Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình nói với Tống Đình Thâm: "Không biết tiên sinh muốn mua hoa gì, hoặc có thể nói là muốn tặng người nào, tôi có thể tư vấn cho tiên sinh một số ý kiến.
"
Tống Đình Thâm chỉ có một lần kinh nghiệm mua hoa thôi, lần đó là toàn theo ý thích của mình, lần tặng hoa này chắc không nên tặng giống như vậy, thuận tiện nói: "Tặng cho vợ tôi.
"
"Vậy hôm nay là sinh nhật vợ tiên sinh hay là ngày kỉ niệm của hai người?"
Tống Đình Thâm lắc đầu: "Không phải, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm.
"
Trên mặt của nhân viên cửa hàng thì cười hì hì nhưng trong lòng thì gào khóc, tại sao lại cho mình ăn đầy một miệng cẩu lương vậy, ngày đầu tiên đi làm còn tặng hoa? Người đàn ông trước mắt này cũng lãng mạn quá đi! Làm vợ của người đàn ông này cũng quá hạnh phúc rồi!
Cuối cùng nhân viên bán hàng đề cử hoa hồng trắng và hoa cát cánh màu xanh lục cho Tống Đình Thâm, hai loài hoa này kết hợp với nhau nhìn rất đẹp mắt.
Chuyện tặng hoa này, lần đầu tiên làm sẽ khá ngượng ngùng, lần thứ hai thì cũng sẽ không còn cảm thấy ngượng nữa, ít nhất Tống Đình Thâm cũng sẽ không cảm thấy không ngại.
Vượng Tử vừa lên xe lập tức thấy có bó hoa để ở chỗ ngồi phía sau, oa một tiếng: "Ba, đây là tặng cho mẹ sao?"
Tống Đình Thâm vừa khởi động xe vừa trả lời: "Ừ, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ con đi làm, cho nên phải đặc biệt tặng quà.
"
Vượng Tử bây giờ đã là một cậu nhóc tinh ranh, giống như lúc này, nghe anh nói như thế, lập tức muốn trêu ba, cố ý giả bộ tức giận hỏi: "Vậy ngày đầu tiên con đi nhà trẻ, tại sao ba lại không chuẩn bị quà cho con?"
Tống Đình Thâm dám cược rằng với trí nhớ này của Vượng Tử thì chuyện hơn một năm trước kia cậu đã sớm quên rồi, lập tức không có chút gánh nặng nói dối cậu: "Con nói như vậy khiến ba rất buồn đó nha, rõ ràng ngày đầu tiên con đi nhà trẻ, ba có chuẩn bị quà cho con mà, bây giờ con không biết phân biệt tốt xấu chỉ trích ba, ba sẽ cảm thấy rất khổ sở.
"
Nói đi cũng phải nói lại, ngày đầu tiên Vượng Tử đi nhà trẻ, thật sự là anh không hề chuẩn bị quà gì thật.
Lúc đó không nghĩ đến việc này, cũng không hề ý thức về nó!
Quả nhiên Vượng Tử bị lừa thật, não cậu có thể chứa nhiều thứ nhưng mà ngày cả chuyện của một tuần trước cũng không nhớ kĩ lắm, chứ đừng nói là hơn một năm trước kia, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, từ trong cặp sách của mình lấy một bức tranh vẽ bằng sáp màu hôm này chính tay cậu vẽ: "Con cũng có quà cho mẹ, không biết mẹ có thích không?"
Tống Đình Thâm cố ý đùa cậu: "Ngày đầu tiên ba đi làm, Vượng Tử cũng không tặng quà cho ba.
"
Vượng Tử lập tức phản bác: "Đó là bởi vì ba không nói cho con, con không biết! Con mà biết cũng sẽ chuẩn bị quà cho ba.
"
Tống Đình Thâm cũng không nhịn được, phì cười, tiếng cười của anh thật sự là sảng khoái nhưng anh chỉ vậy khi ở trước mặt với Vượng Tử thôi.
Đối với Tống Đình Thâm mà nói, người có thể khiến anh vui vẻ nhất chính là đứa con của anh, mặc dù có đôi khi rất nghịch ngợm, cũng khiến người ta đau đầu nhưng không hề phủ nhận rằng, lúc ở cùng với Vượng Tử là khoảng thời gian Tống Đình Thâm thả lòng thân thể và vui vẻ nhất.
Bởi vì không biết là hôm nay Nguyễn Hạ có tan tầm đúng giờ hay không, Tống Đình Thâm quyết định lái xe đến bãi đỗ xe, còn khoảng một lúc nữa là đến giờ tan tầm, anh muốn vì Nguyễn Hạ mà làm một chút chuyện mình có thể, lập tức dẫn Vượng Tử đến chỗ bảo vệ bãi đỗ xe hỏi chỗ quản lý bất động sản của tòa nhà này, thuận tiện giúp Nguyễn Hạ làm thẻ gửi xe tháng.
Lúc đầu muốn làm thẻ năm cho cô nhưng lại nghĩ rằng cô không nhất định ở chỗ này lâu dài, nên chỉ làm thẻ tháng.
Nguyễn Hạ cảm thấy hôm nay không có việc gì làm cả, trưởng phòng cũng không giao công việc gì cho cô, chỉ giới thiệu vắn tắt về công ty và một ít tài liệu liên quan, đại khái là cô thấy chẳng có gì để làm, hơn nữa trưởng phòng còn rất khách khí nói nếu như cô cảm thấy nhàm chán, có thể tan tầm sớm, dù sao thời gian làm ở công ty tư nhân cũng rất tự do.
Ngày đầu tiên mà đã nói với nhân viên như vậy! Nguyễn Hạ đè nén sự kinh ngạc trong lòng, mặc dù rất nhàm chán và cũng nghĩ tan tầm sớm một chút nhưng cô vẫn có ý thức tự giác, ngày đầu tiên đi làm, tối thiểu cũng phải chờ lãnh đạo rời đi trước.
Đãi ngộ của công ty này rất tốt, phòng nước có nước uống trái cây, đến khoảng ba giờ thì còn mua cả bánh gato ngọt và trà sữa, thậm chí còn có cả món ăn nhẹ kiểu Quảng Đông và pizza! Nói tóm lại vô cùng phong phú.
Công ty trước kia của Nguyễn Hạ cũng không phải là không có đã ngộ kiểu này nhưng chỉ là vào những lúc nghỉ lễ hoặc kỉ niệm tròn năm thành lập công ty thôi.
Đợi mãi mới đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp khác đều không ra về, lãnh đạo chưa rời đi, Nguyễn Hạ cũng chỉ có thể yên lặng ngồi thôi.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng đến cạnh bàn làm việc của cô, cười nhẹ nhàng nói: "Tan làm rồi sao vẫn chưa về vậy? Nhà cô ở chỗ nào, có cần tôi đưa cô về không?"
Nguyễn Hạ: "! "
Cô vội vàng xua tay: "Không cần đâu chị, chồng tôi đón rồi, cảm ơn trưởng phòng.
"
Chắc là trưởng phòng chỉ khách khí vậy thôi nhưng quá khách khí lại khiến cho người ta có chút không đỡ nổi.
Hình như có chút khuynh hướng muốn bị ngược đãi! Bởi vì cô phát hiện cô càng ngày càng ưa thích sự lạnh lùng hơn!
Trưởng phòng lại cười: "Vậy chồng cô tới rồi sao? Nếu tới rồi thì về sớm đi, hôm nay cũng không có việc gì cả, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ đưa cho một khách hàng, cô và họ sẽ bàn bạc với nhau.
"
Nguyễn Hạ lập tức gật đầu: "Vâng, vậy tôi về trước đây.
"
"Đi đi thôi.
" Hình như trưởng phòng hi vọng cô nhanh chóng tan tầm.
Nguyễn Hạ thu dọn đồ xong, cầm túi xách, chào hỏi các đồng nghiệp sau đó rời đ nhưng đi được một đoạn cô dừng lại trong chốc lát, vừa nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện đồng nghiệp trong phòng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bao gồm cả trưởng phòng.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều giống như những gì cô nghĩ sao, có người đi trước rồi mới đi ư?
Cô cũng không chờ được, dù sao Tống Đình Thâm và Vượng Tử còn đang ở bãi đỗ đợi cô.
Nguyễn Hạ và nhân viên lễ tân nói một câu ngày mai gặp lại sau đó ra khỏi công ty, vừa đúng lúc thang máy đến, cô đi vào thang máu, lúc này trong thang máy không có ai cả, cô liền lấy hộp phấn và thỏi son trong túi xách ra dặm lại, trước kia cô cũng không coi Tống Đính Thâm là đàn ông mình cần quan tâm nhưng từ ngày anh dắt tay cô, cô ngày càng để ý đến hình tượng của mình hơn.
Bãi đỗ xe của tòa nhà này rất rộng, việc phân biệt phương hướng của Nguyễn Hạ không được tốt lắm, tìm một hồi, thấy được xe Tống Đình Thâm, đang chuản bị bước đến, có một chiếc xe đang đứng im đột nhiên nổ máy, đèn pha của xe cũng bật sáng, bãi đỗ xe vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên có âm thanh này làm Nguyễn Hạ giật mình.
Cô rất tự giác nhường đường cho chiếc xe Jeep màu đen này, cô đứng sang một bên để xe rời đi.
Xe không mở cửa kính, kính xe có dán phim, nên cô cũng không thấy được người lái xe, chỉ thấy thoáng qua đằng sau còn có một người nữa nhưng không quá rõ ràng.
Chiếc xe này đi qua chỗ cô đứng, khi đi được một đoạn, Nguyễn Hạ mới nhanh chóng đi đến chỗ xe Tống Đình Thâm, lúc này không có ai cả, tiếng giày cao gót trên nền đất cũng vang lên khá lớn.
Nguyễn Hạ còn chưa đi đến chỗ đậu xe, Tống Đình Thâm đã bước tới chỗ cô, anh tặng cô một bó hoa hồng trắng, vẻ mặt tự nhiên: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
"
Câu nói không đầu không cuối, xem như là một lời giải thích cho việc tặng hoa này.
Người đàn ông này càng ngày càng có sức hấp dẫn nha.
Nguyễn Hạ cũng giả vờ bày ra vẻ mặt rất tự nhiên nhận bó hoa, còn cúi đầu ngửi: "Cảm ơn anh.
"
Vượng Tử cũng không chịu kém phần, từ trên nhảy xuống, đưa cho cô bức tranh cậu vẽ, mặt của nhóc mập mạp bắt đầu đỏ lên, chắc là vẫn còn có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu tiên tặng quà cho mẹ: "Mẹ, đây là quà của con tặng mẹ, mẹ đi làm vất vả rồi.
"
Hai cha con này, vẫn là Vượng Tử trong sáng vô tư nhất.
Nguyễn Hạ một tay ôm bó hoa, một tay nhận bức tranh Vượng Tử vẽ, tranh trẻ con đều khá là đơn giản, cũng rất là ngây thơ chất phác, trong bức tranh vẽ hai người đang nắm tay một đứa trẻ, đây chắc chắn là một nhà ba người họ, Vượng Tử còn phí tâm vẽ thêm một ngôi nhà và ông mặt trời.
Cô trực tiếp cúi người hôn vào cái má phúng phính của Vượng Tử: "Cảm ơn con trai bảo bối.
"
Mặc dù trên má Vượng Tử có vết son môi nhạt nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu, ôm eo Nguyễn Hạ, vừa đắc ý vừa thẹn thùng nhìn ba với vẻ mặt khoe khoang: "Ba, mẹ hôn con, không có hôn ba, mẹ thích quà của con hơn.
"
Tống Đình Thâm: "! "
Nguyễn Hạ phì cười, lúc này cô cũng không dám trả lời, nếu không nhóc mập mạp này nhất định sẽ bảo cô phải hôn Tống Đình Thâm mất, hình ảnh kia cũng quá "sảng khoái" rồi.
Cũng may là Vượng Tử không đưa ra yêu cầu như vậy, một nhà ba người vui vẻ lên xe.
Ngày đầu tiên đi làm, không cần Tống Đình Thâm hỏi, Nguyễn Hạ kể hết chuyện ngày hôm nay cho anh nghe, cuối cùng sau khi nói xong, cô vẫn cảm thấy lo lắng nên bổ sung một câu: "Em cảm thấy con người có phải là có vấn đề hay không, nếu như làm ở công ty không tốt, thì ngày nào cũng muốn mắng chửi người, mắng chửi lãnh đạo của công ty, bây giờ công ty này giống như trong tưởng tượng của em nhưng mà em lại cảm thấy không thể nào thích ứng được! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...