Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Của Bốn Đứa Nhóc


Gương mặt Lý gia lập tức sầm xuống, đám gia đinh xung quanh sẵn sàng đợi lệnh để cho Đại Bảo một trận.

Lục Thi Tú sợ tái mặt!

"Trời ơi, thằng nhóc này!"

Lục Thi Tú vội bước tới, tát một cái vào mặt Đại Bảo, đánh rơi con dao.

“Nhị Bảo! Nhốt anh con vào phòng chứa củi!”

Lục Thi Tú cầm một thanh củi khô, đưa cho Nhị Bảo, “Hôm nay mẹ mệt quá, con thay mẹ dạy dỗ anh con cho tốt.

Không nghe tiếng thì không tính là đánh.

Nhớ chưa!”

Nhị Bảo lập tức hiểu ý, kéo anh trai vào phòng chứa củi, không quên lấy thêm một thanh củi khô nữa.

“Anh không nghe lời mẹ, để con lấy hai thanh đánh anh!”

Lục Thi Tú quay đầu nhìn Lý gia với vẻ mặt khổ sở, “Người ta nói làm mẹ kế là khó nhất, mà làm mẹ ruột như ta đến giờ còn chẳng được chúng nó kính trọng.

Đứa nào cũng không biết điều, không biết nghe lời.

Để Lý gia phải chê cười rồi.”

Lý gia phất tay, “Không sao.”


Ông ra lệnh cho người hầu mang ba đấu lúa mì tới, “Thế là chúng ta đã thỏa thuận xong.

Chiếc trâm không tính.

Ba đấu lúa mì, mượn ba tháng.

Ba tháng sau, nếu ngươi không trả được, thì lấy hai đứa nhỏ làm vật thế chấp.”

Lục Thi Tú gật đầu như giã gạo, “Theo lời Lý gia nói.

Ngài yên tâm, ba tháng sau ta chắc chắn sẽ trả đủ cho ngài!”

Lý gia hài lòng gật đầu, ánh mắt liếc qua bà Lý vẫn đang rên rỉ vì đau, trong lòng cực kỳ ghét bỏ.

“Còn không mau đứng dậy!”

Bà Lý không cam lòng, “Lý gia, chuyện hôm nay cứ thế là xong sao?”

“Ngươi còn muốn thế nào nữa!”

Lý gia bỏ lại câu nói đó rồi dẫn người đi ngay lập tức.

Lục Thi Tú thật lòng tốt bụng, hỏi bà Lý: “Dì ơi, hay để ta bảo Tam Bảo chạy qua nhà dì gọi người sang giúp dì về nhé?”

Bà Lý phì một tiếng vào mặt Lục Thi Tú, “Con đĩ thối, đừng tưởng hôm nay có Lý gia chống lưng là ngươi ngon lành lắm! Rồi cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta!”


Lục Thi Tú gật đầu, “Được thôi, ta chờ.

Dì về nhà nhớ cẩn thận, ta thấy chân dì trẹo rồi, đừng để té xuống mương mà chết đuối đấy.”

Bà Lý nghe mà tim đập thình thịch.

Con mụ này, sao hôm nay miệng quạ đen lại linh thế?

Lục Thi Tú mặc kệ bà Lý, đóng cửa lại.

Bà hét về phía phòng chứa củi, “Đừng có diễn nữa, mau ra đây chuyển lúa!”

Một lúc sau, Nhị Bảo mới xấu hổ kéo Đại Bảo bước ra.

“Mẹ...!sao mẹ biết ạ?”

Lục Thi Tú cười khẩy, “Mẹ biết thế nào à? Mẹ chính là có ý đó!”

Bà nhẹ nhàng véo tay Nhị Bảo, “Cái đầu này cũng nhanh nhạy đấy, thông minh lắm.”

Tam Bảo nhìn thấy vậy, lập tức nói: "Trong làng người thông minh nhất chính là Nhị Bảo.

Mẹ ơi, cho Nhị Bảo đi học đi.

Anh ấy nhất định sẽ đỗ trạng nguyên về cho mẹ."

Lục Thi Tú khẽ chọc ngón tay vào trán Tam Bảo, "Mẹ cũng muốn lắm chứ, nhưng nhà mình đến cơm còn chẳng có mà ăn, còn mơ tưởng đến việc học hành sao? Mẹ nghĩ chắc con bị đói đến mức đầu óc mụ mị rồi!"

Đại Bảo không nói gì, nhưng lén lút liếc nhìn Nhị Bảo.

Vừa nãy khi họ ở trong phòng chứa củi giả vờ bị đánh, hai anh em đã âm thầm thảo luận với nhau.

Từ sau cú va đầu vào tường, mẹ kế của họ bỗng nhiên như biến thành một con người khác.

Thật sự rất kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận