Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường


Buổi tối, một người đàn ông ngủ với một người phụ nữ trên cái giường, mà không phát sinh chuyện gì.
Chất lượng giấc ngủ của Khương Tân Tân luôn rất tốt, chỉ cần hơi dính gối thì không đầy một lát đã hô hấp sâu rồi, chìm vào giấc ngủ.
Chu Minh Phong tỉnh ngủ do bị lạnh, khi anh đang ngủ mà tỉnh lại, nhìn một nửa chăn đang thuộc về chính mình, bị người bên cạnh không có chút tự giác nào đoạt mất toàn bộ.
Ánh mắt của anh dừng trên trần nhà một lúc lâu, rồi đứng dậy.

Đồng hồ sinh học là anh luôn quy luật, dù buổi tối hôm trước chìm vào giấc ngủ trễ thế nào, dù người rã rời, thì 6h30 sáng ngày hôm sau vẫn tỉnh lại đúng giờ, có chút nghiêng đầu nhìn về phía Khương Tân Tân, người chiếm đoạt giường rồi chăn là cô lại ngủ rất ngon.
Đêm hôm qua, Chu Minh Phong vì tính cách đột nhiên thay đổi rất lớn của cô mà suy đoán ra mấy chuyện.
Cho đến bây giờ, trong đầu chỉ còn lại một khả năng hoang đường nhất.
Anh biết Khương Tân Tân được 3 tháng, trong 3 tháng này, Khương Tân Tân không hề lưu lại bất kỳ ấn tượng nào trong đầu anh.
Với tính cách của anh, sở dĩ đồng ý cọc hôn nhân này, là do lời hứa hẹn, cũng chỉ xem Khương Tân Tân là người ở mức tầm trung trong lòng, cho dù cô trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh, cho dù cô ở đây, thì tồn tại của cô trong căn nhà này cũng rất mỏng manh.
Những lời nói mà 3 tháng này cô nói với anh, còn không nhiều bằng cả ngày hôm qua.
Cái gọi là đêm tân hôn, cô chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào, giống như con chim bị hoảng sợ, anh cũng chỉ trấn an vài câu, sau đó để lại phòng ngủ chính cho cô, còn anh trở về phòng ngủ phụ cạnh thư phòng, sáng sớm ngày thứ hai anh lấy ký do đi công tác, mà rời khỏi Yên Kinh.
Lúc Chu Minh Phong rời giường lúc, tận lực làm nhẹ động tác.
Mặc dù anh cảm thấy, cái người đang ngủ ngon trên giường kia, cho dù anh phát ra thanh âm gì, thì vẫn không thể làm nhiễu mộng đẹp của cô...
Sau khi rửa mặt đơn giản, Chu Minh Phong đi vào phòng thay quần áo, thay xong đồ thì xuống lầu.
Mỗi ngày Khương Tân Tân đều ngủ tới khi mặt trời lên cao, Chu Diễn mới được nghỉ hè nên cũng hận không thể ngủ đến tận trời tối.
Dương quản gia biết thời gian Chu Minh Phong làm việc và nghỉ ngơi, sớm đã kêu phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng kiểu Trung rồi.
Thấy Chu Minh Phong đi xuống, vội vàng tiếp đón: "Tiên sinh, bữa sáng cùng báo đã chuẩn bị xong."
Chu Minh Phong gật đầu, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Trong tủ ở thư phòng có mấy cái thẻ, chú cứ tùy tiện lấy một tấm cho nàng."

Dương quản gia: "...!Cho thiếu gia sao?"
Ông cũng không biết cho nam, hay là đưa cho nữ.
Trong nhà một vị thiếu gia, một vị phu nhân, ông đoán, chắc là đưa cho thiếu gia.
Chu Minh Phong lắc đầu.
Nói thật, anh không biết nên xưng hô như thế nào với Khương Tân Tân.

Gọi thẳng họ tên, thì có chút cứng nhắc, mà nếu gọi tên không, thì không phải phong cách của anh.
Dương quản gia hiểu rõ: "Cho phu nhân sao?"
"Ân." Chu Minh Phong lại nói: "Mật mã là ngày sinh của a Diễn, chú cứ trực tiếp nói cho nàng, còn có, nếu như nàng mà hỏi, thì chú nói là tiền mừng cưới của khách quý."
Dương quản gia kinh ngạc: "...!Vâng.

Nhưng, cứ tùy tiện cầm một tấm thẻ sao?"
Chu Minh Phong đáp một tiếng.
Đêm qua, dù Chu Minh Phong có thăm dò hay không, với phong cách làm việc của anh, đã nói ra rồi, thì phải nói những điều thật.
Huống chi, hôm qua lúc đầu là do anh hiểu sai ý muốn của cô, nên đã tạo tổn thất trong cửa hàng của cô, dù sao đi nữa, anh nhất định phải bồi thường cho cô.
Chưa đến 8 giờ, Chu Minh Phong đã đi ra cửa đến công ty.
Khương Tân Tân ngủ một giấc đến 9 giờ mới tỉnh lại, bình thường cô vẫn chậm rãi rửa mặt, hôm nay cô rút ngắn thời gian rửa mặt một nửa, chính vì muốn đi tìm Dương quản gia để xác nhận chuyện thẻ kia.

Một lúc sau, cô nhìn xung quanh, tìm thân ảnh của Dương quản gia, có thể là do ánh mắt của cô quá sốt ruột, đang quét phòng bếp thì Vương tẩu đi tới, thấp giọng nói: "Phu nhân, Dương quản gia đang dọn dẹp ở thư phòng của tiên sinh, nếu như ngài có việc gì gấp, thì có thể lên tầng hai tìm ông ấy."
Khương Tân Tân cười cứng ngắt: "Không có việc gấp không có việc gấp."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật đi lên lầu.
Quả nhiên cô đụng phải Dương quản gia ở ngay cửa thư phòng.
Khương Tân Tân không trực tiếp dòi thẻ, uyển chuyển hỏi: "Minh Phong đi làm sao? Tôi không biết."
Dương quản gia làm người từ thiện: "Tiên sinh vẫn luôn đi làm sớm, phu nhân ngài không cần theo thời gian của tiên sinh."
"Ân ân." Bình thường Khương Tân Tân rất biết nói chuyện phiếm, lúc này khi nói chuyện quan trọng, thì lại dừng dừng vài lần.
Dương quản gia nhớ lời căn dặn của Chu Minh Phong, vội vàng đưa thẻ cho cô: "Phu nhân, đây là tiền mừng hôn lễ, ngài cầm đi.

Mật khẩu là..."
Ông nói một chuỗi số, Khương Tân Tân nghe rất chân thành, sau khi kịp phản ứng: Đây là ngày sinh của Chu Diễn.
Trong cuộc sống tương lai, cô sẽ phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được quên.
Khương Tân Tân nhận lấy, cảm giác tay cầm tấm thẻ này đang nóng lên, nhịp tim cô như nổi trống: "Ân, tôi nhớ kỹ."
Sau khi cầm thẻ, cô không đoái hoài gì tới chuyện ăn sáng nữa, cầm cái bánh sandwich từ phòng bếp, rồi chuẩn bị đi ra cửa.

Lần này cô không định gọi lái xe, trong ga-ra Chu gia còn rất nhiều chiếc xe khác, đêm qua sau khi tìm về xúc cảm lái xe, liền muốn tự mình lái xe.
Khương Tân Tân chọn chiếc xe Bentley.
Sau khi lên xe, cũng tìm được cảm giác làm một phu nhân hào môn chân thực.
Sau khi xem hướng dẫn đến ngân hàng gần nhất, thì không ngừng chạy xe đi.
Cô thật sự có chút kích động, kẻ có tiền sẽ mừng bao nhiêu tiền cưới đây? Trước đó cô nghe đồng nghiệp đã kết hôn nói qua, mỗi một địa phương có phong tục không giống nhau, đến lễ cũng không giống nhau, đồng nghiệp đã kết hôn từ mấy năm trước, mà thân thích lại không có nhiều, cũng không phải là gia đình giàu có gì, dù có như thế, vợ chồng trẻ vẫn lấy tiền mừng kết hôn chia cho mọi người chút tiền nhỏ...
Chu Minh Phong là ai chứ, trong sách thiết lập anh là lão đại trên thương trường, người anh kết giao đều là danh lưu giới kinh doanh.

Tùy tiện ra tay thì vẫn là số tiền lớn...!Đột nhiên Khương Tân Tân phát hiện, người nghèo khó như cô có tưởng tượng hạn chế, bởi vì căn bản cô không tưởng tượng nổi, rốt cuộc thì kẻ có tiền mừng bao nhiêu.
Khương Tân Tân kích động hưng phấn đi đến trước máy ATM, gỡ kính râm xuống, thần sắc trang trọng, động tác thần thánh đem thẻ đưa vào, sau khi nhập mật mã liền bắt đầu nín thở chờ đợi.
【 Kiểm tra số dư còn lại 】
Tinh!
Số dư còn lại 3600000.

00...
Khương Tân Tân đếm lại số, xác định chính mình không có tính sai, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô lại không hề kích động.
Cô đúng thật là nhẹ nhàng nhẹ nhàng, rõ ràng trước khi xuyên sách cô không có nhiều tiền, nhưng vì cái gì mà khi đối mặt với 7 chữ số tiền mừng này, cô không có oa a lên tiếng nào, ngược lại còn đang suy nghĩ —— liền này? Liền này??
Nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt tâm lý, đây chính là 360 vạn a!
360 vạn = 1.225.767.600 VNĐ
Trước đó không phải đã biết rồi sao, nguyên chủ cùng Chu Minh Phong làm hôn lễ rất đơn giản, nên khách đến tham gia cũng không nhiều, với một hôn lễ cực kỳ đơn giản như vậy mà lại có thể nhận được hơn ba trăm vạn tiền mừng, như thế có thể thấy bạn bè Chu Minh Phong bỏ tiền ra rất xa hoa, với lại trước đó cô cũng đã được nghe nói qua, có cả những người không quen đưa tiền, còn có người đưa những món quà tặng có giá trị không nhỏ.
Khương Tân Tân cũng kích động hưng phấn nhưng lại chậm nửa nhịp.
Giờ khắc này, hai mắt của cô tỏa sáng, 360 vạn đều là của cô!
Trước đó còn kiếm được tiền từ các phụ huynh, hiện tại tiền tiết kiệm của cô đã trên 400 vạn rồi.
Khương Tân Tân chóng mặt đi ra khỏi ngân hàng, vì để cho chính mình thanh tỉnh, cô còn cố ý chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đấy mua một ly đá kiểu Mỹ, vừa khổ tư vị lại lạnh đã kéo cô về thực tế.
Mặc dù cô có nhiều tiền như vậy, nhưng suy ngẫm cẩn thận, số tiền này, Chu Minh Phong tùy lúc đều có thể thu hồi lại.
Cái này thân là phu nhân hào môn chẳng lẽ lại sống không thoải mái, nhìn như có được núi vàng núi bạc, muốn tiêu xài như thế nào thì tiêu như thế đấy, nhưng có khi một giây sau sẽ bị đánh về nguyên hình, tương lai của cô như thế nào, tất cả đều quyết định bởi tâm tình của Chu Minh Phong, tâm tình của anh tốt, thì cho cô một tấm thẻ để cô được mua gì mua đấy, mua mua mua, nếu như tâm tình anh không tốt?
Cô vẫn nên tự mở tiệm kiếm tiền đi, đây mới là chuyện đúng đắn.
Trước kia cô nghe một cái vị đồng nghiệp kể, nói trong nhà có một người chị họ gả cho kẻ có tiền, mỗi ngày đều đánh bài thời gian trôi qua tiêu sái giống như thần tiên vậy, cái chị họ này, hết lần này tới lần khác đều muốn giày vò, muốn mở tiệm đầu tư, mọi chuyện đều tự thân đi làm, đem chính mình chơi đùa quá sức.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cô vẫn có thể hiểu một chút về tâm lý của vị chị họ này, giống như ở ngư trường bên cạnh, bên trong ngư trường này có rất nhiều rất nhiều cá, mỗi ngày đều không ăn lo, có người tự mình câu cá, thế nhưng không hoảng hốt sao? Chính mình không có kỹ năng câu cá, ngày nào người này mà không câu được, vậy chẳng phải cuộc sống sẽ chết đói sao?
Cho nên, sinh mệnh không thôi, giày vò không thôi.

Cô cũng muốn hướng vị chị họ này làm tiêu chuẩn, ngày nào Chu Minh Phong không cho cô câu, thì chính cô có thể tự hất cần lên câu.
—————
Khương Tân Tân vui sướng đến cửa hàng, nói chuyện phiếm với công nhân, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, đó chính là cái tiệm này không có bất ngờ gì xảy ra, trong khoảng thời gian này có thể mở cửa, cô có nên lên mạng thông báo tin tức tuyển dụng bây giờ hay không?
Mở điện thoại ra, vận may liên quan đến các chòm sao.
Cô tiện tay ấn mở xem, sinh nhật của cô và nguyên chủ đều vào cùng một ngày.
【 Chòm Song Tử, giá trị may mắn hôm nay: Một ngôi sao.
Trên phương diện tài vận có thể sẽ gặp được chuyện tốt, nhưng kết quả không thể nào lý tưởng được.

Hôm nay dễ dàng đạt được tình nhân hoặc sự giúp đỡ bất ngờ, đừng quên cho đối phương một cái ôm nha! 】
Khương Tân Tân chỉ để ý đến câu nói kế tiếp mà thôi.
Kết quả không lý tưởng sao?
Rõ ràng không đúng.

Quả nhiên chuyện về chòm sao không quá tin cậy chút nào.
Cô cảm thấy hôm nay vận khí của mình đặc biệt đặc biệt tốt, tạm thời không nhắc đến hôn nhân hào môn này như thế nào, chỉ cần cầm trong tay hơn 300 vạn, tâm tình cô rất tốt.
—————
Dương quản gia là màu dân*, mười mấy năm qua ngày nào ông cũng sẽ chơi xổ số, nhưng chẳng bao giờ trúng thưởng, vận may đặc biệt kém.
* mình không biết dịch thế nào mọi người ai biết thì giúp mình nha.
Hôm nay lại là ngày mở thưởng, ông cầm xổ số đối chiếu, không hề nghi ngờ, vẫn không trúng thưởng.
Trong tủ ở thư phòng Chu Minh Phong có mấy tấm thẻ, xem như là thẻ dự bị của anh.
Trong mấy cái thẻ này, thẻ có số dư ít nhất ít nhất là cái mà Dương quản gia chọn trúng để đưa cho Khương Tân Tân....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui