Xuyên Thành Hùng Chủ Tra Nhất Toàn Bộ Trùng Tộc

Quý Viễn Chinh nghiêng đầu, bước ra đứng bên cạnh Hạnh Ngôn. Ở giữa các quân thư là một trùng cái tóc vàng mắt xanh, khoảng chừng mới thành niên. Nhìn rất ngoan nhưng bộ dạng trước mắt là sự ngang ngược, càn rỡ* khiến hắn có chút không thoải mái.

(Càn rỡ*: xằng bậy, bất chấp phải trái.); (Truyện này chỉ đăng ở WaTtPaD của 1902bemy.)

"Thiếu tá Hatton, thái độ của ngươi đối với trưởng quan là như thế này?" Hạnh Ngôn lạnh lùng quát lớn: "Các quy định trong trường quân đội bị ngươi vứt hết rồi hả?"

Hatton? Quý Viễn Chinh khó chịu suy nghĩ, cái tên này nghe rất quen tai?

Hatton tuổi nhỏ mà tính tình nóng nảy, tự xưng là trùng cái quý tộc nên rất xem thường các trùng cái bình dân. Đặc biệt lúc này, mặc kệ bất kỳ quân hàm hay quy củ gì, hắn chỉ cảm thấy tên trùng cái trước mặt đã cướp hùng chủ của mình, còn không biết trân quý mà lại tổn thương. Trong lòng vừa tức vừa ghen nói: "Giờ ngươi chỉ là một thư nô nhỏ mà thôi. Vị trí trong quân độ đã sớm không còn nữa, ngươi còn dám quay lại!"

Quý Viễn Chinh không vui, bước lên đứng sóng vai bên cạnh ôm eo Hạnh Ngôn.

Quý Viễn Chinh nhìn đánh giá Hatton một chút, yếu ớt hỏi: "Cái gì gọi là thư nô vậy?"

Hatton lúc này mới chú ý đến Quý Viễn Chinh, nhưng do xấu hổ mà không dám nhìn thẳng. Giờ đây, được trực tiếp nhìn thấy hùng chủ ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, có một chút đỏ mặt.

Hùng chủ đang nói chuyện với hắn! Hô hấp dồn dập, đầu óc trống trơn không nghe rõ câu hỏi của Quý Viễn Chinh, càng không nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh Quý Viễn Chinh đang áp chế sự tức giận và khinh thường.

" Quý tiên sinh, ngài.."

Quý Viễn Chinh mất hết kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, tủm tỉm nói: " Thiếu tá Hatton, ta đây muốn biết ngươi đang muốn làm gì? Chẳng lẽ lập một đoàn quân chúc mừng ta và thượng tướng?"

Quý Viễn Chinh nhớ vị Hatton này trong nguyên tác có đất diễn không ít, là quân thư của nguyên chủ "Cưới hỏi đàng hoàng", cũng là trùng cái chịu ngược đãi ít nhất trong tất cả trùng cái của nguyên chủ. Đương nhiên, không phải nguyên chủ không thích hắn, mà chỉ đối sự thần phục của hắn không hứng thú thôi.

Về sau, thiếu tá Hatton vì yêu sinh hận, lựa chọn hợp tác với Hạnh Ngôn. Lợi dụng mình có thế lực trong quý tộc, thành công lật đổ một trong trùng đực thống trị chủ lực.

Hatton nghe Quý Viễn Chinh hỏi không thổi bối rối giải thích: "Không phải Quý tiên sinh. Là vì Hạnh Ngôn ức hiếp ngài, nên chúng tôi đến bảo vệ ngài."

"Bảo vệ ta? " Quý Viễn Chinh cười nhạo hỏi: "Ta bị gì mà cần bảo vệ? Còn nữa, tại sao Hạnh Ngôn ức hiếp ta?"


Vẻ mặt Hạnh Ngôn thâm trầm, trừng mắt nhìn Hatton. Hùng chủ của cậu phải cần trùng khác bảo vệ? Nực cười!

Lúc này, Hatton cảm thấy có gì đó không đúng, trước mặt phải là trạng thái hai trùng đang ức hiếp nhau chứ không phải nồng nàng tình cảm.

Sắc mặt Hatton trắng bệch, làm sao có loại suy nghĩa này? Địa vị thư nô thấp kém, làm sao có chuyện được đối xử tốt? Chắc chắn hùng chủ vì bảo vệ mình nên mới giả vờ ngụy trang.

"Hùng chủ, ngài đừng sợ. Trung tâm ngân hàng đã nhận được tin cầu cứu từ ngài. Nếu ngài bị ủy khuất thì toàn bộ đế quốc sẽ chống lưng cho ngài." Câu này quả thật không khoa trương, là một trùng đực quý tộc có thành tựu to lớn, cho dù có một trăm thượng tướng cũng không chống lại được. Huống chi một thư nô như Hạnh Ngôn.

Tin cầu cứu? Hạnh Ngôn bất động tại chỗ, hoang mang khó hiểu nhìn Quý Viễn Chinh. Tại sao hùng chủ cầu cứu? Tại cậu sao? Tại vì hùng chủ sợ cậu gây bất lợi nên mới đối xử tốt?

Trong nhà Hạnh Ngôn có rất nhiều trùng nhỏ cùng tuổi, nhưng chỉ có cậu là quân thư ưu tú nhất và cũng cô đơn nhất. Vì tố chất cơ thể cường tráng, lúc nhỏ không biết sử dụng đủ sức lực nên bình thường dễ gây thương tích cho các trùng cái khác. Cho đến tận bây giờ, trừ đàn em quân thư dưới trướng thì cậu chưa từng tiếp xúc với trùng khác.

Hùng chủ ôn nhu làm cậu thụ sủng nhược kinh*, cậu còn tưởng sự ôn nhu này có thể duy trì ít nhất đến khi có thư quân khác vào cửa, không thề nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, giấc mộng tan nát. Không chỉ toàn bộ trùng cái, mà ngay cả hủng chủ trân quý nhất cũng sợ hãi cậu.

(Thụ sủng nhược kinh*:được sủng ái mà lo sợ; được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.); (Truyện này chỉ đăng ở WaTtPaD của 1902bemy.)

Quý Viễn Chinh nhìn vào mắt Hạnh Ngôn, cậu sở hữu đôi mắt màu hổ phách, bên trong như chứa sóng biển, nhưng nhìn kỹ thì hình như chẳng có gì cả.

Cái đồ ngốc này, không biết đang bắt đầu suy nghĩ lung tung cái gì nữa?

Quý Viễn Chinh cau mày, lạnh lùng nói: "Trung tâm ngân hàng đúng không? Ta còn chưa nói năng suất bọn họ quá kém, còn ngược lại có ý định phá hư hôn nhân của ta."

Thượng tướng Hạnh Ngôn so với trúng cái khác còn có lý trí hơn nhiều, nghe được lời này phát hiện hình như chuyện không phải như cậu nghĩ.

Hatton vô cùng đau lòng, chắc hùng chủ rất áp lực nên tận bây giờ vẫn còn sợ.

May là hắn đã lén gửi tin chuyện xảy ra trong xe Hạnh Ngôn đưa hùng chủ đi cho chú, sẽ có một đoàn quân lấp tức đến. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng là đưa hùng chủ an toàn rời khỏi Hạnh Ngôn, để tránh Hạnh Ngôn lấy hùng chủ ra uy hiếp.


"Hùng chủ, có thể chúng ta hiểu lầm." Hatton tránh ra một đường cho bọn họ: " Thành thật xin lỗi, có phải ngài đang muốn viện khoa học đúng không? Tôi có thể đưa ngài đi."

Quý Viễn Chinh thật không hiểu nổi, vị Hatton này thật hài hước? Cứ một lúc là một bộ dạng khác nhau?

Quý Viễn Chinh nắm tay Hạnh Ngôn nhanh chóng vào nội viện, vẫn không quên nhỏ giọng giải thích cho Hạnh Ngôn: "Trung tâm ngân hàng thật kỳ, ta chỉ kêu bọn họ chuyển lại tài sản về cho em, mà họ đã không chịu nghe mà còn nói xấu ta."

Hạnh Ngôn nhớ hình như hôm qua hùng chủ có nói sẽ chuyển tài sản về cho mình, thì ra là thật?

Bây giờ, Hạnh Ngôn cũng biết rõ nguyên nhân, nhẹ nhàng thở ra và cũng có chút buồn cười nói: " Ca, từ xưa đến nay chưa có chuyện chuyển tài sản về cho thư nô, nên khó trách bọn họ hiểu lầm em ức hiếp anh."

Quý Viễn Chinh nghĩ một lát: "Được rồi, lát nghỉ trưa ta sẽ tự mình đi nói."

Hạnh Ngôn cười cong mắt, thả lỏng nói: "Không cần đợi, bọn họ đến rồi."

Quý Viễn Chinh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy đâu đâu cũng có quân hạm, trong nội viện không biết lúc nào đã có mấy ngàn quân sĩ đang siết chặc vòng vây quanh.

Quý Viễn Chinh: "..." Nói thật, hắn sợ.

Hạnh Ngôn biết rõ ngọn nguồn câu chuyện nên tâm tình không tệ, dù trên người có vô số chùm nhắm laser cũng không hoang mang.

"Quý tiên sinh, chúng tôi đã nhận được tin cầu cứu của ngài. Ngài không cần lo lắng, nếu thượng tướng Hạnh Ngôn tấn công, chúng tôi lập tức giết hắn." Harriman nghiêm túc nói. Những lời đang nói Quý Viễn Chinh nghe, cũng là càng nói cho Hạnh ngôn nghe.

Thực ra, hắn có thể hoàn toàn trực tiếp hạ lệnh giết Hạnh Ngôn. Nhưng dưới trướng hạnh Ngôn còn có một đoàn quan trung thành và tận tâm với hắn, không tránh khỏi bạo động.

Còn có, ngay cả chính Harriman cũng luyến tiếc một trùng cái phải chết như Hạnh Ngôn. Nếu không phải Quý Viễn Chinh ra tay quá nhanh, giờ phút này Hạnh Ngôn phải nằm trong nhà giam của hắn. Hắn sẽ đích thân đem trùng cái thanh cao này thuần phục trở thành một thú cưng chuyên nghiệp.

Quý Viễn Chinh không biết trong lòng hắn đang có suy nghĩ xấu gì, nhưng nghe cái từ "giết" đã làm hắn sợ chảy mồ hôi lạnh hết cả lưng, vô thức bước lên chắn Hạnh Ngôn.


Tất cả trùng đều khiếp sợ, vội vàng thu laser lại, nếu đả thương hùng chủ thì coi như mất mạng.

Hạnh Ngôn giật mình tại chỗ, mê mang nhìn gáy mềm mại của Quý Viễn Chinh. Dáng người Quý Viễn Chinh gầy gò, miễn cưỡng có thể che được cậu, cũng là trùng đầu tiên bảo vệ cậu. Hơn nữa, động tác vô cùng tự nhiên như hành động trong vô thức.

Quý Viễn Chinh nuốt nước miếng, dù sao hắn cũng chỉ là một trùng bình thường, đứng trước nhiều đại quân chân cũng bất giác run, nhưng cũng ráng chống lưng thẳng lên giải thích: "Mọi người hiểu lầm rồi! Tin nhắn là ta tự nguyện, tài sản của Hạnh Ngôn thuộc về em ấy và Hạnh Ngôn cũng không gây tổn thương cho ta. Còn nữa, đây là chuyện nhà ta."

Tất cả quân thư nhìn nhau ngơ ngác, nội tâm rung lắc như động đất. Hôm qua trên tinh võng có trùng nói hùng chủ đưa thượng tướng vào phòng ăn, bọn họ chỉ nghĩ hùng chủ chỉ nhất thời hứng thú muốn làm gì đó. Nhưng hiện tại thì hình như khống giống đang chơi đùa?

Càng lúc này, cảm xúc cảm xúc ghen ghét ở trong lòng quân thư được đẩy lên cao hơn. Hatton càng đỏ mắt, nắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, hùng chủ tốt như vậy vốn nên là của hắn!

Harriman nhíu mày, nhìn thấy không giống Hạnh Ngôn đang ức hiếp, mà càng giống Quý Viễn Chinh chủ động hơn. Harriman cảm thấy mình không thể hiểu hết Quý Viễn Chinh, trong tương lai người đứng đầu Quý gia chắc vô cùng khó đối phó.

"Rút lui." Harriman hạ lệnh. Tất cả cơ thể quân thư lóe lên rồi biến mất trong ảo ảnh ở ngay trước mắt.

Harriman nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp thẳng tắp Hạnh Ngôn, bây giờ Quý Viễn Chinh chỉ nhất thời thấy mới mẻ. Có thể làm trùng đực quái dị nhất toàn bộ đế quốc đối xử tốt với mình như vậy, đều đó cho thấy thượng tướng Hạnh Ngôn câu trùng đến cỡ nào.

Sẽ luôn có cơ hội nếm thử, Harriman cười một tiếng rồi chỉ huy quân hạm về căn cứ. Bình thường thư nô đều là đồ chơi giao dịch giữa các trùng đực, chờ Quý Viễn Chinh chơi đủ, Hạnh Ngôn sẽ là của hắn.

Quý Viễn Chinh nhẹ nhỏng thở ra, Hạnh Ngôn bối rối nhìn hắn, nhất thời cả hai không nói chuyện.

Quý Viễn Chinh nhìn theo hướng thiếu tá Hatton rời đi, quay lại ôm vai Hạnh Ngôn tủm tỉm cười: "Thượng tướng, ta sợ quá."

Hạnh Ngôn đỏ mặt, ngẫm lại có chút sợ, nhỏ giọng căn dặn: "Ca, lần sau trong tình huống này nên ở phía sau em."

"Vậy sao được." Quý Viễn Chinh đưa cậu vào trong, từ đầu đên cuối không thèm nhìn Hatton.

"Vì sao?" Hạn Ngôn có chút gấp gáp nói: "Em là quân thư, có thể mất tay, mất chân đều mọc ra lại được."

Quý Viễn Chinh ngạc nhiên, còn có thể mọc lại tay chân? Rốt cuộc có thể tiến hoán đến mức nào?

"Vậy ta không thể à?" Chẳng lẻ đây kỹ năng đặc thù của quân thư? Còn cả năng lực di chuyển nhanh của các quân thư kia nữa, tất cả như phép thuật. Xem ra đối với thời đại này, hắn còn quá nhiều điều không biết.


"Anh cũng được, nhưng rất đau." Cậu nhớ đến cảm giác đau đớn thấu xướng kia, không dám tưởng tượng hủng chủ khi bị tổn thương, Cậu sẽ đau lòng chết.

Từ trong lời nói, Quý Viễn chinh có thể hiểu được: "Em từng bị thương nặng đến thế sao?"

Hạnh Ngôn gật đầu, giọng nói bình thản như đang tán gẫu: "Từng bị vài lần, bây giờ quen rồi."

Quý Viễn Chinh không biết nên nói gì hơn, trong lòng vừa e ẩm vừa chua xót. Khó trách Hạnh Ngôn còn nhỏ mà đã trở thành thượng tướng, càng khó trách trong nguyên tác, nguyên chủ tổn thương Hạnh Ngôn đến thế mà cậu vẫn có thể vượt qua.

Quý Viễn Chinh muốn phá nát Hạnh Ngôn để cậu phải chịu đau khổ khi cơ thể khôi phục, hết lần này đến khác chỉ chờ khôi phục hắn lại phá nát tiếp. Bị chính hùng chủ của mình gây tổn thương vô số lần, phải nhận bao nhiêu đau khổ?

Trong thời đại này, còn có bao nhiêu trùng cái phải trãi qua thời gian tối tăm không thấy được mặt trời như thế này?

Quý Viễn Chinh lắc lắc đầu, hắn không có năng lực bảo vệ thế giới, càng không muốn làm chúa cứu thế, hắn chỉ muốn bảo vệ một mình Hạnh Ngôn thôi.

Hạnh Ngôn cảm nhận được cảm xúc của Quý Viễn Chinh đang tụt xuống, lo lắng hỏi: "Ca, cơ thể không thoải mái sao?"

"Không có." Quý Viễn Chinh ngẩng đầu lên. Trước mặt là tòa cao ốc của viện khoa học kỹ thuật, cao khoảng trăm tầng, có cảm giác có mười lớp kính chống đạn.

Quý Viễn Chinh thuận tay vò tóc Hạnh Ngôn nói: " Giữa trưa mang cơm tới đây gặp ta." Hắn phải nhanh chóng quen thuộc nơi này mới được.

Hạnh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu hỏi: "Vậy anh không về nhà sao?"

"Chúng ta sẽ ăn trưa ở đây." Quý Viễn Chinh cưng chiều nói: "Phòng thí nghiệm của ta lúc nào cũng hoan nghênh thượng tướng Hạnh Ngôn ghé thăm."

Hạnh Ngôn lần đầu trước mặt Quý Viễn Chinh không một chút áp lực cười lên, hai chiếc răng mèo cũng chạy ra theo.

Quý Viễn Chinh nhìn phát ngốc, Hạnh Ngôn giống như đứa bé, nụ cười tươi trong sáng.

"Ca ca, trưa gặp." Hạnh Ngôn đỏ mặt hôn lên bên má Quý Viễn Chinh một cái, rồi chạy trối chết.

Quý Viễn Chinh đưa tay sờ bên má, nơi cảm xúc mềm mại còn lưu lại.

Bị tập kích rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận