Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn


Editor: Mộc An ChiLâm Khinh Khinh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, không khỏi muốn cười.

“Đương nhiên là được.

”Cô nói, “Hải Từ là chủ nhân nhỏ của nhà mình, con nói được thì được.

”Nghe mẹ nói mình là chủ nhân nhỏ, Lục Hải Từ vui vẻ nắm chặt nắm tay: “Vậy…… Vậy cho Quý Dương nhiều thêm một chút.

”Cậu bé thật sự rất vui vẻ, sẵn lòng cho Quý Dương nhiều thêm một chút.

Lâm Khinh Khinh thấy cơm chiên trứng đã chín, cuối cùng rau xanh được thả vào cũng chín mềm, cô lấy ra một cái dĩa, hai cái chén nhỏ, dùng dĩa múc cơm cho mình, còn múc cho Lục Hải Từ và Quý Dương thì dùng chén nhỏ.

Lúc múc cơm, Lâm Khinh Khinh nói: “Tiểu Hải Từ, bạn tốt của con ăn cơm ở nhà chúng ta, phải đi báo một tiếng cho người nhà bạn con, miễn cho người nhà thằng bé lo lắng.

”Lục Hải Từ nói: “Dạ, nhà Quý Dương ở ngay bên cạnh.

”“Con đi nói con đi nói.


” Quý Dương xoay người chạy ra ngoài, một lát sau nghe được tiếng của Quý Dương vang lên từ ngoài sân, “Mẹ ơi, con ăn cơm ở nhà Lục Hải Từ, mẹ Lục Hải Từ nấu cơm chiên trứng siêu thơm luôn.

”Cậu nhóc hô to một tiếng, cũng mặc kệ người nhà có nghe thấy hay không, lập tức chạy về phòng bếp.

Lâm Khinh Khinh cạn lời lắc đầu: “Tiểu Hải Từ, vậy con dẫn bạn tốt của con ra phòng khách ngồi trước đi, mẹ bưng cơm ra liền.

”Lục Hải Từ: “Dạ.

” Cậu bé dẫn Quý Dương ra ngồi trên chiếc bàn bốn góc trong phòng khách, dáng ngồi quy củ đứng đắn, hai cẳng chân còn đong đưa tới lui.

Lâm Khinh Khinh bưng cơm chiên trứng lên bàn: “Chúc các con dùng cơm vui vẻ, các bạn nhỏ.

”Lượng cơm trong chén của hai đứa nhỏ bằng nhau, đều đầy hai phần ba chén nhỏ.

Cũng may tuy rằng không nhiều gạo lắm, nhưng có thêm rau xanh và dưa leo vẫn rất đầy đủ, nếu không nhiều thêm một nhóc con Quý Dương, chắc hẳn đã không đủ chia.


Chẳng qua, Lâm Khinh Khinh múc cho mình không nhiều lắm, trong nồi vẫn còn một ít, miễn cho tụi nhỏ ăn hết mà vẫn đói bụng, đến lúc đó trong nồi lại hết cơm.

Trẻ con trời sinh đã có niềm yêu thích đặc biệt đối với thứ có màu sắc rực rỡ, vừa nhìn thấy cơm chiên trứng, hai đứa bé nhịn không được dùng muỗng ăn một miếng, kết quả……Quý Dương mở to hai mắt: “Lục Hải Từ, cái màu vàng vàng này chính là cơm nha.

”Cơm được trộn đều với lòng đỏ trứng sau khi chiên lên hạt cơm tơi mềm, còn mang sắc vàng đẹp đẽ, nhóc Quý Dương vẫn chưa biết đây là cơm, đến tận khi ăn vào mới phát hiện, “Lục Hải Từ, mẹ cậu thật lợi hại, cơm thế nhưng không phải màu trắng.

” Cậu nhóc chỉ từng ăn qua cơm màu trắng.

Lục Hải Từ đương nhiên nói: “Mẹ mình là mẹ lợi hại nhất.

”Lời này Quý Dương cũng thừa nhận, nhưng mà: “Mẹ mình cũng rất lợi hại.

”Ở trong lòng mỗi đứa trẻ, mẹ của mình mới là người lợi hại nhất.

Lục Hải Từ lập tức cãi cọ: “Mẹ mình lợi hại hơn mẹ cậu, mẹ mình lợi hại nhất.

”Quý Dương không phục: “Mới không phải đâu, mẹ mình lợi hại nhất.

”Lục Hải Từ một muỗng ăn hết cơm chiên trứng: “Vậy mẹ cậu có biết nấu món cơm chiên trứng này không? Có biết biến cơm trắng trắng thành cơm vàng không?”Quý Dương: “…… Nhưng mẹ mình biết nấu thịt kho tàu, biết làm bánh bao thịt.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui