Càng ngày càng nhiều mặt của anh được cô nhìn thấy, Nguyễn Hạ nhìn Tống Đình Thâm một chút, không kìm nén được sự vui mừng, thật may mắn khi cô quyết định xuyên không tới đây.
Người tốt như vậy, trải qua nhiều đau khỏ như vậy nếu để anh ăn cơm hộp thì thật không nên.
Tác giả cũng thật quá đáng, người tốt như vậy sao có thể viết cho anh chết được?
Ngay khi bữa ăn chuẩn bị bắt đầu, một bạn học nữ khoan thai bước tới.
Cô ta mặc quần áo công sở, để lộ ra vẻ già dặn với mái tóc ngắn, nét mặt lại rất dịu dàng, rất mâu thuẫn với khí chất của cô ấy nhưng kết hợp lại thì rất hài hoà.
Trong tay cô cầm laptop, rất dễ nhận ra là vội vã chạy tới.
Nguyễn Hạ để ý, khi cô gái kia nhìn Tống Đình Thâm, ánh mắt của anh so với những người khác dừng lại vài giây, trên mặt cũng lộ ra cảm xúc phức tạp.
Sẽ không phải mối tình đầu trong quá khứ của anh đấy chứ?
Nguyễn Hạ ngồi một bên vừa uống nước chanh vừa nghĩa.
Sau khi cô nhìn biểu cảm của Tống Đình Thâm… Dường như không tìm ra được manh mối gì, đương nhiên nét mặt của anh luôn luôn rất bình tĩnh, cho nên chỉ riêng nhìn biểu cảm của anh vẫn không có cách nào phát hiện ra được điều gì.
“Diệp Huyên, cậu là người đến cuối cùng đấy, phải phạt ba chén nha!”
“Thật là, mặc dù mọi người đều bận rộn nhưng hôm nay không phải ngày bình thường mà là lễ mừng thọ của thầy Vương mà cậu lại đến muộn, tự phạt ba chén vẫn còn là do chúng tôi nể tình đấy.”
Bị Nguyễn Hạ nghi ngờ là tình đầu của Tống Đình Thâm, Diệp Huyên đứng lên, rất thoải mái tự phạt mình ba ly rượu trái cây nói: “Thật ra hôm nay tôi uống không được nhiều, tối nay tôi còn một cuộc hợp bằng video với cấp trên.
Thật không tốt nếu lấy hình tượng là một con ma men trước mặt người Mỹ.”
“Vây hôm nay bỏ qua cho cậu đấy.”
Diệp Huyên nhìn về phái Tống Đình Thâm thản nhiên cười nói: “Chỉ không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp học trưởng, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cũng nhiều năm chưa gặp.”
“Câu này không đúng, chúng ta tuy lâu không liên lạc với học trưởng, cậu cũng không sao? Hai người hồi đó phối hợp rất ăn ý.
Một lớp phó, một đại diện của lớp Anh ngữ ngay cả bảng tin là do các cậu cùng nhau tạo ra, còn thường xuyên được xếp hạng nhất.”
Nguyễn Hạ thầm nghĩ mối quan hệ kia đúng là không bình thường.
Giữa lớp trưởng và đại diện lớp anh ngữ, đây chính là tình yêu trong trường học, cô đã nhìn thấy mấy đôi như vậy.
Diệp Huyên cười nói: “Tôi ở lại đây, cậu ấy lại ở Đế Đô cách xa nhau như vậy, lại không cùng trường đại học nên chắc chắn liên hệ ngày càng ít đi.”
Tống Đình Thâm chỉ giơ ly lên, cùng với cô ta uống cạn chén nhưng không nói câu nào.
“Hai em hiện tại đều sống tốt cả rồi.
Đương nhiên là không phải nói đến em Tống, bây giờ người Đế Đô gọi là tổng giám đốc Tống.
Còn Diệp Huyên cũng không tệ đâu, nghe nói công ty của các em chuyển lên thành phố, chắc là em lên chức quản lý, vậy thì cũng có cổ phần trong công ty nhỉ? Giống như chúng ta, họ đều là những người bình thường thôi.”
“Hai bọn họ khi còn học ở trường người thì đứng nhất, người thì đứng thứ hai.
Cho nên hiện tại trên mạng đang tuyên truyền rằng đi học là vô dụng không giúp gì hại người.
Nhìn lại, lớp chúng ta có ví dụ rõ ràng, dù sao trong lòng tôi cũng thán phục vô cùng, uống cạn một chén!”
“Diệp Huyên hiện tại đã có xe có nhà, cái gì cũng có, điều tiếc nuối nhất chính là không có bạn trai.” Một bạn học nữ thoải mái nói: “Chuyện của cậu ấy tớ biết rất rõ, ngay cả thời gian ăn cơm cùng người khác cậu ấy cũng không có.
Ngay cả học trưởng cũng kết hôn và có con trai bốn tuổi, ngược lại thì cậu ấy mỗi ngày sinh hoạt của cậu ấy chỉ có công việc.
Thật sự là chán chết mà.”
“Tôi không cảm thấy đó là tiếc nuối.” Diệp Huyên ngồi xuống, mặt bình tĩnh nói: “Không phải mục tiêu của mỗi người đều là kết hôn và sinh con.
Tôi rất thích cuộc sống như bây giờ, kết hôn cũng không phải mục tiêu của tôi, cũng không phải chuyện tôi phải làm ngay lập tức.”
Ngay cả Nguyễn hạ cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay vì câu nói của cô ta!
Đúng vậy! Nên như vậy! Mục đích của mỗi người không giống nhau, không phải của ai cũng là kết hôn, sinh con.
Có người cảm thấy kết hôn, sinh con là viên mãn nhưng không phải ai cũng muốn cuộc sống như vậy!
Kiểu người độc lập như vậy làm cô rất thích.
Hiện tại cô cảm thấy dù đây là mối tình đầu của Tống Đình Thâm thì cô cũng vẫn thích.
Một bữa ăn rất vui vẻ, Nguyễn Hạ phát hiện ra bạn học cũ của Tống Đình Thâm đều là những người ưu tú, ngữ điệu vui vẻ, chọc cho người khác phải cười ra tiếng.
Mọi người cũng không hề ganh đua so sánh, không ai hâm mộ ai, chỉ nói những chuyện đã qua.
Cô ngồi cạnh tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vui.
Ăn cơm xong xuôi không giải tán ngay lập tức, Nguyễn Hạ di đến toilet để dặm lại lớp trang điểm, cũng thật khéo, cô đi ra bồn rửa tay trước, vừa lúc Diệp Huyên cũng từ bên ngoài đi vào.
Hai người phụ nữ chiếm lấy bồn rửa tay.
Nguyễn Hạ và Diệp Huyên đều lấy phấn và son môi ra, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm.
Tất cả đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, Nguyễn Hạ luôn cảm thấy Diệp Huyên đối với Tống Đình Thâm luôn tràn đầy một chút tình cảm không thể nói ra nguyên nhân, có thể là do tính cách của cô ta.
Diệp Huyên chắc hẳn là người rất kiêu ngạo, cô chủ động trả lời Tống Đình Thâm, nếu như thấy anh không nói gì cô sẽ chủ động đổi chủ đề sang chuyện khác, cùng với những người khác trò chuyện.
Diệp Huyên và Lê Tĩnh không giống nhau.
Cô có thể cảm nhận được.
Từ lúc ở bàn ăn cô đã quan sát thấy, Diệp Huyên chẳng thèm quan tâm đến những người đàn ông đã kết hôn, cô ta có tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của riêng mình.
Hai người phụ nữ không nói với nhau câu nào, vừa mới dặm lại lớp phấn, cô ta vẫn nhìn về chỗ cô lẽ phép cuời môt tiếng lúc sau mới rời khỏi toilet.
Thầy Vương năm nay đã sáu mươi tuổi, sau khi ăn cơm tối xong, thì lại cùng học sinh trò chuyện một hồi, liền muốn về nhà sớm, ông lo lắng cho chú chó mình nuôi trong nhà.
Tống Đình Thâm lập tức chủ động nói muốn đưa thầy về nhà, Nguyễn Hạ và Vượng Tử tất nhiên cũng đi theo anh.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao thời học sinh hồi đó, thầy Vương coi trọng nhất là Tống Đình Thâm, cũng đối xử với anh tốt nhất, quan hệ của hai thầy trò này cho tới bây giờ không hề đứt đoạn, cũng có người đã từng nói, dường như thầy Vương đã coi Tống Đình Thâm như con của mình.
Chờ sau khi một nhà ba người Tống Đình Thâm và thầy Vương rời đi, mọi người cũng đều bắt đầu giải tán, dù sao đại đa số mọi người đều có gia đình riêng của mình, người hơn ba mươi tuổi đi hát ở KTV hoặc là đi đến quán bar...!Dường như cũng chẳng còn sức để mà đi, không bằng về nhà sớm với vợ con thì hơn.
Diệp Huyên lái xe tới đây, nhà của một người bạn khá là gần với nhà của cô ta, vừa lúc có thể đi nhờ xe của cô ta.
Người bạn đó ngồi ở ghế phó lái cảm khái nói: "Mình thật sự không nghĩ tới lúc vẫn sống còn có thể nhìn thấy Tống Đình Thâm nhưng mà cậu xem có khó chịu không chứ, mình mỗi tháng đều bỏ ra rất nhiều tiền mua mỹ phẩm dưỡng da như vậy, thế mà nhìn vẫn không trẻ bằng cậu ta, chẳng lẽ phụ nữ thường già hơn đàn ông ư? Cái cũng quá bất công rồi đi! Rõ ràng mình còn nhỏ hơn cậu ta một tuổi đó, bây giờ ngược lại là mình hơn cậu ta mấy tuổi ấy!”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Bĩnh tĩnh nào, cậu cũng đã sinh hai đứa, mặc dù cố gắng hết sức để chăm sóc nhưng tổn thương do sinh đẻ gây ra tất nhiên vẫn còn, cậu chăm sóc được như bây giờ là đã rất ổn rồi."
"Thôi được rồi." Người bạn kia thở dài một cái: "Vẫn là lúc còn trẻ sinh con tốt hơn, cậu nhìn thấy vợ của Tống Đình Thâm không, nghe nói năm nay mới hai mươi năm tuổi, mang thai sinh con lúc hai mươi tuổi, nhìn người ta xem, dáng vẻ và làn da kia, nếu nói cô ấy đã sinh con thì chắc chẳng có ai tin đâu, sớm biết vậy mình đã sinh con sớm một chút." Người bạn đó dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Huyên: "Cho nên nói cậu vẫn là tranh thủ thời gian tìm đối tượng thích hợp, ở công ty cậu không phải là có một quản lý đang theo đuổi cậu đấy sao, điều kiện cũng phù hợp đó chứ, cậu cũng đừng kén chọn, năm nay cũng ba mươi lăm rồi, cũng là tuổi sinh con rồi!”
Diệp Huyên nắm chặt vô-lăng, biểu cảm không thay đổi, những năm gần đây có rất nhiều người thúc giục cô ta kết hôn, bố mẹ còn nói lời khó nghe gấp trăm nghìn lần nhưng cô ta vẫn không có hành động gì, vì sao ư? Bởi vì chí của cô ta không ở đây, sẽ không vì dăm ba câu của người khác mà quyết tâm của mình bị dao động.
Lời nên nói cô ta đã nói rất nhiều lần, cũng không muốn lãng phí lời nói nữa.
Người bạn kia thấy cô ta không lên tiếng thì lại nói tiếp: "Kỳ thật năm đó cậu với Tống Đình Thâm cũng không phải là không được đúng không? Hai người rất xứng với nhau, mặc dù bây giờ nói ra những lời này cũng là quá muộn rồi, cậu ta cũng đã có vợ có con nhưng mình vẫn cảm thấy tiếc cho cậu, nếu như là Tống Đình Thâm, cậu chắc chăn sẽ đồng ý kết hôn và sinh con cho cậu ta, xét đến cùng, cậu chính là đang đi tìm lại cảm giác nhưng cảm giác thì là cái quái gì? Hai người kết hôn, cuối cùng cũng đều giống nhau thôi, có tình cảm hay không cũng chẳng kém là bao, đều phải sống với nhau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...