Trong góc có một tấm ván giường, đây cũng là nơi nàng ngủ, ngoài cái tấm ván giường này ra thì chẳng còn gì khác, nhà chỉ có bốn bức tường cũng không thảm đến độ này!
Giang Ninh hít sâu một hơi, tự an ủi bản thân: “May là không khí không bị ô nhiễm, cũng không đến nỗi tệ!”
Nghĩ vậy, nàng liền quay người bước ra khỏi sân, nhìn thấy bốn nam hai nữ đang ngủ quây quần bên đống lửa, ngoại trừ Liễu Diệp thì toàn bộ đều là con hời của nàng, người nào người nấy đều bị suy dinh dưỡng.
Theo lý mà nói, Đại Đầu đã mười lăm tuổi nhưng thoạt nhìn lại như mười hai mười ba tuổi, một đứa trẻ như vậy cũng có thể lập gia đình ư? Nàng căn bản không thể hiểu được, tiểu nữ nhi là Tiểu Nha sáu tuổi thì lại nhìn như đứa trẻ bốn tuổi.
Thật là tội lỗi quá đi mà!
Giang Ninh lắc đầu, xoay người đi vào phòng bên cạnh, ai ngờ phòng này lại càng đỉnh hơn, cả nóc nhà cũng không có, như kiểu lộ thiên 100%! Bên trong có một cái bếp lò đã bị mục nát mất một nửa, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, nàng sợ giẫm phải rắn nên nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Nghĩ một hồi, ánh mắt nàng lại rơi vào đống lửa còn sót lại ít tia lửa, phải mất chút công sức mới nhóm lại được, lấy mấy ngọn đuốc ném xuống sàn bếp, thấy cỏ dại bắt đầu cháy dần thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu quay sang nhìn mấy món đồ được chia lúc phân gia.
Chỉ có mấy bộ quần áo mà bọn họ vẫn hay mặc với vài cái áo bông rách rưới dùng để khoác vào mùa đông, một cái chăn bông rách cùng hai cái chiếu rơm không biết đã dùng được bao nhiêu năm.
Hiện tại bọn nhỏ đang nằm tạm lên đó, bên cạnh là một cây dao đốn củi, một cái lưỡi liềm, ít nhiều gì cũng phải cho chút lương thực chứ nhỉ, chắc là do hôm qua muộn quá nên nhà cũ chưa kịp đưa cho nhà họ đây mà.
Ngoài ra còn có mấy cái thúng, một thùng gỗ, một chậu gỗ, hai đôi bát đũa và một túi đậu nho nhỏ do trưởng thôn tặng.
Giang Ninh thấy hai bộ bát đũa thì tức giận đến nỗi bật cười, bảy người mà phải dùng chung hai bộ bát đũa á, bắt nạt người ta cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Rồi không có nồi thì nấu ăn kiểu gì đây?
Giang Ninh đứng dậy nhìn kĩ hơn, lúc này nàng mới phát hiện Liễu Diệp đang dùng một cái niêu đất, nấu phần ăn cho bảy người mà chỉ dựa vào một cái niêu đất này, nàng thật sự không biết phải nói gì nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm thức ăn, ít nhất cần phải dự trữ lương thực trong vài ngày, kẻo mấy đứa nhỏ này không thể trụ quá ba ngày, với lại chỗ ở cũng là một vấn đề, thôn Dung Thụ nằm ở phương nam, tuy rằng mùa đông không lạnh như phương bắc nhưng mùa đông bên này vẫn sẽ có tuyết rơi.
Căn nhà này đúng kiểu có cũng như không, phải phá bỏ rồi xây lại thì mới vào ở được.
Những người nông dân bình thường sẽ phải mất từ mười đến hai mươi năm để sửa sang lại nhà của mình, nhưng nàng phải dọn nhà trước mùa đông, nếu không cả nhà bọn họ sẽ không thể sống sót qua mùa đông được.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...