Editor: Hạ
Tống Đình Thâm nói như vậy cũng không sai, nếu không phải bất đắc dĩ thì Nguyễn Hạ cũng sẽ không nói mấy chuyện máu me như vậy trước mặt trẻ con.
Bánh bao nhỏ lại rất nể mặt cô, bé con đi qua ôm ôm Nguyễn Hạ, nói với ba mình, “Con không sợ đâu, là mẹ sợ mà, chúng ta phải an ủi mẹ, nói với mẹ giấc mơ đều không có thật”
Bé con chưa được 4 tuổi này thật sự khiến người ta thương, nghe được mấy lời này Nguyễn Hạ liền quyết tâm trong lòng, cô nhất định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ một nhà ba người được an toàn, nếu thật sự không thể, cho dù Tống Đình Thâm không cứu nổi thì cô và bé con nhất định phải được an toàn.
Tống Đình Thâm, “..........”
Nguyễn Hạ nhìn về phía Tống Đình Thâm, đây cũng là lần đầu tiên cô thật sự trò chuyện với anh, “Đúng là giấc mơ không phải thật, nhưng dù sao chúng ta cũng đang ở một nơi xa lạ, tuy nói là vì một giấc mơ mà sợ hãi hoảng loạn là không đúng, nhưng dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận vẫn hơn, dù sao có nhiều chuyện khoa học cũng không thể chứng minh được. Trước kia cha của bạn học tôi mơ thấy bị người chết dẫn đi, mấy ngày sau liền xảy ra tại nạn xe.”
Nguyễn Hạ không quan tâm những lời này liệu có không giống tính cách của nguyên chủ hay không, trước mặt thì giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Tống Đình Thâm đưa mắt nhìn Nguyễn Hạ, anh đương nhiên không tin mấy lời đi ngược lại với chủ nghĩa duy vật như thế, nhưng cũng không lên tiếng.
Thấy anh không nói gì, Nguyễn Hạ cũng hiểu được, đổi lại nếu là cô nghe người khác nói mấy lời không thể hiểu nối lại không may mắn như vậy, cô chắc chắn cũng cảm thấy người đó có vấn đề.
Nguyễn Hạ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, đáng ra cô không nên mang Tống Thư Ngôn đến thành phố A. Bánh bao nhỏ lúc này cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, bữa cơm chiều cứ như vậy kết thúc.
Công việc của Tống Đình Thâm gần như đã xong trong hôm nay, anh định sáng sớm ngày kia sẽ bay về. nhưng Nguyễn Hạ lại mang con trai đến đây, cho nên anh để trợ lý Trần dời vé máy bay lại vài hôm nữa.
Nguyễn Hạ nghe được tin này, biết Tống Đình Thâm còn định ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa, cô lập tức nói, “Ngày mai chúng ta liền quay về”
Nếu mà được thì hiện tại cô chỉ muốn mang Tống Đình Thâm và bé con quay về ngay lập tức.
Tống Đình Thâm đang dặn dò trợ lý Trần chuyện dời vé, nghe Nguyễn Hạ nói xong thì khó hiểu, “Tại sao?”
Không phải cô mang con trai đến đây du lịch sao? Hôm nay đến ngày mai lại về, rốt cuộc là sao vậy?
Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đinh Thâm, chỉ vào gương mặt trắng nõn của mình, “Tôi ơ đây không quen thời tiết, lỗ chân lông đều to ra rồi, da hình như cũng bị nổi sởi, cho nên một ngày tôi cũng không muốn ở lại”
Đừng nói là Tống Đình Thâm, đến cả trợ lý Trần cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà Nguyễn Hạ vẫn không thể sánh được với độ cực phẩm của nguyên chủ, dù cô nói ra mấy lời này thì cũng không thấy Tống Đình Thâm thể hiện không kiên nhẫn, cho có thể thấy là mấy lời này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh.
Giọng điệu Nguyễn Hạ cũng tốt lên một chút, “ Tôi không quen với khí hậu cũng không sao, nhưng anh không thấy Vượng Tử cũng không chịu được à? Ngày mai chúng ta vẫn nên trở về, ở bên ngoài làm sao mà bằng ở nhà được chứ.” Cô suy nghĩ một chút rồi quay qua nói với trợ lý Trần, “Anh không cần phải lo chuyện dời vé, cứ để tôi làm là được rồi”
Trợ lý Trần, “........”.
Trời ơi sếp anh còn chưa lên tiếng mà.
Nguyễn Hạ có tính toán riêng của mình, đối với người khác thì đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng mà cô đã xuyên đến đây thì đối với cô đây chính là thế giới thật, nếu bây giờ để trợ lý Trần cách xa Tống Đình Thâm một chút, có lẽ khả năng xảy ra vụ tai nạn cũng sẽ giảm đi nhiều.
“Đúng rồi, trợ lý Trần, lúc nãy tôi xem dự báo thời tiết thấy tối nay sẽ có mưa lớn, nếu anh muốn về thì đi sớm một chút, tránh trời mưa làm lỡ chuyến bay”
Trợ lý Trần ngơ ngác gật đầu, tuy cảm thấy vị Tống phu nhân này thật kì lạ, nhưng mà dù sao thì cô cũng là có ý tốt.
Tống Đình Thâm cũng không biết là Nguyễn Hạ cuối cùng muốn làm cái gì, nhưng ở trước mặt người ngoài thì anh cũng không làm cô mất mặt, nhìn trợ lý Trần nói, “Tiểu Trần, cậu không cần lo chuyện bên chúng tôi, cho cậu nghỉ phép một tuần, cậu tự giải quyết đi”
Trợ lý Trần vâng một tiếng, anh cảm thấy thật vui vẻ, bạn gái của anh đang ở thành phố A, nếu không phải là vì đi công tác với sếp thì anh chắc chắn sẽ ở lại thêm một thời gian.
Tống Đình Thâm đối với việc ngày mai quay về không có ý kiến, bánh bao nhỏ cũng không, cho nên Nguyễn Hạ liền nhận nhiệm vụ đặt vé. Tống Đình Thâm cũng không hỏi tới, anh cảm thấy việc đặt vé đơn giản như thế chắc cô có thể làm được.
******
Buổi tối Nguyễn Hạ nằm ở trên giường lớn, cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm. Bánh bao nhỏ vừa tắm xong đã được Tống Đình Thâm ôm qua đây.
Bé con chỉ mặc có một cái quần nhỏ, Tống Đình Thâm tỉ mỉ dặn dò cô, “Bây giờ nó nói cảm thấy nóng, nhưng đến lúc đi ngủ cô nhớ mặc thêm áo ba lỗ cho nó, tránh để bị lạnh bụng rồi bị cảm, máy lạnh cũng đừng mở quá thấp.”
Nguyễn Hạ chưa kịp trả lời thì bánh bao nhỏ đã chạy nhanh vào phòng, hai ba bước đã bò lên giường, ở trên giường lớn nhảy nhảy, chơi rất vui vẻ. Nguyễn Hạ cảm thán, từ sáng đến giờ thì đây vẫn là lần đầu tiên Tống Đình Thâm nói với cô nhiều như vậy.
Lúc anh chuẩn bị về phòng thì Nguyễn Hạ đã gọi anh lại, “Tống Đình Thâm, không cần biết anh có tin chuyện lúc chiều tôi nói không, nhưng giấc mơ đó thật sự quá chân thực, anh biết tại sao tôi mang con trai đến đây không? Là bởi vì mấy ngày trước tôi cũng mơ thấy anh gặp tai nạn trên đường đến sân bay, anh có thể cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề, nhưng…. tôi thật sự cảm thấy bất an”
Tống Đình Thâm không lên tiếng, anh cảm thấy Nguyễn Hạ cũng không phải thật sự lo lắng cho an nguy của anh, nhưng đây cũng xem như giải thích tại sao cô lại mang con trai đến đây, cô cũng không cần nói dối.
Nhưng mà, Nguyễn Hạ chỉ vì một giấc mơ đã mang con trai đến tìm anh sao? Đối với chuyện như vậy, Tống Đình Thâm vẫn thấy nghi ngờ. Trong hiểu biết của anh thì Nguyễn Hạ cũng không phải là kiểu người dễ bị ác mông làm lo sợ.
“Cô cảm thấy tôi nên vì giấc mơ đó của cô làm chút chuyện sao?” Tống Đình Thâm hỏi
Nguyễn Hạ đến bây giờ cũng không thể xác nhận cái chết của Tống tiên sinh có phải do có người nhúng tay vào hay không, cô chỉ có thể nói, “Anh để tôi quyết định là được, sau khi chúng ta trở về sẽ ổn thôi”
“Được”, Tống Đình Thâm nhìn cô, cũng chỉ gật đầu
Sau khi Tống Đình Thâm rời khỏi, Nguyễn Hạ đóng cửa phòng lại, đi đến chỗ giường lớn liền thấy bánh bao nhỏ đang nằm trên giường, học theo tư thế nằm quyến rũ, nhìn cô nói, “Mẹ, đến đây ngủ với con nè”
Nguyễn Hạ, “.......”
Hai người nằm trên giường, bé con kể mấy chuyện lúc bé đi nhà trẻ, Nguyễn Hạ chuyện có chuyện không mà nghe, khoảng nửa giờ thì không còn tiếng gì nữa, bé con đã ngủ rồi, Nguyễn Hạ cẩn thận đắp chăn cho bé con, để chân trần, đi trên thảm trải sàn, đến bên cửa sổ sát sàn.
Biết trước cốt truyện thì xem như là có bàn tay vàng, chỉ là cô đọc tiểu thuyết đã nhiều năm, tự biết cốt truyện không thể thay đổi.
Cho đến lúc Tống Đình Thâm xuất hiện trước mặt cô, cùng cô đối mặt nói chuyện, cô mới thật sự ý thức rằng anh không phải chỉ là một nhân vật trong sách, anh thật sự tồn tại.
Nguyễn Hạ tự nhận bản thân không phải người lương thiện gì, cô có lúc cũng sẽ tam quan bất chính*, nhưng qua nhiều năm được giáo dục, cô biết thấy chết mà không cứu là không đúng. Biết rõ người đó sẽ chết, lại kêu cô thờ ơ không lo, cô làm không được.
Chính vì như vậy, nên cô mặc kệ sự lo lắng của bản thân, có thể sẽ kéo cả cô lẫn bé con vào chuyện này, cô cũng phải đến đây. Hy vọng nếu số mệnh đã đem cô thế chỗ của nguyên chủ, thì sẽ không tuyệt đường sống của cô. Có thể cho một nhà ba người một con đường sống.
Chỉ mong mọi chuyện đều là cô lo lắng dư thừa.
*****
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Hạ đã khôi phục lại tinh thần, cô mang bánh bao nhỏ đến gặp Tống Đình Thâm, cả ba người xuống sảnh khách sạn vui vẻ ăn bữa sáng. Nguyễn Hạ mua vé buổi chiều, cho nên bây giờ vẫn có thể mang bánh bao nhỏ đi chơi một chút.
Thật ra mùa hè không thích hợp để ra ngoài vui chơi, mặt trời đã lên cao, Nguyễn Hạ đánh giá nhiệt độ bên ngoài phải hơn 40 độ, cô bị nóng như chó (tác giả viết thế các bạn ạ :>>), nhìn qua Tống Đình Thâm cả người thoải mái, không có cảm giác đổ mồ hôi, mà bé con cũng không ý thức được thời tiết, bị nóng đến mặt đỏ lên vẫn là vẻ mặt tươi cười hưng phấn.
Ban đầu định sẽ đến công viên giải trí, nhưng mà mùa hè đông khách, nếu xếp hàng mua vé thì thà chết còn hơn, bé con lại còn nhỏ, có nhiều trò không thể chơi được, cô và Tống Đình Thâm càng không có hứng thú, cho nên quyết định không đi nữa.
Có bé con ở đây, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm cũng không cảm thấy ngại, hai người trước sau đều không nói chuyện, nếu bắt buộc phải nói thì đều lời ít ý nhiều, hạn chế giao tiếp.
Trong tay Nguyễn Hạ cầm một cái quạt nhỏ chạy bằng pin, mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng có vẫn còn hơn không. Cũng may hôm nay cô không trang điểm, nếu không nóng đến vậy lớp trang điểm đều trôi sạch.
Tống Đình Thâm so với cô lại rất kiên nhẫn, có thể thấy bình thường rất hay mang con trai đi chơi.
Nguyễn Hạ chưa từng làm mẹ, cô chỉ vừa mới tốt nghiệp không lâu, bản thân cô có thể chơi đùa với bé con, nhưng không thể quan tâm chu đáo như Tống Đình Thâm được.
Qua một buổi chiều, lúc này chưa đến giờ cơm, mà ba người cũng đã ăn không ít đồ ăn vặt, cho nên cũng không muốn ăn cơm.
Tống Đình Thâm nhìn đồng hồ, cuối cùng hỏi, “Mấy giờ bay? Bây giờ vẫn nên đi, chờ tới giờ tan tầm thì sẽ kẹt xe”
Nguyễn Hạ hơi giật mình, lắc đầu, “Chúng ta không đi máy bay”
Tống Đình Thâm gật đầu, “Vậy cũng nên chuẩn bị đi, ga tàu cao tốc cách khách sạn cũng xa…”
“Cũng không phải đi tàu cao tốc”
Tống Đình Thâm hơi trầm mặc, nhìn Nguyễn Hạ hỏi, “Cô không đặt vé sao?”
“Có đặt”, Nguyễn Hạ lấy điện thoại di động ra, “Tôi mua vé xe lửa lúc 5 giờ 45”
Nguyễn Hạ tính kĩ rồi, Tống Đình Thâm xảy ra tai nạn trên đường ra sân bay, cho nên không thể ngồi máy bay được, cho dù số liệu cho thấy máy bay là phương tiện an toàn nhất đi nữa thì cô vẫn sợ.
Tại sao lại ngồi xe lửa ư?
Nguyễn Hạ đối với xe lửa vẫn có cảm giác an tâm tin tưởng. Không cần biết là ngồi máy bay hay tàu cao tốc, đi xe lửa vẫn hơn.
Tống Đình Thâm, “...........”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...