Làm sao một người có trình độ học vấn cao như Giang Ninh có thể tiếp thu việc mình xuyên vào trong thân thể như vậy chứ? Cái này chả khác gì muốn tước đi mạng sống của nàng!
Chờ đến khi Giang Ninh thu hồi suy nghĩ, từ từ mở mắt ra thì bầu trời đã hoàn toàn tối sầm.
Nàng cố gắng ngồi dậy, tấm ván gỗ ở phía dưới lập tức kêu cọt kẹt.
Liễu Diệp nghe thấy tiếng động, lập tức chạy vào từ bên ngoài: “Nương, người tỉnh rồi ư?”
Giang Ninh khẽ ừ một tiếng, đầu vẫn còn hơi đau, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, có lẽ vết thương trên đầu đã ngưng chảy máu.
“Đại Đầu, nương tỉnh rồi!”
Theo tiếng gọi của Liễu Diệp, Dương Đại Đầu cầm đuốc dẫn theo mấy cái đuôi đi vào, mọi người háo hức nhìn Giang Ninh, đầu nàng to như cái đấu, bụng thì sôi ùng ục, sắp chết đói đến nơi rồi.
Liễu Diệp nhanh chóng đặt một bát thức ăn không rõ là thứ gì đến trước mặt Giang Ninh: “Nương, người tranh thủ ăn lúc còn nóng nha.
”
Nàng ấy vừa nói xong, mấy đôi mắt xung quanh dường như sáng hơn, trông chả khác gì bầy sói đói đang nhìn chằm chằm vào con thỏ.
Giang Ninh còn nghe được vài tiếng nuốt nước miếng, đáng tiếc giờ nàng quá đói, mắt vì choáng váng nên cũng không nhìn rõ, cầm bát uống ực một ngụm, uống xong suýt chút nữa nôn ra: “Thứ gì vậy trời?”
Liễu Diệp sợ hãi, tưởng mẹ chồng sẽ lại mắng mình như trước, nên mặt trắng bệch giải thích: “Nương, hôm nay nhà ta mới phân gia, lương thực thì phải đợi đến lúc thu hoạch vụ thu mới được chia phần, trong nhà lại không có tiền, trưởng thôn cho một ít đậu nên con đem nấu cháo với rau dại…”
Rau dại á! Chẳng trách trong miệng có vị đắng chát giống y như thuốc bắc, đã vậy còn nấu với đậu nên mùi vị kỳ lạ đến mức nàng không thể diễn tả được, bởi vì dạ dày có đồ ăn nên co bóp liên tục khiến nàng cảm thấy càng đói hơn, Giang Ninh cũng không quan tâm đến mùi vị khó chịu kia nữa, xem thứ này như thuốc mà húp hai ba ngụm uống hết sạch.
Liễu Diệp thấy nàng uống xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn đầu đi ra ngoài.
Căn phòng lại trở nên tối tăm.
Sau khi Giang Ninh nằm xuống liền nhìn thấy bầu trời đầy sao, cảnh tượng này rất khó thấy ở thế kỷ 21.
Bên ngoài căn nhà.
Liễu Diệp nói với Dương Đại Đầu: “Tình trạng của nương có vẻ đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta cứ chờ đến sáng xem sao, nếu không được thì chúng ta có thể mượt một ít tiền để đưa nương đến trên trấn.
”
Trước đó vì chưa phân gia nên nhà bọn họ không có tư cách vay tiền, cũng không mượn được tiền, bây giờ đã phân gia rồi, ít nhất bọn họ cũng có thể đứng ra làm chủ.
Dương Đại Đầu gật đầu, ngồi ở trên tảng đá trầm ngâm, vấn đề là nên vay ai bây giờ?
Trong im lặng, mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ quanh đống lửa.
Giang Ninh hoàn toàn không ngủ được, muỗi vo ve xung quanh như muốn khiêng nàng đi, dù lấy tay che mặt thì cũng sẽ bị cắn khắp người, trời vừa hửng sáng là nàng đã dậy, cuối cùng Giang Ninh cũng nhìn rõ tình trạng của căn nhà này.
Diện tích khoảng 20 mét vuông, bốn phía tường đều loang lổ gồ ghề, một bên bị sụp một phần ba, ba mặt còn lại đều bị thủng vài lỗ nhỏ, không biết là do mưa cọ rửa hay là do người làm.
Mái tranh đã mất đi một nửa, nửa còn lại chắc chỉ còn một lớp, ngoài việc che nắng thì chả còn tác dụng gì khác, nếu trời mưa to thì phía dưới sẽ ướt hết.
Trên mặt đất có rất nhiều cỏ dại, toàn là mấy loại cỏ bò khó xử lý.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...