Xuyên Thanh Làm Vợ Lẽ Cá Mặn


Vân Thư Dao bỗng nhận ra lý do tại sao nhiều người quyết tâm leo lên cao như vậy.

Chính vì lý do này…
Sự bình yên của ngươi phụ thuộc vào một lời nói nhẹ nhàng từ những người trên cao.

Hiện tại, chỉ vì một lời nói của tiểu cữu tử huyện thái gia, trụ cột của gia đình họ đã bị nhốt vào ngục giam.

Vân Thư Dao không kìm được bóp chặt nắm đấm, tiếc rằng sức mạnh đặc biệt của nàng mới chỉ ở cấp độ đầu, thân thể còn yếu đuối, nếu có đủ thời gian để trưởng thành, có lẽ nàng có thể xông vào ngục giam cứu người, nhưng hiện tại, thời gian không cho phép.

Ở mạt thế, trật tự pháp luật sớm mất đi hiệu lực, sức mạnh chính là lẽ phải, ngoại trừ một số ít căn cứ do quân đội quốc gia và chính quyền lãnh đạo, những căn cứ nhỏ khác đều phải tuân theo luật rừng.

Những người có sức mạnh có thể hưởng thụ nguồn tài nguyên tốt hơn, dị năng giả so với những người không có sức mạnh còn cao cấp hơn một bậc.

Khi nàng xuyên không đến thế giới đó, nàng cũng có dị năng, nhưng sức mạnh của nàng là loại liên quan đến cây cối hệ mộc, một loại sức mạnh râu ria không có tính công kích ở giai đoạn đầu.


Nàng xuyên không đến đây, dị năng của nàng cũng được hồi sinh, nhưng vẫn còn yếu ớt.

Vân Thường nói: “Nếu vẫn không được, ta sẽ đến cửa phủ tri phủ gõ trống kêu oan, ta không tin là không còn chút công lý nào!” Tục ngữ nói rằng quan lại che chở cho nhau, nếu không phải thật sự không còn cách nào, Vân Thường cũng không muốn làm như vậy.

Khi họ đang thảo luận xem còn cách nào khác hay không, một lão ma ma ăn mặc lộng lẫy đến cửa.

Bà ấy tự giới thiệu mình là người hầu của tri phủ Hưng Đài phủ, đến theo mệnh lệnh của lão phu nhân.

Hai nhà không quen biết nhau, vậy bà ấy đến với mục đích gì?
“Lão phu nhân trong lúc dâng hương tại miếu đã tình cờ biết được sinh thần bát tự của tiểu thư nhà quý phủ và thấy mệnh cách của nàng hợp với lão gia nhà chúng ta.

” Lão gia nhà họ hiện không có con cái, muốn nhận nàng làm lương thiếp.

Vương ma ma liếc nhìn Vân Thư Dao, thấy nàng có thân thể khỏe mạnh, bà ấy mỉm cười thật tươi: “Cũng may, lão phu nhân chúng ta nghe nói lão gia của quý phủ ở huyện Tề Trần gặp chút hiểu lầm, đã viết thư qua, nghĩ rằng không bao lâu sẽ có tin tức tốt.



Cả phòng lặng im.

Khi Vương ma ma rời đi, Tống thị hoang mang, trái tim như đang chiên trong chảo dầu: “Thường ca nhi, ngươi biết tri phủ này lai lịch ra sao không?”
Người như vậy để ý đến nữ nhi của bà, dựa vào gia thế nhà họ, liệu có thể tránh được không? Một tiểu cữu tử của huyện thái gia cũng đã khiến phu quân của bà vào ngục giam, huống chi là tri phủ còn cao quý hơn huyện lệnh.

Vân Thường suy tư một lát, nhìn về phía Vân Thư Dao.

"Nhị thẩm, người cũng đừng nóng vội, ta nghe người ta nói qua, vị tri phủ của chúng ta mới nhậm chức không lâu, nghe nói tổ tiên ở Cô Tô, xuất thân từ nhà liệt hầu, mười bảy tuổi đã đậu Thám Hoa, thê tử là đích nữ nhà Vinh quốc công đã qua đời, năm nay gần ba mươi, dưới gối vẫn không có con nối dõi.

"
Nói rồi, hắn không khỏi nhìn thoáng qua đường muội thật sâu, không thể không nói, nếu tri phủ đại nhân ra mặt, chỉ cần huyện lệnh của huyện Tề Trần không phải là kẻ khờ thì vấn đề nhà bọn họ gặp phải sẽ dễ dàng được giải quyết.

Hiện tại bọn họ còn chưa đưa ra hồi thư, tri phủ gia đã hỗ trợ viết thư, có lẽ nhị thúc hẳn là đã bình an đi ra.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận