Xuyên Thành Mẹ Chồng Mang Cả Nhà Đổi Đời


Vẻ tốt bụng của Tiền thị đã không cánh mà bay, nàng ta lập tức chống tay lên hông, bày ra tư thế của người đàn bà đanh đá.

Hai huynh đệ thực sự không còn cách nào đối phó với nàng ta, nhanh chóng đặt cáng xuống, Dương Nhị Đản vòng qua Tiền thị chạy vào nhà cũ để cầu cứu.

Tiền thị cũng đuổi theo sau, dường như không muốn bỏ qua.

Lúc Giang Ninh bị thả xuống liền cảm giác như trời đất đang quay cuồng, như thể bị thương lần hai, mặc dù suốt cả quãng đường từ nãy đến giờ nàng không mở mắt nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, cũng biết rõ tình hình hiện tại của mình ra sao.

Không ngờ một giây trước nàng đang mặc một bộ váy xinh đẹp, trang điểm tinh xảo ngồi nói chuyện phiếm với đối tượng xem mắt trong quán cà phê thì giây tiếp theo liền xuyên qua.

Xuyên qua đã đành, không ngờ còn bỏ qua bước kết hôn để thành quả phụ nuôi con, quả phụ thôi chưa đủ, còn mang theo ít nhất hai cái kéo chân sau, theo lời hai đứa trẻ này nói thì trong nhà không đủ tiền để khám bệnh cho nàng, vậy chắc phải nghèo lắm nên mới thế!
Giang Ninh bị tin tức này làm cho chấn động đến mức không thèm giãy giụa, cứ như vậy mà huỷ diệt đi!
Lúc này, không khí căng thẳng đang tràn ngập khắp sân nhà cũ.


Dương lão đầu cùng bạn già Lý thị yên lặng nghe Tiền thị cãi nhau, thỉnh thoảng còn xen kẽ tiếng kêu khóc của Dương Nhị Đản khiến hai người đau hết cả đầu.

Dương lão đầu hít một hơi thuốc lá, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía hai nhi tử: “Hai ngươi nói thử xem?”
Dương lão nhị vô thức nhìn thê tử nhà mình, nhưng Tiền thị lại trừng mắt hung ác nhìn hắn, hắn co rúm người lại, yếu ớt nói: “Cha, nương, nương bọn nhỏ nói cũng có lý chứ không phải không…”
“Lão tam thì sao?” Dương lão đầu lại nhìn về phía tiểu nhi tử.

Tính tình của phu thê lão tam vốn chất phác, tám gậy tre đánh cũng không ra tiếng, bọn họ cũng muốn nói đỡ cho đại phòng nhưng lại sợ Tiền thị nên đành im lặng.

Dương lão đầu cũng không trông mong đứa con này có thể nói ra điều gì, cuối cùng lại chuyển sự chú ý về phía Dương Đại Đầu: “Đại Đầu, cha của ngươi đã mất rồi, việc trong nhà đều do ngươi quyết định, ngươi thật sự muốn mang nương ngươi trở về sao?”
Dương Đại Đầu nghe vậy liền gật đầu.

Tiền thị nóng nảy muốn chen vào nói tiếp, nhưng Dương lão đầu trừng mắt nhìn nàng ta nên Tiền thị đành miễn cưỡng im lặng, thấp giọng chửi rủa.

Dương lão đầu trầm tư nói: “Các ngươi đã nhìn thấy tình huống trong nhà, cũng nghe được lời nhị thẩm nói rồi.


Chẳng may nương các ngươi chết ở nhà, mấy người còn lại trong nhà bị xui xẻo lây, đến lúc đó mấy huynh đệ các ngươi định làm sao bây giờ?”
Dương Đại Đầu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi thấy Dương lão đầu nghiêm túc nhìn mình thì lập tức cúi đầu xuống.

Lý thị lên tiếng: “Nếu các ngươi thực sự kiên trì đến cùng thì chúng ta hãy phân gia đi!”
“Bà nội! Phân gia rồi chúng ta phải ở chỗ nào đây?” Dương Tam Thiết nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nhảy ra nói.

Lý thị liếc nhìn Dương lão đầu rồi nói: “Nhị thúc cùng tam thúc các ngươi sẽ ở cùng với chúng ta trong nhà cũ này.

Ở sườn đồi phía đông còn có hai gian nhà nữa, ta sẽ giao nó cho nhà các ngươi ở.

"
Dương Tam Thiết cau mày, khó xử nói: “Bà nội, một nửa mái nhà của chỗ đó bị hỏng rồi, làm sao cả nhà chúng ta có thể ở trong đó được chứ?”
Lý thị vừa nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận