Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện


Đúng là người dung mạo xinh đẹp thì mặc thế nào cũng đẹp.
Đối với giá trị nhan sắc của nguyên chủ thì cô không thể không phục.
Tiệc mừng thọ của thầy Vương được tổ chức tại một nhà hàng hải sản, hôm nay Tống Đình Thâm mặc trang phục bình thường nhưng khí chất vẫn còn nguyên.

Một gia đình ba người đi từ thang máy khách sạn ra liền thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh.
Vượng Tử đúng là vua nịnh hót của năm, ngồi cùng Nuyễn Hạ buôn chuyện tâng bốc lẫn nhau: “Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp.”
Nguyễn Hạ hất tóc hỏi: “Chỉ có hôm nay xinh đẹp thôi sao?”
“Ngày nào cũng đẹp.” Hiện tại khen ngợi mẹ đã trở thành thói quen hàng ngày của Vượng Tử, làm vậy mẹ rất vui vẻ nên cậu cũng cảm thấy vui.
Bình thường trong tình huống như vậy Tống Đình Thâm đều lựa chọn im lặng nhưng đây là lần đầu tiên anh nói: “Lần này thực sự rất xinh đẹp.”
Wow!
Nguyễn Hạ quả thực không tin vào tai của mình hỏi lại: “Thật sao?”
Tống Đình Thâm không hề tránh né cô trả lời: “Ừ.”
Nguyễn Hạ nghĩ thầm, quả nhiên đàn ông đều thích váy, đặc biệt là những bộ màu trắng.
Cô quá bất ngờ vì hôm nay được anh khen, tâm tình trong lòng hoàn toàn tăng lên.

Cô phát hiện Tống Đình Thâm hay nhìn cô, không thì sao anh phát hiện ra hôm nay cô rất đẹp.

Ngày xưa ăn mặc trang điểm toàn đồ hiệu nhưng cũng không được anh khen qua một câu, cũng không hay gặp anh.
Cô thực sự bị những lời khen này làm hỏng rồi, lời khen của Vượng Tử đã không có cách nào làm thoả mãn cô.
Thành phố này không lớn, cho dù là Tuần Lễ Vàng cũng không bị kẹt xe đến nỗi làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.


Đi vào quán ăn hải sản dưới sự hướng dẫn của nhân viên bọn họ đi tới phòng lớn nhất, lúc này ở đây đang vô cùng náo nhiệt.
Lần này một phần là làm mừng thọ cho thầy, phần khác là tổ chức họp lớp.
Mọi người nhìn thấy Tống Đình Thâm đều rất kinh ngạc.
“Xin chào, cậu Tống, đã lâu không gặp, cậu sao một chút cũng không thay đổi vậy? Thật là không công bằng.

Mẹ nó, tóc tôi đã hói nhiều rồi mà sau tóc cậu vẫn còn dày vậy? Còn nữa, thân hình của cậu vẫn như vậy, không phải là do đi tập thể hình đấy chứ!”
“Tống Đình Thâm thật là cậu sao? Chúng ta đã gặp qua một lần lúc tốt nghiệp đại học, từ đó đến giờ đã bao nhiêu năm rồi.

Cậu cũng thật là, họp lớp cũ cậu cũng không đến.

Lần này không nhờ có Vĩnh An bắt gặp cậu tại trung tâm thương mại không thì cũng khó để gặp lại cậu!”
Đương nhiên mọi người khi nhìn thấy Tống Đình Thâm đem theo vợ con đến thì phản ứng đều ngạc nhiên hơn.
Nhất là khi biết Nguyễn Hạ tuổi chưa quá hai mươi lăm tuổi.

Vậy mà con của bọn họ năm nay đã bốn tuổi…
Nhóm bạn học nữ ôm Vượng Tử không chịu buông, gọi cậu lại như muốn bắt cậu đi, Vượng Tử cũng không hề sợ hãi, nói những lời ngọt ngào không biết học được từ ai.

Gọi người khác không gọi là cô mà lại gọi là chị xinh đẹp làm cho nhóm bạn học nữ đó đưa cho cậu lì xì đỏ ngay lập tức.
Còn các bạn học nam tất cả đều nói Tống Đình Thâm cưới một người vợ xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Trong đó có một ngươi đàn ông học cùng tỏ ra rất ngạc nhiên nói: “Cậu Tống, cậu nảy sinh tình cảm với cô bé hai mươi tuổi sao?”
Nguyễn Hạ nhanh chóng bị chọc cười.
Cô cảm thấy bạn học cấp ba của Tống Đình Thâm thật có ý tứ.


Mặc dù đang nhạo báng anh nhưng cô không có chút nào cảm giác bị xúc phạm, đây quả thật là nghệ thuật.

Suy nghĩ kỹ một chút thì hiện tại cô là vợ của Tống Đình Thâm, bọn họ dù có kinh ngạc về sự chênh lệch tuổi tác của cô và Tống Đình Thâm thì cũng chỉ là hiếu kì mà thôi.
Tống Đình Thâm biểu cảm bình tĩnh, rất tự nhiên trả lời: “Tôi với cô ấy quen biết khá lâu, cô ấy đã quyết định kết hôn ở tuổi đó.”
“Để tôi bấm ngón tay tính xem, cậu và vợ quen nhau thì cậu cũng ba mươi mốt tuổi! Nói thật, cậu không cảm thấy thế là quá vội sao?”
Quá vội?
Ai có thể nghĩ tới lớp trưởng lạnh lùng Tống Đình Thâm mà lại có thể cùng kết hôn sinh con với một cô bé ở tuổi đó.
Tống Đình Thâm lâu không xuất hiện nên tự nhiện trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, trêu chọc, đây chính là tình bạn.

Cho dù mọi người đã có gia đình riêng của mình hay địa vị xã hội không ngang nhau nhưng chỉ cần tụ tập lại một chỗ dường như sẽ quay lại mùa hè năm đó.
Mọi người cảm thấy hứng thú nhất không phải hiện tại công ty của Tống Đình Thâm to cỡ nào hay lãi hàng năm nhuận bao nhiêu, dù sao cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Bọn họ cũng không muốn làm mất không khí của buổi mừng thọ nay, cũng không cần đem những thứ lớn lao đến.
“Lớp trưởng, tôi cứ tưởng cậu là người cấm dục đấy!”
Cấm dục?
Tống Đình Thâm mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi không phải người tu hành.”
Ở đây các bạn học đều kinh ngạc, mặc dù Tống Đình Thâm hiện tại rất hoàn hảo, nhìn qua rất trưởng thành, chững chạc, cảm giác cơ thể chẳng có chút mỡ thừa nào, đứng cùng Nguyễn Hạ nhìn rất xứng đôi nhưng thực sự không ai tin rằng một người lạnh lùng chỉ biết học lại như anh thích một người như vậy.
Không phải nói Nguyễn Hạ không tốt mà do tuổi của cô còn quá trẻ và đẹp, thường mọi người sẽ bỏ qua các ưu điểm khác của cô vì nhan sắc này.
Người đời phần lớn đều không biết, nhất là đối với đôi vợ chồng như vậy, mọi người sẽ vô ý cảm thấy Tống Đình Thâm hoá ra cũng là người chú trọng vẻ bề ngoài…

Cho dù Nguyễn Hạ là vợ của Tống Đình Thâm, con của họ cũng đã bốn tuổi nhưng bọn họ không thể nào đối xử với cô như người bằng tuổi.

Cô nhỏ hơn bọn họ những mười tuổi! Nếu Nguyễn Hạ trẻ lại mấy tuổi gọi họ là cô chú cũng là chuyện bình thường.
Dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, có trêu chọc thì cũng nên có chừng có mực.

Khi mọi người đang kể lại những câu truyện ngày xưa thì thầy Vương tới.
Nguyễn Hạ đánh giá người đàn ông sáu mươi tuổi kia.
Ông mặc quần đen với áo sơmi trắng, tóc cũng có chút bạc nhưng lưng vẫn rất thẳng mặc dù vết tích của thời gian đã lưu trên người ông, cũng có thể nhìn ra được lúc trẻ ông chắc chắn là một nam thần.
Tất cả các moi người vây quanh để ông ngồi xuống, trí nhớ của thầy Vương cũng không tệ, nhớ kỹ từng người một.

Khi nhìn đến Tống Đình Thâm lại càng ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay em lại về?”
Nghe giọng điệu vô cùng thân mật cũng biết là họ rất thân thiết với nhau.

Có lẽ cặp thầy trò này vẫn duy trì liên lạc cho đến tận bây giờ.
Tống Đình Thâm nắm tay Vượng Tử cùng Nguyễn Hạ đi đến trước mặt thầy Vương nói: “Lần này em trở về là muốn tu sửa lại phần mộ của cha mẹ.

Lúc đầu cũng có dự định là đến thăm thầy nhưng khôg nghĩ các bạn cũng quan tâm, biết để chuẩn bị tiệc mừng thọ cho thầy.” Anh dừng lại một chút nói: “Thầy, đây là vợ em, Nguyễn Hạ, còn đây là con trai em, Tống Thư Ngôn.

Tên của thằng bé là do thầy đặt đấy ạ.”
Nguyễn Hạ vội vã gập nửa người trước mặt thầy Vương rất lễ pháp nói: “Chào thầy.”
Đối với người đàn ông như vậy cô cảm thấy thật khâm phục.
Thân là đàn ông vậy mà ông có thể chải qua mấy chục năm, giữ nguyên lời hứa cuả mình.

Cái này thực sự rất giỏi!
Thân là thầy giáo mà ông có thể nghĩ cho học sinh như vậy cũng thật hiếm có.

Quan trọng nhất là ông là một người rất nhân ái, từ đầu đến cuối ông luôn thương những người nghèo khổ, dốc hết sức giúp đỡ bọn họ.

Điều này làm Nguyễn Hạ cảm thấy trên thế giới này cũng có thật nhiều người tốt.
Thầy Vương nhìn Nguyễn Hạ một chút, trong ánh mắt của ông đều là sự tán thưởng: “Chào cô, chào cô.”
Ông ôm lấy Vượng Tử mặt đầy yêu thương nói: “Trước đây chỉ được nhìn qua ảnh, không nghĩ rằng chỉ chớp mắt cái thằng bé đã lớn nhanh như vậy.

Tên ở nhà gọi Vượng Tử đúng không? Rất tốt, nhìn thằng bé như vậy thầy thấy rất may mắn đấy.”
Vượng Tử đã quen với việc này, lúc ôm bả vai thầy Vương, không cần Tống Đình Thâm phải dạy, cậu liền nói to: “Con chào ông ạ.”
Thầy Vương bị cậu làm cho cười tít cả mắt lại, trực tiếp để Vượng Tử ngồi lên đùi của ông: “Nam nay bốn tuổi rồi sao? Thế đã đi nhà trẻ chưa?”
Vượng Tử gật đầu trả lời: “Dạ đi rồi ạ, mỗi ngày con đều đi nhà trẻ ạ.”
“Vậy con có thích đi không?”
Vượng Tử nhìn ba một chút, rồi lại nhìn mẹ thành thật trả lời: “Có lúc thích, đôi khi lại không thích nhưng những lúc không thích nhiều hơn.”
Cậu năm nay mới bốn tuổi, khả năng biểu đạt đã giỏi như vậy làm cho thầy Vương rất vui mừng nói: “Xem ra so với ba của con, con rất thông minh, về sau con muốn thông minh giống ba con thì con phải cố gắng nhiều.”
“Con không thông minh bằng ba con.” Vượng Tử nghiêm túc sửa lại: “Con không hiểu chuyện, ba đều biết tất cả, ba giỏi nhất.”
Một người bạn học cùng xúc động nói: “Không hổ danh là con của học trưởng…”
“Ba của con trước đây đi học, mỗi khi trời tối ký túc xá tắt điện còn cầm đèn pin chiều vào để đọc sách.” Thầy Vương chậm rãi nói: “Mặc kệ là mùa hè hay mùa đông, ba con luôn luôn là người đến lớp học sớm nhất.”
Vượng Tử bây giờ căn bản nghe cũng không hiểu gì, cậu chỉ hỏi: “Đèn pin, tại sao ba không bật đèn lên? Trong nhà của con có rất nhiều đèn.”
Mấy hôm nay Nguyễn Hạ đã được biết thêm về Tống Đình
Thâm thông qua lời kể của những người khác.

Thời niên thiếu của Tống Đình Thâm, anh thực sự rất nghèo khổ nhưng với nghị lực siêu phàm anh đã vượt qua tất cả.

Dường như người thiếu niên lạnh lùng ngày xưa có thể nhìn thấy trong anh của hiện tại.
Càng ngày càng hiểu rõ, càng rõ ràng, để thành công anh đã phải tốn bao nhiêu mồ hôi công sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui