Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám


Beta: Minh Nguyệt
Chương 4
........!
Thẩm Tiêu dừng động tác lại, đối mặt với đứa trẻ mở to đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhìn anh trước mắt, Thẩm Tiêu mở miệng muốn nói, nhưng lại không thể nói ra miệng câu nào.

Tuy rằng chưa thật sự xem bộ phim này, nhưng chỉ dựa vào những tình tiết đã biết cũng khiến Thẩm Tiêu thấy đau lòng không thôi với đứa nhỏ này, huống chi bây giờ anh rõ ràng xuyên vào người ba rác rưởi không chịu trách nhiệm của đứa trẻ, đối mặt với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, Thẩm Tiêu bỗng nhiên rất muốn chửi thề.

Thẩm Tiêu thật sự muốn chất vấn tên cặn bã không chịu trách nhiệm kia xem cuối cùng là có bao nhiêu không bằng cầm thú mới có thể làm ra loại chuyện như vậy đối với một đứa trẻ hiểu chuyện chứ, đây chính là con trai ruột thịt của anh ta đấy.

Nếu có một ngày có thể gặp được tên cặn bã này thì Thẩm Tiêu cảm thấy mình nhất định sẽ đánh tên cặn bã ăn hiếp trẻ con đánh vợ bám váy phụ nữ kia một trận, miễn bàn tới sống chết.

Lúc trước khi chỉ biết cốt truyện, Thẩm Tiêu vẫn luôn cho rằng đứa trẻ tự kỉ là bởi vì kẻ ăn bám coi thường và không thể cho đứa trẻ đi học, tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên mới vậy, nhưng mãi cho đến ban nãy, lúc nghe thấy câu nói đó của Thẩm Duệ, Thẩm Tiêu bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ.

Đứa trẻ thông minh này ngay từ lúc bắt đầu đã biết, cậu biết rõ ba mẹ không hòa thuận, quan hệ không tốt thường xuyên cãi nhau, biết ba mình luôn làm cho mẹ không vui, cũng biết cái gọi là gia đình đầm ấm hạnh phúc chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối tốt đẹp do một mình Giang Tử Khê cố gắng tạo ra cho cậu mà thôi.


Cái gì cậu cũng biết hết.

Nhưng từ trước đến nay nay cậu cũng không nhắc tới với bất kì ai khác, mà giấu tất cả những việc này ở trong lòng.

Một lần nữa, trong lòng Thẩm Tiêu buồn phiền lợi hại, nhìn đứa bé trước mặt, Thẩm Tiêu từ từ vươn tay ra với cậu.

Thẩm Duệ nhìn thấy Thẩm Tiêu vươn tay ra, cho là lời mình nói mới nãy làm cho ba không vui, muốn vươn tay đánh cậu, thế là theo bản năng bèn lui về phía sau hai bước, nhưng mà nhớ ra lúc trước có lần ba động thủ đánh cậu, cậu trốn một chút, sau khi ba thấy cậu trốn thì chẳng những không ngui giận ngược lại còn dâng cao, lúc bắt được cậu rồi thì càng dùng sức đánh cậu một trận.

Nhớ lại chuyện trước kia, Thẩm Duệ dừng bước chân lui về phía sau lại, nhìn bàn tay vươn về phía cậu mà hoảng loạn nhắm mắt lại.

Nhưng đau đớn trong dự đoán cũng không có kéo tới, mà lại được ôm vào trong một vòng tay ấm áp, Thẩm Duệ ngạc nhiên mở mắt ra thì phát hiện mình lại đang ở trong ngực ba, hơn nữa tay của ba còn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như là......!Đang dỗ trẻ con vậy, nhưng cậu chưa bao giờ được dỗ cả.

Nhưng dỗ trẻ con mà mọi người thường nói, đại khái là vậy nhỉ?
Thẩm Duệ thật cẩn thận dựa vào ngực Thẩm Tiêu, thân thể nho nhỏ hết sức cứng đờ, không dám động tý nào, sợ mình vừa động thì sẽ bị đẩy ra từ trong cái ôm ấm áp như vậy, thân thể cứng đờ rất giống một bức tượng điêu khắc nhỏ.


Lại vào lúc Thẩm Duệ không dám thở mạnh dù chỉ một cái, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Tiêu vang lên bên tai.

"Được, không cãi nhau nữa, sau này sẽ không cãi nhau với mẹ nữa." Thẩm Tiêu nói chậm lại, nhẹ giọng hứa hẹn với đứa con trai mới vừa quen biết không lâu.

Nghe câu nói đó, Thẩm Duệ bỗng nhiên mở to hai mắt, cậu có chút không thể tin vào lỗ tai mình, ba lại thật sự đồng ý với cậu rồi!
Thấy đứa trẻ không phản ứng lại một lúc lâu, Thẩm Tiêu kéo cậu ra khỏi ngực mình, nhìn thẳng cậu, chỉ thấy đứa trẻ khẽ động khóe miệng, dường như muốn nói chút gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã chảy xuống, lập tức khiến Thẩm Tiêu vừa đần ra lại vừa luống cuống.

Vậy nên, có ai có thể nói cho anh biết con nít khóc thì phải dỗ thế nào không?
Thẩm Tiêu chưa từng dỗ trẻ con liền luống cuống tay chân muốn lấy giấy ở trên bàn lau nước mắt cho đứa trẻ, nhưng lại phát hiện tay phải của mình bị một đôi tay nhỏ khác nắm chặt, sau khi nhẹ nhàng giãy ra cũng không thể thoát được, bất đắc dĩ đổi thành tay trái không quen cho lắm vươn nửa người thật vất vả mới với tới hộp rồi rút giấy ra.

Vừa mới chuẩn bị lau nước mắt cho đứa trẻ thì bỗng nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nữ có chút sắc bén.

"Thẩm Tiêu, anh muốn làm gì!"
Giang Tử Khê bừng tỉnh từ giữa cơn ác mộng, nhìn thấy một màn khiến trái tim cô hoảng sợ không thôi, một tay của Thẩm Tiêu nắm chặt con trai, một tay khác giống như đang chuẩn bị đánh thằng bé, gần như là trong nháy mắt Giang Tử Khê liền nổi khùng.


Cô và Thẩm Tiêu đã kết hôn 5 năm, trong 5 năm này cô đã sớm nhìn rõ Thẩm Tiêu là loại người gì, đây là một tên cặn bã trăm phần trăm, anh ta sẽ không đối xử tốt với Tiểu Duệ chỉ vì Tiểu Duệ là con anh ta, anh ta chính là thằng khốn nạn chỉ biết có tiền!
Cho dù toàn thân mệt mỏi đầu đau muốn nứt ra, nhưng Giang Tử Khê vẫn giãy giụa xuống khỏi sô pha, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía Thẩm Tiêu, chỉ là suy cho cùng cũng đang bị sốt, vừa mới đi chưa được hai bước đã mềm chân ngã xuống lần nữa.

Nếu không có Thẩm Tiêu phản ứng nhanh, chỉ sợ Giang Tử Khê sẽ trực tiếp đập đầu vào bàn trà, nếu thật sự đập đầu lên đó thì hậu quả khỏi nghĩ cũng biết là vô cùng nghiêm trọng.

Thẩm Tiêu nhíu mày, sau khi nhỏ giọng nói hai câu với Thẩm Duệ, không màng Giang Tử Khê giãy giụa mà trực tiếp xách người về chiếc giường trong phòng phủ, quấn chăn lại thật kỹ một lần nữa, sau đó thì thấy không biết từ lúc nào Thẩm Duệ đã bưng ly nước đi tới, sợ cậu cầm không vững, Thẩm Tiêu vốn định đi bưng giúp, nhưng khi chỉ vừa mới xoay người, quần áo đã bị Giang Tử Khê túm chặt, nói thế nào cũng không chịu buông ra.

Giống như sợ anh xoay người lại sẽ làm hại Thẩm Duệ vậy, không có dù chỉ là một chút ý nhượng bộ.

Thẩm Tiêu vốn muốn giải thích một chút, nhưng sau khi nhớ lại kịp hành động của người chủ cũ thân thể này, dứt khoát không giải thích nữa, bởi vì bất kể anh nói gì thì Giang Tử Khê cũng sẽ không tin.

Ngược lại Thẩm Duệ bưng ly nước chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Tử Khê, nhìn thấy Giang Tử Khê hồng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu, vội vàng sáp lại gần nhỏ giọng giải thích: "Ba không ăn hiếp con, ba rất tốt với con, còn nấu mì cho con nữa, mẹ đừng nóng giận mà."
Sau khi nghe thấy lời Thẩm Duệ nói, lúc này Giang Tử Khê mới thu ánh mắt về, ngược lại chịu đựng cơn đau đầu dữ dội mà quan sát con trai thật kỹ, sau khi không phát hiện ra có bất kì vết thương và chỗ không thích hợp nào cả, trái tim vẫn luôn căng cứng lúc này cuối cùng cũng rơi xuống đất, cô cố hết sức giơ tay muốn sờ đầu Thẩm Duệ vỗ về cậu, nhưng cánh tay lại giống như nặng ngàn cân vậy, nâng lên một nửa cũng không có sức lực.

Lại vào lúc Giang Tử Khê có chút chua xót chuẩn bị từ bỏ thì bỗng nhiên cảm giác được sự ấm áp trên cánh tay mình, Giang Tử Khê sửng sốt, nhìn thấy một bàn tay to mạnh mẽ đang nắm cánh tay của cô, đặt tay cô lên trên vai Thẩm Duệ.
"Đừng sờ mặt, em đang bị sốt, sức đề kháng của con nít còn quá yếu, lây bệnh thì không tốt." Giang Tử Khê nghe thấy giọng nói của Thẩm Tiêu vang lên bên tai.


Bàn tay đặt trên vai con trai tạm dừng một chút, nhẹ nhàng vỗ, cố gắng lộ ra một nụ cười hơi suy yếu với Thẩm Duệ, trấn an cậu: "Mẹ không sao đâu, chỉ là bị cảm nhẹ thôi, đừng sợ nhé."
Thẩm Duệ ngoan ngoãn gật đầu: "Không sợ, mẹ phải khỏe lại sớm nhé."
Đợi cho hai mẹ con giao lưu đơn giản xong, Thẩm Tiêu lại giúp đỡ bỏ tay Giang Tử Khê vào lại trong chăn, sau khi đối diện với ánh mắt của Giang Tử Khê, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Vẫn phải theo dõi thêm một lúc, nếu vẫn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện."
Dừng một chút, lại nói: "Ngày mai anh sẽ đi tìm công việc, em nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Giang Tử Khê bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, khuôn mặt rõ ràng quen thuộc như vậy, rõ ràng đã sớm hết sức thất vọng với anh, không còn ôm bất kì hy vọng nào, cũng không biết vì sao, trái tim vốn đã cứng rắn như tảng đá lại bởi vì câu nói hết sức bình thường này, thậm chí cũng không tính là quan tâm lại nhẹ nhàng nứt ra một khe hở.

Mặc dù biết anh trước sau sẽ không đi tìm công việc gì, biết anh lười biếng thành tánh, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một tia hy vọng tới cả bản thân cũng cảm thấy vớ vẩn.

Sau khi Thẩm Tiêu đưa Thẩm Duệ rời khỏi, Giang Tử Khê nằm ở trên giường nhắm mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười khổ chua xót tột cùng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống theo gương mặt, biến mất ở giữa gối.

Anh ta làm nhiều chuyện quá đáng với mình và Tiểu Duệ như vậy, vốn cho là bản thân đã sớm tâm như tro tàn với người này, nhưng Giang Tử Khê bỗng nhiên cảm thấy cô sai rồi, cô lại có thể rất lưu luyến sự ấm áp thật ít ỏi mà Thẩm Tiêu vừa mới bố thí, thật đúng là......!
Ngu ngốc không có thuốc nào cứu được.

.......
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui