Hắn ta là nhi tử có hiếu, tính cách trung thực, sau khi gia gia nãi nãi phụ thân qua đời thì cũng chỉ còn một mình nương.
Mặc dù không phải nói gì nghe nấy nhưng cũng ngoan ngoãn phục tùng.
Bây giờ nương liều sống liều chết không đi, hắn ta cũng chỉ có thể ở lại chôn cùng.
Bên cạnh, Nhiếp Phồn Thiên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Biểu ca, ngươi đưa nhị tẩu đi nhanh đi.
Nếu mợ không muốn đi thì cứ để ta ở cùng là được, dù sao thì ta cũng chỉ có một mình, không sợ chết!”
Từ Nhị Thụy có chút không vui: “Tiểu Thiên, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn nói mấy lời này.
Bình thường tính khí của nương ta không tốt, nhưng ngươi cũng không thể hại nàng như vậy.
”
Nhiếp Phồn Thiên cắn răng, đè xuống sự khinh bỉ trong lòng với người biểu ca hồ đồ này.
Nếu không phải do Từ Nhị Thụy trung thực, bình thường không cố ý ức hiếp mình thì hắn thực sự không muốn quan tâm: “Biểu ca, ngươi hiểu lầm ta! Ta chỉ muốn ngươi cùng chị dâu sống sót.
”
Từ Nhị Thụy còn muốn nói điều gì nhưng Giang Chí đang nằm ở dưới đất lại không chịu được.
Nàng sợ nếu mình còn không tỉnh lại thì sẽ thực sự ở lại cùng Nhiếp Phồn Thiên, chỉ sợ sẽ bị giết ngay lập tức.
Thế là thở phào một hơi, ung dung “Tỉnh”!
“Nương, người té sao rồi?”
Từ Nhị Thụy vừa mừng vừa sợ lại có chút thấp thỏm, nhanh chóng dìu nàng đứng lên.
Giang Chí sử dụng giọng điệu của nguyên than mở miệng: “Không chết được!”
Trong lòng Từ Nhị Thụy suy nghĩ: Nương không bị thương là được, chỉ là vừa tỉnh dậy, không biết lại muốn làm ầm ĩ như thế nào.
Bên cạnh, tiểu tức phụ bưng nửa bát nước tới, có chút khiếp đảm nói: “Nương, người uống nước!”
Giang Chí giương mắt nhìn lại, hai mắt nhìn nhau, cơ thể của tiểu tức phụ run một cái.
Người mẹ chồng này mạnh mẽ tài giỏi, nhưng tính khí quá ác, chỉ cần không thuận ý của nàng thì nàng sẽ đánh mắng.
Lúc này Giang Chí chỉ cảm thấy miệng đắng, toàn thân khó chịu, cũng không để ý ánh mắt của “Con trai con dâu”, còn có Nhiếp Phồn Thiên kia như thế nào, đầu tiên là nhận nước rồi uống ừng ực từng ngụm, cuối cùng còn nấc một cái thật dài.
Sau khi uống nước xong thì mới phát hiện nước ấm, xem ra người con dâu này là một người cẩn thận.
Thấy nương uống nước xong không mắng chửi người, Từ Nhị Thụy lại lấy dũng khí hỏi: “Nương, người trong thôn đều đã đi, chúng ta vẫn nên đi đi!”
Giang Chí lắc đầu: “Không đi!”
Trong lòng Từ Nhị Thụy lạnh xuống, xong rồi, đây là nương quyết tâm phải chết ở chỗ này.
Tiểu tức phụ nức nở khóc: Người trong thôn đã trốn, vậy mà nhà mình vẫn đang loạn.
Trong lúc nằm ở dưới đất thì Giang Chí đã có ý nghĩ.
Chạy nạn không phải đoàn du lịch, trên đường nếu không cướp nước với người khác thì sẽ là cướp lương, còn có cả cướp người, hơn nữa còn có một nam chính tùy thời muốn giết mình.
Cho dù bình an đến hậu phương thì cũng trở thành một lưu dân không tiền không nhà.
Mặc dù có đôi lời là loạn thế xuất anh hùng, nhưng đối với người bình thường mà nói, thời buổi binh hoang mã loạn chính là hạo kiếp, tốt nhất vẫn nên trốn.
Vì nam chính muốn tìm kỳ ngộ phát triển kịch bản cho nên mới ra ngoài mạo hiểm, một bà già đã chết như mình đi theo hóng hớt làm gì.
Không bằng tìm địa phương vắng vẻ rồi tự mình khai hoang làm ruộng, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, đợi đến khi cuộc nổi loạn kết thúc thì nàng cũng có thể đi ra.
Còn có thể tách ra khỏi nam chính muốn giết mình! Hoàn mỹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...