Editor: Hạ
Mỗi lần Tống Đình Thâm đi công tác ở nơi khác về đều sẽ có thói quen nghỉ ở vài ngày chơi với con trai, lần này cũng vậy. Ngày hôm sau, ba mẹ Nguyễn biết Tống Đình Thâm đã đi công tác về nên gọi điện mời một nhà ba người bên này đi ăn cơm.
Trước lúc gọi điện ba Nguyễn lo lắng, “Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ dắt Vượng Tử đến, nhưng mà Hạ Hạ có đến chung với họ không?”
Không thể trách ba Nguyễn lo lắng như vậy, một nhà ba người bọn họ thật sự rất ít khi ở chung với nhau, đôi lúc Tống Đình Thâm sẽ mang cháu trai cùng qua nhà họ ăn cơm, mà con gái ruột của họ một năm lại không gặp được mấy lần. Thậm chí hàng xóm còn đùa với họ rằng Tống Đình Thâm mới giống con trai của Nguyễn gia, còn Nguyễn Hạ chính là cô con dâu bất hòa với cha mẹ chồng.
Dù là ba Nguyễn hay mẹ Nguyễn cũng đều không có cách nào quản Nguyễn Hạ, Nguyễn Hạ có chủ kiến của bản thân, từ lúc còn nhỏ thì chuyện lớn chuyện bé trong nhà đều đã do Nguyễn Hạ quyết định.
Sau khi Nguyễn Hạ kết hôn với Tống Đình Thâm, chất lượng cuộc sống của ba mẹ Nguyễn đã được nâng cao rất nhiều. Bọn họ chuyển từ căn nhà cũ nát sang nhà mới rộng rãi hơn, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng không cần phải lo nghĩ, dù Nguyễn Hạ không thân thiết với họ, nhưng mỗi tháng cô vẫn sẽ gửi năm sáu nghìn tệ tiền sinh hoạt vào thẻ cho bọn họ. Đối với Nguyễn Hạ thì năm sáu ngàn tệ không đáng bao nhiêu, nhưng với ba mẹ Nguyễn mà nói thì số tiền đó đủ cho mỗi ngày của hai người trôi qua ổn định, đúng hơn là rất thoải mái.
Dù Nguyễn Hạ là con gái ruột của họ nhưng cuộc sống của hai người bây giờ đều dựa vào Nguyễn Hạ, nên trước mặt cô ba mẹ Nguyễn càng không có tự tin để nói chuyện.
Lúc này mẹ Nguyễn cũng mang thái độ hoài nghi, “Mấy hôm trước em thấy thái độ của Hạ Hạ đã dịu lại, chúng ta làm ba mẹ, tất nhiên là mong con mình ngày một tốt lên, nếu con bé đã có ý muốn như thế, chúng ta phải giúp con”
“Thật ra Tống Đình Thâm cũng không tệ, cậu ấy là ông chủ lớn của công ty niêm yết, vậy mà mỗi lần đến đây gặp chúng ta thái độ rất khách khí”, ba Nguyễn đối với người con rể này có ấn tượng rất tốt, “Không hiểu tại sao Hạ Hạ lại không thích cậu ấy” (Nguyễn Hạ: kịch bản bắt như vậy đó ba ơi)
Mẹ Nguyễn cũng không biết giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng quan hệ của mẹ con bọn họ cũng không thân thiết nhiều, trước kia bà cũng từng hỏi Nguyễn Hạ nguyên nhân, nhưng con gái bà chỉ lạnh nhạt nói đó là chuyện của cô, bọn họ đừng nên lo tới.
Ba Nguyễn gọi điện cho Tống Đình Thâm, rồi gọi cho Nguyễn Hạ, sau khi xong hết mới cùng mẹ Nguyễn cẩm túi đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Đối với ba mẹ Nguyễn, Tống Đình Thâm cảm thấy họ không tệ, anh không thể thật sự đối xử với họ như cha mẹ, nhưng trong giao tiếp cũng sẽ không làm những chuyện không nên, người khác ít nhất cũng không thể bắt được lỗi gì.
“Tôi lái xe hay là anh?”, Nguyễn Hạ thay quần áo, trang điểm xinh đẹp xong, cô xuống lầu nhìn hai cha con hỏi.
Tống Đình Thâm không ngờ hôm nay cô sẽ đi cùng hai cha con họ, ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nói, “Cô lái đi”
Nguyễn Hạ nhìn thấy Tống Đình Thâm mang một giỏ trái cây để lên xe, đánh giá của cô đối với anh càng tốt hơn.
Không bàn những chuyện khác, người làm con rể như Tống Đình Thâm thật sự đối xử với cha mẹ vợ rất được. Mỗi tháng nguyên chủ đều cho cha mẹ tiền sinh hoạt, ngày lễ tết Tống Đình Thâm sẽ mang quà cáp đến, mỗi năm đến Tết đều sẽ gửi lì xì cho ba mẹ vợ, mà bao lì xì cũng rất dày, làm cho bạn bè thân thích của mẹ Nguyễn đều hâm mộ bà, nói rằng bà thật sự có số hưởng phước, lúc trẻ đều ở nhà có chồng chăm lo, sau này lại có con gái và con rể, cuộc sống của bà so với người khác tốt hơn rất nhiều.
Trước giờ ở mặt tiền bạc tiêu xài, Tống Đình Thâm đối xử với ba người nhà nguyên chủ rất hào phóng, bây giờ đàn ông có tiền lại rộng rãi như vậy không phải dễ tìm.
Một nhà ba người đã đến Nguyễn gia, ba mẹ Nguyễn thấy ba người cùng đến thì rất vui mừng, trước đó chuyện một nhà ba người cùng đến đây chỉ có thể đến Tết mới được như thế.
Tống Đình Thâm đem trái cây bày ra ngoài xong liền vào bếp giúp ba Nguyễn nấu ăn.
Trong lúc mẹ Nguyễn đem nước trái cây cho Nguyễn Hạ và Vượng Tử, giả vờ không để ý nói, “Ba của Vượng Tử thật cần mẫn, lần nào đến đây cũng phụ ba con nấu ăn”
“Vâng”, Nguyễn Hạ cắt dưa hấu xong thì cùng Vượng Tử ngồi xếp bằng trên sofa xem phim truyền hình, không chút để ý.
Mẹ Nguyễn còn muốn khen con rể thêm mấy câu, nhưng bà cũng biết tính cách con gái mình, sợ nói nhiều sẽ phản tác dụng, cho nên thở dài đi ra băng ghế ngoài ban công nhặt rau.
Mẹ Nguyễn suy nghĩ cái gì Nguyễn Hạ liếc một cái đã biết.
Người làm cha mẹ đều mong cuộc sống của con gái mình có thể trải qua hòa thuận tốt đẹp, chỉ là Nguyễn Hạ chỉ có thể làm hai người thất vọng, cô không có ý muốn xây dựng tình cảm vợ chồng tốt đẹp với Tống Đình Thâm, mà anh cũng sẽ không muốn, hai người họ chỉ muốn làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Ở trong bếp, Tống Đình Thâm đang phụ ba Nguyễn nấu ăn, tuy rằng hiện tại anh là ông chủ nhưng đều là từ hai bàn tay trắng làm nên, toàn thân anh đều toát ra khí chất sang quý nhưng cuộc sống lúc nhỏ hoàn toàn không hề có quan hệ gì với hai chữ “giàu sang”
Từ nhỏ Tống Đình Thâm đã mất cha mẹ, lúc học tiểu học đã phải ăn nhờ ở đậu, sớm trải qua cái gọi là ‘tình người ấm lạnh’, cũng sớm đã học được cách sống tự lập.
Trẻ con thường rất hoạt bát ham chơi, Tống gia nằm trong một khu biệt thự, ở đây cũng không nhiều trẻ con, nghỉ hè Vượng Tử không có bạn chơi, nên bé con rất thích đến nhà ông bà ngoại. Nguyễn gia ở trong một tiểu khu mới được xây vài năm trước, có tương đối nhiều người ở, đặc biệt là sau khi có chính sách sinh con thứ hai, chỉ cần xuống lầu thì sẽ gặp được rất nhiều bạn nhỏ.
Hai ngày nay không quá nóng, sau khi ăn cơm xong Vượng Tử muốn xuống lầu đi chơi với mấy các bạn nhỏ trong tiểu khu, ba mẹ Nguyễn trông chừng bé con rất kĩ, đặc biệt là sau chuyện trong tiểu khu có trẻ con đi lạc, họ càng không để bé con lọt ra ngoài tầm mắt, Vượng Tử đi đâu ông bà đều sẽ theo đến đấy.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn ra ngoài chơi với con không”, Vượng Tử ôm đồ chơi mới của mình, chuẩn bị đem ra khoe khoang với đám bạn trong tiểu khu, lúc bé thay giày vẫn không nhịn được hỏi Nguyễn Hạ đang nằm chơi di động trên sofa một câu.
Nguyễn Hạ vẫy vẫy tay, “Mẹ mệt lắm, mẹ không đi đâu, chỉ muốn nằm ở nhà thôi, con đi với ông bà ngoại phải nghe lời, không được chạy lung tung đó”
Bé con tiếc nuối nói, “Vậy được, mẹ ở nhà cũng phải ngoan ngoãn, nhớ nghe lời ba đó nha”
Nguyễn Hạ: “.........’
Nhưng mà nếu ba mẹ Nguyễn đều mang bé con đi chơi thì đúng là trong nhà chỉ còn có cô và Tống Đình Thâm thôi.
Nguyễn Hạ rất sợ nóng, bây giờ dù có đổi thân thể thì cô cũng vẫn sợ, mùa hè cô chỉ muốn nằm cả ngày trong điều hòa không ra khỏi cửa. Nằm một chỗ trong nhà ăn dưa hấu lướt weibo không phải rất thoải mái vui vẻ sao. Sự tồn tại của Tống Đình Thâm đối với Nguyễn Hạ gần như bằng không.
Nguyễn Hạ xem như Tống Đình Thâm không tồn tại, anh đối với cô chắc là cũng xem như không khí, hai người rất ăn ý không quan tâm đối phương.
Weibo cũng đã không còn gì để xem, Nguyễn Hạ rảnh rỗi cầm điều khiển tìm phim để xem, bấm tới bấm lui một hồi cô cũng tìm được một bộ phim kinh dị. Đây đúng là thần khí giải nhiệt mùa hè.
Nguyễn Hạ hưng phấn, cô không sợ phim kinh dị, nhưng phim hay thật sự không nhiều, phim kinh dị nếu quay tốt có thể đẹp hơn đại đa số phim truyền hình, Nguyễn Hạ liếc nhìn Tống Đình Thâm một cái, thấy anh đang chăm chú xem máy tính bảng của mình, cô xuất phát từ lễ phép hỏi một câu, “Tôi xem TV có phiền anh không?”
Tống Đình Thâm đầu không cũng ngẩng lên, “Không phiền”
Ngẫm lại cũng đúng, người như Tống Đình Thâm sẽ không thể bị người khác quấy nhiễu được. Nguyễn Hạ nghe anh nói không phiền thì thoải mái bắt đầu mở phim lên.
Kéo màn lại, ôm gối ôm, trong tay là cocacola, trên bàn có sẵn dưa hấu và đồ ăn vặt, Nguyễn Hạ lựa chọn một tư thế thoải mái ngồi trên sofa, bắt đầu tập trung vào bộ phim trên TV.
Phim kinh dị rất dễ thay đổi bầu không khí, nhạc nền làm người xem khiếp sợ, âm thanh phát ra…
Tống Đình Thâm cảm thấy mắt hơi mỏi, anh vừa ngẩng đầu chuẩn bị thư giãn mắt thì nhìn thấy gương mặt đáng sợ của nữ quỷ trên màn hình TV….
Nếu bây giờ Nguyễn Hạ để ý tới Tống Đình Thâm, nhất định sẽ thấy hô hấp của anh đang bắt đầu dồn dập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...