Tống Đình Thâm biết, đứa nhỏ càng ngày càng lớn, hình thức ở chung trước kia của anh và Nguyễn Hạ đã không ổn rồi, thậm chí còn không có điểm nào tốt để Vượng Tử trưởng thành, cho nên anh mới có thể kiên trì chủ động tìm cô nói chuyện.
Hiện tại chẳng lẽ lại để anh và Nguyễn Hạ ngủ cùng nhau trên một cái giường sao?
Đây hiển nhiên là điều này không thể xảy ra được.
Cho dù hiện tại trên pháp luật bọn họ đang là quan hệ vợ chồng, có ngủ cùng một giường cũng không có gì đáng trách nhưng đối với nam nữ trưởng thành mà nói, nó có ý nghĩa như thế nào? Vượng Tử không hiểu, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?
Nghĩ như vậy, Tống Đình Thâm nói: “Mỗi cặp ba mẹ đều có cách thức ở chung khác nhau, có ba mẹ sẽ thực sự ngủ chung với nhau nhưng cũng sẽ có những đôi vì thói quen không giống nhau mà ngủ riêng ra.
Giống như ba này, có đôi khi phải làm việc đến khuya, nếu như ba và mẹ con ngủ cùng nhau, thật sự sẽ quấy rầy đến mẹ.”
“Vậy về sau ba và mẹ cũng sẽ không ngủ với nhau sao?”
Tống Đình Thâm do dự một chút: “Ba không biết.”
“Không biết ạ?” Vượng Tử càng trở nên không hiểu được thế giới của người lớn, cũng may câu không còn hứng thú với vấn đề này nữa rồi, liền vung tay áo: “Con không quan tâm hai người nữa.”
Chỉ cần ba mẹ không ly hôn, chỉ cần ba mẹ không có gì không vui, thế là được rồi.
Vượng Tử sâu xa nói: “Con phát hiện người lớn mọi người thật sự rất phiền toái.
Cho nên con không muốn quản chuyện này nữa, nếu như hai người muốn ly hôn, nói trước cho con một tiếng là được rồi.”
… Vì sao trẻ con lại có thể cool đến như vậy?
Tống Đình Thâm ngạc nhiên ngây người, quả thực không thể tin được là những lời này lại được nói ra từ miệng của đứa con mới có bốn tuổi này của mình: “Ai nói ba và mẹ con muốn ly hôn?”
“Chuyện này không quan trọng.” Vượng Tử lắc đầu: “Chỉ có điều hiện tại con đã hiểu rồi.
Hai người có ly hôn hay không là chuyện riêng của hai người, con không muốn quan tâm, ngay cả vấn đề vì sao lại không ngủ chung với nhau hai người để không trả lời rõ ràng được.”
Cho nên đứa nhỏ đang khinh bỉ bọn họ sao?
Vượng Tử nói xong câu này thì chuẩn bị rời đi.
Để lại Tống Đình Thâm ở lại thư phòng một mình hỗn loạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Đình Thâm chủ động rời khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ, gõ gõ cửa.
Nguyễn Hạ vừa mới tắm rửa xong, đang vò tóc, mở cửa ra, nhìn thấy Tống Đình Thâm, ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên, nghiêng người để cho anh đi vào.
“Vì sao Vượng Tử lại cho rằng chúng ta muốn ly hôn?” Tống Đình Thầm hỏi.
Nguyễn Hạ nghĩ một chút, trả lời: “Rất nhiều người đều cho rằng chúng ta muốn ly hôn.”
Tống Đình Thâm: “…”
“Thật ra anh cũng không cần lo lắng, đứa nhỏ này hiểu chuyện hơn chúng ta nghĩ.
Đây là chuyện tốt đó.” Hiện tại Nguyễn Hạ đã bình tĩnh hơn rồi: “Lúc tôi lớn như thằng bé bây giờ, nếu biết ba mẹ muốn ly hôn, nhất định sẽ gào khóc không muốn để bọn họ ly hôn.
Lại phát hiện ra điểm sáng trong nhân cách của Vượng Tử rồi.”
Vượng Tử cứ theo hướng như vậy mà phát triển, phát triển con người như vậy, chắc sẽ không biến thành phản diện, nên là nam chính mới đúng.
Nguyễn Hạ dừng một chút, lại nói với Tống Đình Thâm: “ Cho nên nếu như anh muốn ly hôn, thật ra không cần băn khoăn nhiều đến vậy.
Tuy rằng nói như vậy có chút ích kỷ nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng đứa nhỏ không nên là toàn bộ cuộc sống.
Ngày nào đó nếu như anh gặp được người thích hợp, có thể trực tiếp nói với tôi.”
Tống Đình Thâm liếc cô một cái: “Cô đang lập kế hoạch dự phòng trước với tôi sao?”
Đây là có ý gì?
Nguyễn Hạ có chút kinh ngạc: “Ở bên ngoài anh không có ai sao? Ngại quá, tôi chỉ là tò mò chút thôi, không có ý gì khác đâu, không phải là châm chọc.”
Tống Đình Thâm hỏi lại cô: “Ở bên ngoài cô có không?”
Nguyễn Hạ: “…Không.”
Tống Đình Thâm thở dài một hơi: “Tôi không có thói xấu bao dưỡng tình nhân bên ngoài.”
Nguyễn Hạ bị anh chọc cười: “Thói xấu sao?”
Từ này thật sự là… hợp với chủ nghĩ quan giá trị tốt.
Tống Đình Thầm được coi là một điều kì lạ trong giới.
Cho dù có là một người đàn ông tốt có trách nhiệm với vợ yêu, bên dưới lại ngấm ngầm có quan hệ không rõ ràng với bí thư của mình, cho dù là đàn ông có tiền, hay là đàn ông không có tiền, đại đa số đều có một ước mơ giống nhau, đó chính là ở nhà hạnh phúc với vợ, ra ngoài vui vẻ với bồ, hưởng được phúc từ cả hai bên.
Trong mấy năm qua, mặc kệ bên ngoài có đồn thổi phu nhân của Tống Đình Thâm xinh đẹp tới mức nào, thì ở trường hợp xã giao cũng có không ít người tặng phụ nữ cho anh nhưng Tống Đình Thâm lại không hề nhận bất kì một ai, từ chối hết những lề thói này.
Nếu nói anh làm vậy là do thích Nguyễn Hạ, vậy thì chắc chắn là nói láo, anh với Nguyễn Hạ chưa đến mức ghét nhưng cũng không phải là thích.
Với anh mà nói, Nguyễn Hạ trừ việc là người vợ trên danh nghĩa của anh, lại còn là mẹ ruột của con anh, thì căn bản cô chẳng khác nào một người phụ nữ xa lạ trên đường, mặc dù quả thực cô rất xinh đẹp nhưng anh đã nhìn khuôn mặt này bốn năm, đã quen với nó từ lâu rồi, khỏi phải nói đến chuyện đẹp hay không đẹp.
Vốn dĩ Tống Đình Thâm giữ mình trong sạch như vậy, một phần tất nhiên là để trở thành tấm gương đúng đắn cho con anh, phần là còn là vì sợ.
Năm đó bởi vì anh đã phóng túng nhất thời, anh liền có một cuộc hôn nhân không mỹ mãn, cuộc đời không thể phóng túng được, một khi đã phóng túng thì chắc chắn sẽ phải trả giá, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
“Tôi không thể khống chế được sự thay đổi của lòng người, nếu như chỉ vì xúc động nhất thời mà thật sự có người khác ở bên ngoài, đến khi người ở bên ngoài đó không thỏa mãn với những gì tôi cho người đó rồi đến tận nhà làm loạn thì làm sao?” Tống Đình Thâm không kiêng dè Nguyễn Hạ chút nào: “Tôi không quan tâm cô nghĩ thế nào về tôi.
Xin lỗi, lời tôi nói là thật nhưng tôi quan tâm đến con tôi, nhất định cô không quan tâm đến quan hệ giữa hai chúng ta, như vậy thì người bị tổn thưởng chính là thằng bé, tôi không muốn tổn thương thằng bé.”
Nguyễn Hạ lại tò mò hỏi: “Vậy thì mấy năm qua, anh không gặp được ai mà anh thích à?”
Tống Đình Thâm lắc đầu: “Không có thời gian, cũng không có sức.
Cô thì sao?”
Đây đúng là chuyện kì lạ nhất trên thế giới này!
Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, lại có thể hòa bình bàn luận về vấn đề này.
“Nếu như tôi có người khác ở bên ngoài, chẳng lẽ anh không tức giận sao?” Nguyễn Hạ kinh ngạc.
Tống Đình Thâm liếc cô một cái: “Nếu như cô để người khác đến làm loạn trước mặt Vượng Tử, để thằng bé biết chuyện, thì tôi sẽ tức giận.”
Phục rồi phục rồi, Nguyễn Hạ không khỏi than sợ: “Một đám đàn ông họ Tống các anh đúng là không giống người bình thường.”
Vượng Tử thì khỏi phải nói rồi, mới bốn tuổi đã có thể nói mấy câu như: “Mẹ, mẹ muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi, không cần phải để ý đến con, mẹ vui là được.”
Tống Đình Thâm cũng vậy… Cho dù là vợ chồng giả nhưng lại có thể dễ dàng tha thứ cho người cắm sừng mình?
Quả đúng là đàn ông hệ Phật.
Tống Đình Thâm hỏi tiếp: “Nếu tôi có người khác ở bên ngoài, cô có tức giận không?”
Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, đặt mình vào cách nghĩ của nguyên chủ: “Không đâu.”
Câu nói này của Tống Đình Thâm đã đánh thức cô, vốn dĩ anh không tức giận là bởi vì anh ta không có chút cảm giác nào với nguyên chủ, cũng tức là với cô, trong lòng anh cũng không coi cô ấy là vợ, tất nhiên cũng không có ham muốn chiếm giữ, cũng như việc anh có phụ nữ ở bên ngoài, cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, thế giới của người trưởng thành đơn giản như vậy, cũng phức tạp như vậy, dựa theo nhu cầu nhưng cũng phân biệt rất rõ ràng.
“Có điều, cho dù tôi không tức giận nhưng tôi vẫn đề nghị chúng ta không nên vượt qua giới hạn.” Tống Đình Thâm chậm rãi nói: “Bởi vì càng ngày Vượng Tử càng hiểu chuyện hơn, cho dù là tôi hay là cô, cũng đều cần phải trở thành tấm gương đúng đắn trước mặt nó.
Nếu không sau này khi thằng bé trưởng thành, quan niệm tình cảm của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là học tập theo chúng ta, cũng giống như trong một gia đình có tình trạng bạo lực, có một vài người rất phản cảm với việc ba đánh mẹ nhưng vô hình chung, dần dần đứa trẻ đó cũng sẽ trở thành người sử dụng bạo lực để giải quyết mọi chuyện.
Cô thấy sao?”
Nguyễn Hạ hiểu rất rõ chuyện này.
Cô có quen một người cũng như vậy, thường xuyên phải nhìn ba đánh mẹ, tình cảm của người đó với ba vô cùng không ổn, người đó nói người đó hận ba vô cùng nhưng sau này khi người đó có mâu thuẫn với bạn gái, lại không kìm lòng được đánh cô ấy…
Cho nên có thể thấy được gia đình đã sinh ra đứa trẻ tạo ra ảnh hưởng lớn thế nào với chúng.
“Anh yên tâm.” Nguyễn Hạ vội vàng nói: “Hiện tại tôi cũng không có hứng thú với mấy chuyện yêu đương…”
Đơn giản vì những chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, cô đã có tiền thế này rồi, lại còn có một đứa con, sao phải có hứng thú yêu đương với mấy người đàn ông chẳng có gì tốt đẹp?
Tống Đình Thâm: “…”
“Nếu như ngày nào đó tôi có hứng thú, lại gặp được một người đàn ông tôi rất thích, tôi sẽ nói với anh, đến lúc đó chúng ta ly hôn trong hòa bình là được rồi.
Tôi mong rằng anh cũng vậy.”
Khóe miệng Tống Đình Thâm co giật: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...