Sau khi chọn bia mộ chỗ tốt ở nghĩa địa công cộng, thì nói với quản lý một lúc, Khương Tân Tân với Chu Minh Phong mới rời khỏi mộ viên.
Em họ Chu Minh Phong là một người đàn ông thành thật, nói cũng không nhiều, có chuyện gì đều sẽ hỏi Chu Minh Phong, em họ như thế này cũng rất tốt, không giống như cái loại không biết tốt xấu, em ấy rất quan tâm Chu Minh Phong, kiên trì bảo Chu Minh Phong về khách sạn nghỉ ngơi, đến chiều thì đi tới nhà tang lễ.
Người thành thật nhưng cũng bướng bỉnh, Chu Minh Phong không có thể cự tuyệt, đành phải đi cùng Khương Tân Tân về khách sạn.
Trợ lý Lưu đặt hai phòng, Khương Tân Tân sợ quấy rầy Chu Minh Phong nghỉ ngơi, liền bảo anh ngủ ở phòng này, cô đến phòng Chu Diễn ở bên cạnh.
Chu Minh Phong nhìn về phía cô.
Cái này khiến Khương Tân Tân nhớ tới hôm nay lúc anh nói câu —— ngủ vớ tôi một lát.
Cô giải thích: "Bên cửa hàng tiện lợi bắt đầu làm sổ sách báo thuế, không thể kéo dài, còn có tài liệu Edwin đưa cho tôi phiên dịch.
Anh hãy ngủ một giấc thật ngon đi, tôi đến phòng của Chu Diễn."
Chu Minh Phong ừ một tiếng, xem như đã đáp ứng.
Khương Tân Tân cầm máy tính với điện thoại đi tới phòng Chu Diễn.
Chu Diễn không hề không chào đón cô, chỉ nhìn cô làm việc, sau đó lặng lẽ tắt tiếng trò chơi, còn mình nằm trên ghế sa lon buồn bực ngán ngẩm chơi điện thoại.
Cậu nhớ tới mấy lời cô nói ở trên bàn cơm, còn có trong khoảng thời gian này cô cũng quan tâm cậu, dù sao cũng không có chuyện gì làm, ôm ý nghĩ như vậy, Chu Diễn đi ra cửa, cậu không quen đường Giang Hoàng mấy, chỉ nhớ khi còn bé thường xuyên đến, sau này khi lớn, thì chỉ về đây ăn tết thôi, cậu đi theo hướng dẫn tới quản trường náo nhiệt nhất gần đây, rồi đi thật nhanh vào quán trà sữa mua hai cốc trà sữa.
Cậu một cốc, một cốc khác thì đưa cho Khương Tân Tân.
Sau đó thì về phòng, thấy Khương Tân Tân vẫn còn bận, cậu rón rén đặt trà sữa ở nơi cô có thể nhìn thấy.
Khương Tân Tân nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, hiếu kì hỏi: "Mua cho tôi?"
"Ân." Chu – con vịt chết mạnh miệng – Diễn: "Cốc thứ hai giảm nửa giá.
Cảm giác không mua không có lời."
Khương Tân Tân nhìn Logo trà sữa, từ trước đến nay cô chưa từng nghe nói trà sữa nhà này giảm giá như vậy.
Tiểu hỏa tử này thật khó chịu!
Cô cũng không khách khí với cậu, dùng ống hút đâm xuống rồi uống một ngụm, mặt lộ vẻ hài lòng: "Cám ơn."
Cô thích ngọt a.
Mặc dù tiểu hỏa tử này khiến cô khó chịu, nhưng vẫn rất thông minh, cũng biết suy một ra ba, biết cô thích uống nước có ga liền đoán được cô thích uống trà sữa, điểm này không tệ.
Thảo nào là nam chính thanh xuân vườn trường.
Khi Khương Tân Tân phiên dịch xong chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Chu Diễn mới bắt đầu nói, thấp giọng hỏi cô: "Cha tôi có nói cho cô biết chuyện kia hay không."
"Chuyện nào?"
Chu Diễn mấp máy môi, biểu lộ không được tự nhiên ngoảng đầu sang chỗ khác: "Là...!Lần mời phụ huynh, cô đi tới trường học."
Kỳ thật chuyện này đối với Chu Diễn mà nói, chuyện này được coi là lịch sử đen của cậu.
Thỉnh thoảng cậu nhớ lại chuyện đó, đều nghĩ thầm nếu sau này gặp tình huống tương tự, cậu có nên xông lên hay không?
"A nha." Khương Tân Tân nhớ lại: "Cậu đang nói tới cái chuyện hăng hái làm việc tốt kia sao?"
Nghe xong câu "Hăng hái làm việc tốt", Chu Diễn liền xấu hổ, ánh mắt né tránh: "Đừng nói nữa.
Cha tôi có nói với cô không, nội tình chuyện đó."
Khương Tân Tân lắc đầu: "Không nha, hơn nữa tôi không có hỏi."
Không đợi Chu Diễn thả lỏng, thì nghe thấy cô lại nói tiếp: "Nhưng mà tôi có thể đoán được nội tình a, chuyện kia cậu bị người ta tính kế đi."
Chu Diễn: "?"
Cậu cảm thấy Khương Tân Tân có chỉ số thông minh nghiền ép mình, không khỏi "Gương mặt hiền từ": "Tôi lớn hơn cậu 11 tuổi đấy, cơm tôi ăn suốt 11 năm không phải ăn cho có, tôi có thể nhìn ra chuyện này mờ ám, làm sao vậy, không phải chuyện đó giải quyết xong rồi sao?"
"Đây là hăng hái làm việc tốt sao, là chính trực sao?" Chu Diễn tự giễu cười một tiếng: "Có phải cô với ba tôi đều cảm thấy tôi rất ngốc hay không, đặc biệt ngốc."
Nhìn Chu Diễn lâm vào trạng thái ghét bản thân mình, Khương Tân Tân mới nhớ lại, chắc bởi vì chuyện này, nên cậu ta mới có suy nghĩ sau khi mình được 18 tuổi sẽ không dựa vào ba nữa đi, xem ra chuyện này gây ra đả kích không nhỏ cho cậu.
Khương Tân Tân không hề làm chị em tốt với Chu Diễn.
Nhưng Chu Diễn đã mở rộng lòng với cô, nếu như cô cái gì cũng không nói, đối với cậu mà nói sẽ là một loại đả kích đi.
Thanh niên vào tuổi dậy nên rất yếu ớt.
Cô suy nghĩ một lát, vô ý quay bút trong tay, sau khi đã nghĩ thông, lúc này mới nói: "Nếu mà so sánh, cậu nói cậu rất ngu ngốc, vậy tôi coi cậu là kẻ ngu tạm thời đi."
Chu Diễn: "..."
Uy!
"Nếu như trên thế giới này tôi giống như ba cậu là ngươi thông minh, vậy thì người..."
Đầu Chu Diễn chậm rãi xuất hiện một dấu hỏi: "?"
"Tất cả mọi người đều biết đâu là lợi đâu là hại, chỉ chọn những chuyện có lợi cho mình, thì tôi cảm thấy thế giới này sẽ không tốt giống như bây giờ." Khương Tân Tân đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Chu Diễn: "Trên thế giới này cần có tấm lòng lượng thiện, nếu đều là lão hồ ly, vậy thì còn cái gì đây? Cho nên, trở lại giả thiết trước đó, coi như cậu ngốc, thì đó là ngốc ngốc đáng yêu, trân quý."
Bên tai Chu Diễn hơi đỏ lên.
Vì muốn che giấu chuyện này, cậu nói: "Xin đính chính lại, tôi không cảm thấy cô với ba tôi cùng là một loại người."
Khương Tân Tân bó tay rồi: "Ý của cậu là tôi không thông minh sao?"
"Bình thường." Chu Diễn trả lời rất thành thật.
Khương Tân Tân trợn mắt trắng, quả nhiên, không nên cho cậu một nửa ánh mắt: "Là bình thường a, bất quá so cậu thông minh hơn rất nhiều."
Chu Diễn nhịn cười: "Rất tự hào sao, năm nay tôi mới mười sáu, cô đã hai mươi tám rồi."
"Nói bậy, hai mươi bảy, hai mươi bảy!"
"Được, hai mươi bảy, lúc tôi hai mươi bảy tuổi so với cô thông minh hơn."
Khương Tân Tân mười phần có lệ: "A a a."
"Chờ coi."
Khương Tân Tân phát hiện, Chu Diễn càng ngày càng ấu trĩ, giáo bá cao lãnh trước đó đi đâu rồi! Đi đâu rồi! Có thể đổi lại hay không?
Điều hiển nhiên, Chu Diễn vẫn không nói lại Khương Tân Tân, Khương Tân Tân trầm mặc hai giây, quyết định tung tuyệt chiêu cuối: "Tiểu hỏa tử, trước lúc đó cậu còn phải thi đại học nha!"
Quả nhiên Chu Diễn phiền muộn: "..."
*
Ở chỗ này, buổi tối trước ngày hoả táng hạ táng rất quan trọng.
Buổi tối quan trọng đó, mặc dù Chu Minh Phong là cháu trai, nhưng anh lo liệu hết mọi chuyện cần thiết, bởi vậy nên anh có thể tham gia với tư cách là một hiếu tử.
Cái này rất mệt mỏi, Khương Tân Tân nhìn anh bận trước bận sau, chỉ là động tác đập đầu dâng hương thôi mà làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần.
Có người sẽ lười biếng khi làm nghi thức này, chắc là do mỗi một lần Chu Minh Phong đập đầu đều làm mạnh mẽ, lúc nghỉ ngơi, Khương Tân Tân phát hiện trên trán Chu Minh Phong xuất hiện một chút xanh.
Cô nghĩ nghĩ, rồi quyết định lái xe đi đến hiệu thuốc cách xa mấy cây số để một hộp dầu thuốc.
Trở về nhà tang lễ, thừa dịp mọi người không chú ý, cô kéo anh tới phòng nghỉ, đóng cửa lại, Chu Minh Phong không biết cô muốn làm gì, chỉ thấy cô lấy từ trong túi ra một lọ dầu thuốc, một bên mở cẩn thận ra, một bên đọc sách hướng dẫn: "Trán anh xanh rồi, nếu xử lý muộn, đoán chừng ngày mai sẽ sưng tím."
Nếu như Khương Tân Tân quan tâm tới một người nào đó, cô sẽ làm tới cùng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho nhân duyên của cô rất tốt.
Cho dù là Tôn Văn Thanh hay là Chu Diễn Từ Tòng Giản, cho tới bây giờ cô đều quan tâm.
Quan tâm tới một người, là dù họ có rơi xuống vực sâu mà mình vẫn vậy, trong khoảng thời gian này Chu Minh Phong đối với cô rất tốt, không phải là vì ý kia, dù đó là vì ơn nghĩa, cô đều cảm thấy nên chiếu cố anh nhiều hơn một chút.
Hai con mắt Chu Minh Phong nhìn chằm chằm cô.
Cô mở cái nắp ra, đổ một chút dầu thuốc vào lòng bàn tay, dùng sức chà xát cho đến khi hơi nóng, lúc này mới ra hiệu cho Chu Minh Phong: "Ngồi xuống, tôi xoa cho anh."
Chu Minh Phong nhìn cô mấy giây, sau đó ngồi xuống.
Lúc này Khương Tân Tân nhìn anh từ trên cao, cô đi tới gần một chút, đưa tay ra xoa lên trán của anh.
Một cảm xúc ấm áp truyền đến.
Sau đó Khương Tân Tân vụng về mát xa, cả hai người đều có mùi dầu thuốc.
Chờ Khương Tân Tân cảm thấy thoa dầu thuốc như vậy được rồi, thở phào nhẹ nhõm, vừa định lui ra phía sau một bước, thì đột nhiên Chu Minh Phong đưa tay ra, nắm chặt cổ tay thon trắng của cô.
Khương Tân Tân cúi đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu Minh Phong gợn sóng làm cô ngơ ngẩn.
Đây hoàn toàn là một Chu Minh Phong xa lạ.
Nhưng mà cô không sợ.
Một giây sau, Chu Minh Phong đứng lên, cao hơn cô gần một cái đầu, tầm mắt của cô nhìn thẳng, là cái cằm của anh, cũng nhìn thấy quả táo Adam của anh.
Tim cô đập nhanh dữ dội, lúc phản ứng lại, quanh quẩn bên mũi là khí tức lạnh thấu xương.
Anh ôm lấy cô, cằm chống lên đỉnh đầu của cô.
Không biết qua bao lâu, chắc là dài dằng dặc như một thế kỷ, thanh âm anh mất tiếng: "Cám ơn."
Mấy năm này, anh đưa tiễn cha mẹ, cũng nhìn mấy thân nhân qua đời.
Lúc cha anh qua đời, anh với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, khi đó anh sợ hãi không thôi, chỉ có thể trốn ở một góc cố chịu đựng.
Sau này, mẹ anh cũng bởi vì bệnh mà qua đời.
Là cái cảm giác gì đây, cô đơn.
Anh cho rằng anh đã quen rồi, nhưng khi đứng trên linh đường, nhìn thấy người nằm trong quan tài không tỉnh lại nữa, sẽ không còn ai gọi một tiếng Minh Phong nữa, trong lòng anh lại vắng vẻ, chỉ là mấy năm gần đây đã quen đeo mặt nạ, nên vẫn còn ung dung hàn huyên với đám thân thích, thậm chí có thể xử lý mấy việc nhỏ đâu vào đấy.
Nếu như cô không đến, nếu như không có cô, anh vẫn có thể xử lý tốt những cảm xúc này, thậm chí mấy ngày nữa còn phải vùi đầu vào trong công việc, cái độ tuổi này của anh, bi thương, khổ sở đã là một thứ rất xa xỉ.
Hiện tại có cô bên cạnh, nếu nói cụ thể, cũng không có biến hóa gì.
Cô đâu phải là người ba đầu sáu tay, cũng không có kỹ năng đặc biệt gì, nhưng khi nói với chuyện với cô, ngủ bên cạnh cô, trong lòng cảm thấy an ủi một chút.
Chu Minh Phong nhớ tới trước đó không lâu nhìn thấy một câu.
Có người sẽ lớn dần theo niên kỷ, càng ngày càng lạnh lẽo.
Có người thì chỉ yếu ớt mềm mại.
Anh là cái trước hay là cái sau?
Không được biết.
Anh chỉ biết là, anh nhớ nhung nhiệt độ của cô.
*
Chu Diễn với Khương Tân Tân ở chỗ này cũng giúp được khá nhiều.
Tận 10 giờ tối mới rời khỏi nhà tang lễ trở về khách sạn.
Ngày mai là ngày hoả táng hạ táng, bọn họ phải dậy rất sớm rất sớm rồi đến đó.
Khương Tân Tân vừa tẩy trang xong, Chu Diễn liền đến gõ cửa.
Khương Tân Tân vừa đắp mặt nạ vừa mở cửa cho cậu, hôm nay cô đắp mặt nạ màu đen, quả thực đã dọa Chu Diễn nhảy lên một cái, làm cho Chu Diễn qua một lúc lâu vẫn chưa khôi phục.
"Làm gì?" Khương Tân Tân nhớ tới Chu Diễn ăn rất khỏe, lại nói tiếp: "Nếu cậu đói bụng có thể tự mình gọi thức ăn ngoài, nhóc con, tôi không phải là bảo mẫu của cậu."
Trong tay Chu Diễn cầm một bài thi, nghe vậy ngẩng đầu: "Có một bài không biết làm."
"Hả?"
Khương Tân Tân không nghĩ tới mình mới xuân xanh 27, đã phải nếm trải cảm giác kiểm tra đồng thời dạy bảo gấu con làm bài tập, thật đau khổ a!
Cô nhìn bài Chu Diễn chỉ tay, liền rơi vào trầm tư.
Chuyện gì xảy ra? Vì cái gì mà đống kiến thức này làm cô cảm thấy bọn họ chưa từng quen biết nhau, chính là không nghĩ ra, cuối cùng cô cảm nhận được câu nói trước khi xuyên sách "Dù tôi đã học đại học, nhưng khi nhìn đề thi năm nhất của con tôi, tôi hoàn toàn không hiểu!" Là tư vị gì.
Lúc ấy cô còn cảm thấy đồng nghiệp quá khoa trương.
Bây giờ suy nghĩ lại, một chút đều không thấy.
Tốt nghiệp lâu như vậy, cô đã trả lại cho giáo viên hết tri thức đã học được rồi.
Cô không muốn thừa nhận mình không biết làm, liền dùng lòng bàn tay đè mặt nạ: hỏi cậu: "Tại sao lại hỏi tôi?"
Chu Diễn: "Bạn bè trên Wechat của tôi, chỉ có độc một mình cô là đã tốt nghiệp đại học."
Lời này ai mà tin?
Khương Tân Tân lập tức phản bác cậu: "Ba cậu đâu? Mẹ cậu đâu? Trợ lý Lưu đâu?"
Không hỏi Chu Minh Phong với Chung Phỉ cũng được, thế nhưng trợ lý Lưu là ai, là một người tài cao nha.
"Mẹ tôi lệch giờ."
Chu Diễn mấp máy môi: "Còn cha tôi với chú Lưu, tôi sợ bọn họ cười tôi có cái này cũng không biết làm."
Khương Tân Tân ôm ngực: "Vậy cậu không sợ tôi cười cậu?"
"Không sợ." Chu Diễn nói: "Bởi vì nhìn cô không giống như vậy."
Khương Tân Tân:?
Cô quyết định, xem như vì thắng một lần, cho nhóc Chu Diễn này lượng kiến thức mà cô dự trữ, cô nhất định phải giải được đề này!
Cô bảo cậu để bài thi ở đây: "Thời gian như ăn xong một bữa sáng, cậu trở về phòng đi, lát nữa tôi sẽ cho cậu biết đáp án với cách giải."
Chu Diễn một mặt hoài nghi trở về phòng bên cạnh.
Khương Tân Tân không nghĩ tới, mình đã thoát khỏi khổ hải, không, biển học lâu như vậy, thế mà lại một lần nữa cầm bút lên giải đề.
Cô còn lên mạng đi tìm đáp án, kết quả không tìm ra được.
Ngay lúc cô chuẩn bị gửi đề này cho học bá Tôn Văn Thanh, điện thoại di động của cô vang lên, là Chu Minh Phong gọi điện thoại tới.
Thanh âm anh trầm thấp: "Còn chưa ngủ?"
"Ân a." Khương Tân Tân thuận miệng trả lời: "Tôi phải giải đề."
"Làm bài?"
"Bài thi bây giờ đều khó như vậy sao.
Chu Diễn hỏi tôi, tôi vẫn còn chưa tính ra kết quả."
Chu Minh Phong ồ một tiếng: "Cô chụp cho tôi.
Tôi thử một chút."
Khương Tân Tân: "Được, tôi chụp cho anh, nếu anh giải được, thì đừng nói cho Chu Diễn biết là anh làm ra nha."
"Tại sao?"
Khương Tân Tân bắt chước giọng điệu nói chuyện của anh ở sân bay: "Thân là mẹ kế, tôi có lòng tự trọng nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...