Xuyên Thành Lão Phụ Cực Phẩm Quyết Tâm Thay Đổi Vận Mệnh


Nằm trên giường, Mãn Tinh lược lại ký ức của nguyên chủ một lượt, đại nhi tử không cần nói nữa, nhị nhi tử của nguyên chủ tên Vệ Thừa Khởi, sau khi đỗ Tú Tài, vẫn luôn đi học ở trường tư thục tốt nhất trong huyện thành.

Luận tướng mạo, hắn cũng là người tuấn tú nhất trong ba nhi tử, cũng là người dụng công nhất, nhưng họa diệt môn cũng do hắn mà ra.

Sau khi cưới đích nhị nữ của Tương Gia gia, xuất phát từ lòng tự ti của gia đình nghèo khó, hai mẫu tử nhìn nhị tức phụ này kiểu gì cũng là vênh váo hung hăng, đặc biệt là nguyên thân, mỗi ngày đều gây sự, chèn ép thiên kim Tương Gia khắp nơi, vừa hay nhân tình cũ của Vệ Thừa Khởi tìm tới cửa, nguyên thân đã tìm được cách trị con dâu.

Tìm chết mà…Đó đường đường là thiên kim Tương Gia, há để một phụ nhân thôn quê ức hiếp.

Tam nhi tử tên Vệ Thừa Hữu, mới mười bốn tuổi, trong nhà xuất hai Tú Tài, cho nên tuổi còn nhỏ đã được đại hộ Vương gia ở huyện thành nhìn trúng, vào Vương gia làm thư đồng bồi đọc, ăn mặc đều ở Vương gia, còn có thể lấy được bạc hằng tháng.


Đây là chuyện tốt, ai ngờ nhi tử Vương gia ngoài mặt nghiêm túc chăm học, phía sau chính là công tử ăn chơi, dạy hư Vệ Thừa Hữu không nói, thế mà còn âm thầm thường xuyên dẫn tới thanh lâu, chơi đến điên cuồng quá độ, mệnh căn của Vệ Thừa Hữu trực tiếp bị phế, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới sau này tính tình hắn thay đổi lớn, liên tục cưới mấy đời thê tử và ngược đãi họ tới chết.

Mãn Tinh nằm trên giường ngồi bật dậy, vội vã xem hoàng lịch.

“Vệ Thừa Hữu trở thành phế nhân khi vừa tròn mười lăm tuổi, Bàn Canh năm 30.

Mãn Tinh lật hoàng lịch, nhìn thấy trên hoàng lịch viết Bàn Canh năm 29, cũng tức là tiểu nhi tử này của nguyên chủ năm nay mới mười bốn tuổi, vẫn còn thời gian, không được, nếu từ nay nàng phải sống thay cho Vệ Mông thị, vì tương lai của mình, không thể để Vệ Thừa Hữu học xấu đi, gọi về dạy dỗ đàng hoàng sớm.

“A nãi.

” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói non nót lại rụt rè của Vệ Lăng Nhi: “Lăng Nhi đã ăn trứng gà rồi, người đừng tức giận nữa.

”Cửa mở ra…Vệ Thừa Khoan vừa bổ củi vừa nhìn cửa phòng của nương hắn, thấy nương đi ra, bỏ rìu xuống đi tới cười nịnh: “Nương, người trách ta đánh ta đều được, nhưng đừng giận hỏng người.

”Nhìn đôi mắt to sợ sệt của Vệ Lăng Nhi, cơ thể gầy nhom này khiến sắc mặt Mãn Tinh dịu lại, xoa đầu cô bé: “Ngoan.


”Sau đó lạnh giọng hỏi đại nhi tử: “Vệ Thừa Hữu khi nào về?”Vệ Lăng Nhi và Vệ Thừa Khoan đều ngẩn người.

Vệ Lăng Nhi ngẩn người là vì a nãi xoa đầu cô bé, còn hiền từ nhìn cô bé.

Vệ Thừa Khoan ngẩn người là bởi vì nhị đệ và tam đệ đều là sinh mệnh của nương, xưa giờ đều gọi tiểu danh, hôm nay chỉ danh gọi họ gọi, có thể thấy là thật sự tức giận rồi.

Nhưng hắn vốn không biết nương đang giận cái gì, lấy lòng nói: “Ngày kia là ngày trường tư thục của nhị đệ nghỉ, tam đệ bình thường đều cùng nhị đệ về nhà vào ngày này.

”Mãn Tinh nghĩ ngợi, đúng vậy, chỉ cần là ngày nghỉ của nhị nhi tử đều sẽ dẫn tam nhi tử cùng về, cũng không vội một hai ngày này.

Nàng đảo mắt nhìn thấy con dâu trưởng Phương thị vác bụng bự bận rộn nấu cơm tối ở nhà bếp, không hài lòng nhìn đại nhi tử, không nói gì.

Vệ Mông thị chỉ là một phụ nhân bình thường dưới chế độ phong kiến, vô cùng trọng nam khinh nữ, ngay cả ba nhi tử đều bên nặng bên nhẹ, càng đừng nói là đối với con dâu trưởng như Phương Hà.


Việc nhà trong nhà đều do Phương thị làm, coi nàng ấy giống như nha hoàn.

Chuyện Mãn Tinh làm hôm nay so với chuyện Vệ Mông thị làm trước kia đã rất “không ăn nhập”, không thể làm quá, từ từ mà làm.

Ngay lúc Mãn Tinh nghĩ tới nguyên chủ bình thường sẽ làm gì vào lúc này, một phụ nữ ngoài bốn mươi, tay cầm khăn tay, lắc mông đi vào, vừa vào viện, trên mặt liền xán lạn nụ cười: “Tẩu tử Vệ gia, có nhà không?”“Nhậm bà mai? Sao bà tới đây?” Khi Vệ Thừa Khoan nhìn thấy bà mai trong thôn, buông công việc trong tay xuống đi tới.

---An Nhiên dịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận