đến chợ thức ăn, cũng chỉ đi ba nơi đã trôi qua cả một buổi sáng.
Lúc trở về, Lâm Khinh Khinh mua mười cân gạo, hai cân bột phú cường, mười cân khoai tây, mười cân khoai lang, còn mua kẹo sữa và bánh quy.
Trước khi Lục Thừa ra ngoài làm nhiệm vụ đã cho nguyên chủ rất nhiều phiếu, cho nên mặc dù mua mấy thứ này, phiếu gạo, phiếu đường và phiếu bánh ngọt còn lại của Lâm Khinh Khinh vẫn còn không ít.
Đây là chỗ tốt của phiếu trong bộ đội, không có thời hạn cho nên sẽ không quá hạn, nếu là phiếu bên ngoài, đều là phiếu sử dụng ngay trong tháng đó.
Khiến Lâm Khinh Khinh vui vẻ chính là, chợ thức ăn ở huyện thành khá đa dạng, các loại gia vị cô muốn mua như đại hồi đều có đủ, thế mà cũng có cả cà rốt.
Thật ra, người mua gia vị nấu ăn ở thời đại này rất ít, đồ ăn kèm như cà rốt còn ít người mua hơn.
Chỉ là bởi vì đi chậm, không còn thịt, cá, ngay cả trứng gà cũng hết, ngược lại vẫn còn đậu hủ, ngoài ra cô mua thêm bắp cải trắng, đậu hủ chiên, rong biển.
Lâm Khinh Khinh mua không nhiều lắm, cô thích mua đồ tươi hơn.
Về đến khu người nhà, đã là mười giờ rưỡi, Lâm Khinh Khinh đang chuẩn bị làm cơm trưa, thì nghe thấy giọng Hứa Tuệ Quyên truyền đến từ bên cạnh: “Đồng chí Lâm……”Lâm Khinh Khinh bước ra từ phòng bếp: “Chào mẹ Quý Dương.
”Hứa Tuệ Quyên nhíu mày nói: “Đồng chí Lâm, buổi sáng Lục Hải Từ đánh lộn với các bạn nhỏ ở nhà trẻ, vừa rồi giáo viên kêu phụ huynh đến, cô không có ở nhà.
”Lâm Khinh Khinh vừa nghe, mặc dù hơi lo lắng, nhưng cũng không khẩn trương lắm.
Đám nhóc ở nhà trẻ đánh lộn là chuyện hết sức bình thường, đối với cô thì đầu tiên phải biết rõ ràng hai chuyện, thứ nhất là Lục Hải Từ đánh nhau với người khác có bị thương hay không, thứ hai là vì sao bọn nhỏ đánh nhau.
Vì thế cô hỏi: “Mẹ Quý Dương, xin hỏi Hải Từ và các đứa nhỏ khác có bị thương không? Vì sao bọn nhỏ lại đánh lộn?”Đối với xưng hô mẹ Quý Dương mà Lâm Khinh Khinh gọi mình, Hứa Tuệ Quyên có phần kinh ngạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...