“Mẹ là con gái, lúc đến một độ tuổi nhất định, cơ thể và sinh lý của mẹ đều sẽ thay đổi rõ rệt, trong đó có một cái chính là kỳ kinh nguyệt, thời gian của kinh nguyệt của mỗi người lại khác nhau, có thể là một tháng một lần có kinh nguyệt hoặc hai tháng một lần, trong lúc bị kinh nguyệt, họ đều sẽ chảy máu, chờ khi qua thời gian này là khỏe lại rồi, cho nên con không cần lo lắng, đây là chuyện hết sức bình thường."
Vưởng Tử nghe xong giống như đi lạc vào sương mù.
"Chính là cách một khoảng thời gian mẹ sẽ lại chảy máu nhưng cái này rất bình thường, con không cần lo lắng." Tống Đình Thâm nghĩ một chút rồi lại nói: "Mấy ngày này mẹ sẽ có chút khó chịu, cho nên Vượng Tử, nếu như thân thể mẹ không thoải mái, chúng ta không nên làm mẹ tức giận, phải bảo vệ và chăm sóc mẹ biết không?"
Với kiến thức hiện tại của Vượng Tử, tất nhiên cậu vẫn không hiểu rằng mẹ đang trải qua việc gì nhưng mà ba đã nói là không sao, vậy thì chắc là không có vấn đề gì.
Vượng Tử dùng sức gật đầu: "Vâng, không được làm mẹ tức giận, phải bảo vệ và chăm sóc mẹ, bởi vì mẹ đang khó chịu và rất khổ cực."
Tống Đình Thâm có chút vui mừng nói: "Vượng Tử thật là thông minh."
Cả ngày hôm nay Nguyễn Hạ đều trải qua một cách rất thoải mái.
Sáng sớm thì có Tống Đình Thâm đưa bữa sáng tới đây, bữa trưa cũng là do anh gọi điện thoại đến nhà hàng trong khách sạn rồi đặt món.
Cô nằm ở trên giường ngủ ngon lành mấy tiếng, lại uống thêm nước đường đỏ nóng hầm hập, cơ thể cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Bình thường đều là ngày đầu tiên khó chịu, ngày thứ hai sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô được nghỉ ngơi đầy đủ nên sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút, buổi tối hôm đó, Vượng Tử cũng ngoan ngoãn ngủ với Tống Đình Thâm.
Không có thằng nhóc ở bên cạnh, cộng thêm việc vào thời điểm có kinh nguyệt, cả người rất dễ mệt, vậy nên chưa tới mười giờ cô đã chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, có thể nói là tinh thần vô cùng phấn khởi.
Bởi vì Tống Đình Thâm có cuộc hẹn với người bạn thân, thực sự không thể từ chối được nên đã giao Vượng Tử cho Nguyễn Hạ, anh có vẻ không được yên tâm mà hỏi: "Cơ thể của cô đã đỡ hơn nhiều chưa? Nếu không thì tôi dẫn Vượng Tử theo cũng được."
Nguyễn Hạ khoát tay một cái: "Đã khỏe từ sớm rồi, tôi không có yếu ớt như anh nghĩ đâu, anh cứ lo việc của mình đi."
Bình thường nếu chỉ là việc ôn chuyện đơn thuần, Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ dẫn Vượng Tử theo, thế nhưng bây giờ hiển nhiên là không phải.
Anh có chuyện công việc cần bàn bạc với người này, vì vậy không tiện dẫn thằng bé theo cùng, đạo lý đơn giản như thế này, Nguyễn Hạ vẫn rất rõ ràng.
Vượng Tử cũng giống như người lớn, khẽ vỗ ngực mình: "Ba ơi, ba cứ đi làm đi, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt, ba không cần phải lo lắng đâu!"
Hai mẹ con nhìn theo bóng người đã đi khuất của Tống Đình Thâm, Vượng Tử lập tức vỗ lên cái gối trên giường lớn: "Mẹ, mẹ nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng có di chuyển lung tung."
Nguyễn Hạ cảm thấy rất buồn cười, bây giờ tên nhóc này đã xem cô là bệnh nhân luôn rồi...!Có điều được hưởng thụ sự chăm sóc của nhóc mập mạp này thì cô vẫn cảm thấy rất tốt, cô không hề có gánh nặng nào ở trong lòng mà nằm trên giường, nhìn nhóc mập mạp bước đôi chân ngắn của mình bận tới bận lui, bưng trà rồi lại cho cô ăn bánh mì, lúc này cô chẳng khác gì lão phật gia cả.
Bây giờ cô đã cảm nhận được một chút lạc thú khi nuôi con rồi.
Tuy rằng phần lớn thời gian thì cô đều sẽ cảm thấy rất mệt, cực kỳ mệt, thế nhưng không thể phủ nhận rằng con cái quả thực có thể mang đến rất nhiều niềm vui.
Chỉ có điều, giữa niềm vui và sự mệt mỏi thì cái nào nhiều, cái nào ít, tạm thời cô cũng chưa so sánh được.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ cô cảm thấy nuôi con rất thú vị, một mặt là vì cô không hề phải trải qua sự gian khổ và thống khổ khi mang thai mười tháng và giây phút sinh ra đứa bé, lúc cô xuyên tới đây thì nhóc mập mạp đã gần bốn tuổi, đã đi nhà trẻ luôn rồi, mặt khác, Tống gia có đủ tiền bạc để mời bảo mẫu, lúc bình thường cô cũng không cần quan tâm nhiều đến việc ăn mặc đi lại của thằng bé.
Nếu muốn cô giống đồng nghiệp trước đó của mình, vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc con cái, chồng thì giống hàng trang trí...!Thế thì cô chắc chắn không thể nào chịu nổi cái cuộc hôn nhân như ở góa kia được, hoá ra nhà trai chỉ cần giao tinh trùng là đủ rồi hả?
Vừa so sánh như vậy liền thấy, Tống Đình Thâm quả thực chính là người đàn ông tốt, loại đã tuyệt chủng rồi đó.
Có thể làm việc kiếm tiền, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, hơn nữa còn không làm ông chủ phủi tay trong quá trình con cái trưởng thành nữa.
Nguyễn Hạ nâng mặt lên rồi cảm thán, cô có tài cán gì mà vừa xuyên tới liền có thể trở thành vợ chồng với một người đàn ông tốt như vậy chứ, cho dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng chắc kiếp trước cô cũng phải cứu vớt thế giới mới được như vậy đó!
...
Tống Đình Thâm đương nhiên không biết ở trong lòng Nguyễn Hạ thì mình đã được nâng lên cao hơn rất nhiều.
Anh và bạn thân của mình là Hà Phi hẹn nhau ở một quán trà, nghiêm túc mà nói, trên phương diện làm ăn thì hai người không hề có gì liên quan cả.
Chỉ có điều bây giờ Hà Phi có một chuyện làm ăn cần hợp tác với một công ty ở thủ đô, Hà Phi lại không biết tình hình ở đó, nên anh ta mới đi hỏi thăm Tống Đình Thâm.
Sau khi tán gẫu xong chuyện làm ăn, Hà Phi mang vẻ mặt tiếc nuối mà nói: "Nghe nói cậu dẫn vợ mình đến tiệc mừng thọ của thầy, hôm đó tôi định đi rồi nhưng lại trễ giờ bay nên không về kịp, thực sự là đáng tiếc mà.
Lần trước tôi thấy cô ấy là lúc con trai của cậu vừa tròn tuổi đấy, nhoáng một cái là đã ba năm rồi nhỉ."
Anh ta dừng một chút, lại hỏi tiếp: "Sao cậu không dẫn cô ấy và Vượng Tử đến đây ăn cơm với tôi?"
Tống Đình Thâm liếc anh ta một cái: "Cô ấy không được khỏe cho lắm nên tôi để cô ấy nghỉ ngơi ở khách sạn rồi.
Một số nghiệp vụ của cậu chuyển đến thủ đô, sau này thế nào sẽ có cơ hội gặp mặt thôi."
Hà Phi nghĩ cũng đúng, thế là anh ta gật đầu rồi hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ tình cảm của hai người đã khá tốt rồi nhỉ?"
Ánh mắt của anh ta vẫn rất sắc bén, vào buổi tiệc đầy tuổi năm đó, anh ta rõ ràng có thể cảm giác được quan hệ của Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ không được tốt cho lắm.
Giữa hai người không hề có chút cảm giác thân mật nào, nếu nói hai người chỉ là bạn bè bình thường cũng còn được nữa là.
Tống Đình Thâm vẫn còn đang mạnh miệng: "Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn tốt."
Hà Phi cười cợt rồi vỗ tay cái bốp: "Được rồi, căn bản đã có thể chứng minh tình cảm lúc này của hai người không tệ, chúc mừng cậu."
Trước đây không phải là anh ta không có hỏi qua một câu hỏi tương tự, Tống Đình Thâm trả lời thế nào, hoặc là không nói gì, hoặc là anh mang vẻ mặt "Mắc mớ gì đến cậu chứ".
Bây giờ Tống Đình Thâm lại có thể nói ra một câu như vậy, điều này đã đủ để chứng minh rằng tình cảm lúc này của anh và Nguyễn Hạ tốt hơn nhiều rồi.
Thấy Tống Đình Thâm không tiếp tục nói tiếp, Hà Phi lại cảm thán một câu: "Vợ chồng vẫn là người đầu tiên tốt nhất, hai người các cậu có một đứa bé, chính là người đồng hành có cùng một mục tiêu.
Nếu nhất định phải nói thực tế một chút thì bây giờ chúng ta nỗ lực dốc sức làm như vậy còn không phải là vì muốn cho con cái có được một cái hoàn cảnh tốt và tương lai tốt hay sao.
Đều là đàn ông, trong lòng ai cũng rõ ràng, nếu thật sự ly hôn rồi tìm một người khác thì chuyện đó cũng đâu có quan trọng bằng con của mình chứ, đúng không?"
Tống Đình Thâm mất kiên nhẫn: "Chúng tôi sẽ không ly hôn, đừng có giả thuyết như vậy."
Hà Phi chắp tay với anh: "Được được được, là do tôi không biết nói chuyện."
Sau khi Tống Đình Thâm chào tạm biệt Hà Phi thì nghĩ thầm, rốt cuộc thì mấy người này bị cái gì vậy, sao anh có thể ly hôn được chứ, anh và Nguyễn Hạ căn bản sẽ không ly hôn.
...
Vào lúc ăn cơm tối thì Nguyễn Hạ mới biết Tống Đình Thâm đi gặp người bạn học tên là Hà Phi kia, bây giờ cô cũng không cảm thấy xa lạ gì với cái tên này, dù sao cô cũng đã nghe được ở nhà bà cô, thế là cô liền dò hỏi: "Người bạn Hà Phi mà anh đi gặp hôm nay có phải là người mà nhà bà cô nói hôm đó không?"
Tống Đình Thâm không nghĩ tới Nguyễn Hạ vẫn còn có ấn tượng về chuyện này, anh khẽ gật đầu: "Ừ, là cậu ta."
"Vậy anh có nói cho cậu ta biết, thật ra nhà của bà cô không tốt lắm hay không.
Dù sao em gái của cậu ta đang tiếp xúc với cái người kia mà?" Dùng "Cái người kia" để xưng hô đơn giản là vì Nguyễn Hạ không nhớ rõ tên của đứa cháu trai nhà bà cô thôi...
Tống Đình Thâm hơi sửng sốt: "Không có."
Nguyễn Hạ giật mình: "Cậu ta không phải là bạn rất thân của anh sao?"
Theo lý mà nói, chuyện như vậy thì phải nhắc nhở bạn bè một tiếng chứ? Dù sao nếu con gái người ta bị lừa, bị cưới về nhà như vậy thì cô luôn có cảm giác đó chính là hố lửa.
Tống Đình Thâm khó hiểu: "Mặc dù là bạn rất thân nhưng cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào việc nhà của người khác."
Nguyễn Hạ nghi hoặc: "Thật sao?"
Hình như đối với chuyện như thế này thì phương thức xử lý của đàn ông và phụ nữ thật sự sẽ khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...