Bởi vì đánh nhau bị thương nên trường học cho Tạ Ninh bốn ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Tạ Ninh vốn rất muốn đến trường để tiếp thu đại dương tri thức, chỉ có thể ở nhà tự mình đọc sách, gặm nhấm đề cương ba năm ôn luyện.
Vài ngày gần đây, tin nhắn WeChat vang lên không ngừng, đa phần là từ Hạ Dương.
[Bánh bao nhân trứng sữa]: Tạ Ninh, chừng nào thì cậu trở về á?
[Bánh bao nhân trứng sữa]: Tạ Ninh ơi, Kỷ Dương mỗi ngày đều mắng tớ trong lúc ăn cơm.
[Bánh bao nhân trứng sữa]: Chờ cậu trở lại, chúng ta mỗi ngày lại đi uống sữa bò không thèm mang theo Kỷ Dương.
[Bánh bao nhân trứng sữa]: Tớ có giữ lại các bài kiểm tra mà lão sư phát ra, đều giữ lại cho cậu.
Tạ Ninh nhìn giao diện nói chuyện của Hạ Dương khoé miệng nâng lên.
Rốt cục thì Hạ Dương là người bạn rất chân thành.
Lúc này một tin nhắn khác hiện ra.
[Minh Dao]: Hiện tại ra sao?
Ngày đó lúc đi ngăn cản đánh nhau, Minh Dao cũng theo tới.
Khi tới thì mới biết là Tạ Ninh đánh nhau với người khác.
Tuy rằng đứng bên cạnh nhưng tình huống của Tạ Ninh lúc đó rất thê thảm, không khỏi khiến người khác chú ý.
Thiếu niên lúc cùng cô học tập ở thư viện sạch sẽ, lúc đó lại đầy vết thương trên mặt, những khối bầm xanh tím trên gương mặt trắng nõn đặc biệt chói mắt.
Phần mũi cũng bị ngoại lực đánh trúng, nhỏ ra vài giọt máu đỏ tươi.
Mới đầu thấy thiếu niên dùng tay áo đồng phục lau, sau đó thấy tên cờ hó Thẩm Tùng đem khăn giấy đến.
Minh Dao cũng dự định tiến lên nhìn xem tình huống của Tạ Ninh, nhưng còn chưa tới gần thì Tạ Ninh đã bị chủ nhiệm giáo dục mang đi.
[Tạ Ninh]: Cũng không có vấn đề gì.
[Minh Dao]: Vậy thì tốt.
Mấy người đánh nhau với cậu đã bị đuổi học rồi.
Không ai tìm cậu gây phiền toái nữa đâu.
Tạ Ninh có một chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy tin này.
Cậu nghĩ chỉ phạt nặng một chút để họ nhớ thôi, chứ không ngờ lại bị đuổi.
[Minh Dao]: Có rảnh đi ăn hoành thánh không?
[Tạ Ninh]: Không phải cậu đang ở trường học à?
[Minh Dao]: Giữa trưa đi ăn, có đi được không?
Dư Hải cao trung giữa trưa sẽ mở cửa.
Nên bạn có thể chọn ăn ở nhà ăn hoặc ra ngoài.
Lần trước hoành thánh gạch cua ăn ngon, lại thấy không làm Minh Dao chậm trễ việc học, nên đồng ý không do dự.
[Tạ Ninh]: Được, vậy tớ đợi cậu ở quán hoành thánh.
[Minh Dao]: Ok.
Minh Dao bí mật che màn hình điện thoại, nói chuyện trong lớp mà bị Cá Mè Hoa bắt được thì rất kinh khủng.
Nhưng may là hữu kinh vô hiểm, Minh Dao tâm tình không tồi, nghe giảng bài nghiêm túc hơn không ít.
Bạn cùng bàn hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ thế?"
Minh Dao nhìn cô bạn một cái nói: "Lát tôi sẽ đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn học."
Bạn cùng bàn kinh ngạc, mỉm cười thẹn thùng: "Hôm nay tớ cũng định mời câu ăn cơm.
Đi đâu ăn vậy?"
Minh Dao: "..."
"Không, không phải với cậu, đừng nghĩ nhiều.
Tớ đi ăn cùng người bạn khác."
Bạn cùng bàn nụ cười cứng đờ, "Cậu...!cậu ở bên tớ mà còn có bạn mới đi ăn bên ngoài?"
Sau đó một bộ dáng đau đớn, "Tớ còn có kế hoạch tìm món ăn để đặt về.
Cậu làm tớ thất vọng quá rồi."
Minh Dao vẻ mặt chết lặng, cũng không biết lúc trước sao lại chọn ngồi cùng bàn với cô gái này, "Thế cậu muốn gì?"
Bạn cùng bạn: "Dẫn tớ cùng đi."
Minh Dao: "..."
Nhớ lại lần trước Minh Dao phát trong vòng bạn bè, bạn cùng bàn dựa lại gần nói, "Có phải đi cùng với tiểu soái ca mà cậu đăng trong vòng bạn bè lúc trước? Tớ cũng muốn đi."
Minh Dao thì không sao, thêm một người hay ít một người thì đều là ăn, nhưng không biết Tạ Ninh có để ý không.
Nhìn Phan lão sư trên bục giảng khí thế ngất trời giảng bài, Minh Dao lại lần nữa lấy di động ra.
[Minh Dao]: Bạn cùng bàn của tớ cũng muốn đi cùng.
Cậu có để ý không?
[Tạ Ninh]: [Không ngại.
Nhiều người thì cũng không có tranh đoạt đồ ăn với cậu, không cần để ý.
Minh Dao xem xong tin tức, buông di động nói, "Ok, hôm nay tớ dẫn cậu theo nhưng không được nói chuyện lung tung."
Bạn cùng bạn nghe thấy thì khuôn mặt hiện lên ý cười gian: "Tớ còn có thể nói gì, thật là không phải chỉ đi ăn thôi sao?"
Minh Dao: "Tới rồi sẽ biết."
Tới gần giờ nghỉ trưa, Minh dao thu thập tốt mọi thứ chuẩn bị trốn đi.
Lý Văn Tĩnh cũng thập phần chờ mong.
Bữa ăn có soái cá thì ai không muốn đi, cả người bừng bừng phấn chấn, hận không thể phóng ngay đến quán hoành thánh.
Khi ra đến cổng trường thì đụng phải Cố Hành Chu cùng đám người.
Nếu là bình thường thì Lý Văn Tĩnh nhất định sẽ nhìn chằm chằm Cố giáo thảo để thoả mãn con mắt nhưng nay khác xưa, cô cũng được đi gặp soái ca.
Thấy vẻ mặt tràn đầy sắc xuân của Lý Văn Tĩnh, Thẩm Tùng không khỏi trêu ghẹo: "Oh, có chuyện gì làm mỹ nữ cao hứng thế?"
Lý Văn Tĩnh: "Cùng bạn học ra ngoài ăn cơm."
Thẩm Tùng: "Ăn một bữa cơm mà cao hứng thành như vậy?"
Lý Văn Tĩnh: "Có soái ca ăn cơm chung, cậu không hiểu...!Ho ho, tạm biệt."
Nói rồi liền cùng minh Dao bắt taxi đi.
Thẩm Tùng quay đầu nhìn Cố Hành Chu, Cố cẩu còn chưa đủ soái sao? Còn kêu hắn không hiểu, hắn mới là người thấu hiểu nhất đi.
Ví dụ như hắn cùng với Cố cẩu đứng bên cạnh thì những người đi xin phương thức liên hệ chưa từng để ý đến hắn.
Tạ Ninh đã đến quán hoành thánh từ sớm.
Mới đi vào thì nhân viên trong đó đã chào hỏi nhiệt tình, "Mời vào, lâu rồi không thấy tới."
Tạ Ninh không nghĩ tới nhân viên cửa hàng còn nhớ mình, cười nói: "Vâng, đợi bạn học tới ăn cùng nhau."
Nhân viên: "Oh, vậy cậu có thể gọi tôi khi muốn gọi món."
Tạ Ninh gật đầu đáp ứng.
Giữa trưa gần 12 giờ, Minh Dao dẫn theo Lý Văn Tĩnh vào quán hoành thánh.
Tạ Ninh vẫy tay với bọn họ, "Minh Dao!"
Hai người nhìn theo hướng âm thanh, Lý Văn Tĩnh giơ tay che miệng, "Oh, soái ca vẫy tay với tôi."
Minh Dao: "..."
Hai người đi phía đối diện ngồi xuống.
Minh Dao nhìn gương mặt Tạ Ninh, vết thương đều đã tốt lên.
"Mấy ngày nay ở nhà thế nào?"
Tạ Ninh: "Cũng được, chỉ là không có phong phú như đến trường."
Bên cạnh ánh mắt cháy bỏng nhìn mình khiến Tạ Ninh không thể bỏ qua.
Quay đầu liền thấy Lý Văn Tĩnh với ánh mắt phát sáng nhìn mình.
Thấy Tạ Ninh quay đầu, Lý Văn Tĩnh đỏ mặt, duỗi tay nói: "Chào soái ca, tớ tên Lý Văn Tĩnh."
Tạ Ninh vươn tay nhỏ, "Chào cậu, tớ tên Tạ Ninh."
Nắm chặt tay, không kéo ra được.
Lý Văn Tĩnh nghe tên Tạ Ninh cũng không có gì kinh ngạc.
Trên đường đi, Minh Dao cũng đã nói qua.
Nếu Minh Dao không thấy vấn đề gì thì chắc người này cũng không tệ.
Cũng có nhìn qua diễn đàn trường nhưng không để tâm, rốt cuộc thì vẫn là soái ca.
Nhìn thấy người thật, Lý Văn Tĩnh bắt đầu hoài nghi sâu sắc những bài đăng kia cố tình bôi đen Tạ Ninh, chắc hẳn là ghen ăn tức ở với nhan sắc này.
Tạ Ninh lễ phép muốn rút tay lại nhưng đối phương nắm chặt quá rút không ra.
Minh Dao bất đắc dĩ nói: "Lý Văn Tĩnh, nước miếng cậu chảy ra từ trong mắt rồi kìa."
"Làm gì có" Lý Văn Tĩnh ngượng ngùng thu hồi tay.
Người đến đông đủ, Minh Dao kêu nhân viên cửa hàng để gọi món, ba người đều muốn hoành thánh gạch cua.
Ngoại trừ Lý Văn Tĩnh lấy chén cỡ vừa thì Tạ Ninh cùng Minh Dao vẫn là chén lớn như thường lệ.
Trong lúc ăn cơm, ánh mắt Lý Văn Tĩnh ở trên người Tạ Ninh không di chuyển.
Cuối cùng vẫn là Minh Dao đánh cô một cái mới thành thật ăn cơm.
Thanh toán xong ba người chia tay.
Lý Văn Tĩnh thêm WeChat Tạ Ninh, cảm thấy mỹ mãn trở về trường.
Khi hai người trở lại trường thì thời gian nghỉ trưa còn 20 phút.
Lý Văn Tĩnh ngồi tại chỗ chơi di động.
Có chút tò mò bấm vào vòng bạn bè của Tạ Ninh, muốn xem Tạ Ninh ngày thường làm gì.
Kết quả là chỉ thấy toàn kiến thức vật lý.
"..."
Minh Dao nhìn thấy nói: "Không có việc gì đừng có gửi tin nhắn quấy rầy người ta."
Lý Văn Tĩnh xua xua tay, "Đã biết, nhưng lần tới ra ngoài ăn cơm phải gọi tôi."
Minh Dao bất đắc dĩ: "Nói sau đi."
Lý Văn Tĩnh không vui nói, "Không thể không làm, soái ca mà xem một mình là lãng phí, phải chia sẻ."
"..." Minh Dao: "Hôm nay lúc đi ăn, hai mắt cậu hận không thể ấn lên người Tạ Ninh."
"Tớ thèm còn không cho?" Lý Văn Tình hợp tình hợp lý nói: "Tôi chính là thèm khát thân hình của Tạ Ninh."
"Cậu thèm thân hình ai?"
Một âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên thấy một gương mặt anh khí bức người.
Lý Văn Tĩnh tức khắc thu liễm vài phần, ở trước mặt Cố giáo thảo vẫn muốn bảo trì hình tượng.
"Không, chỉ nói một người bạn."
Cố Hành Chu trở về lớp sau khi thay đồng phục, nghe thấy những lời sắc bán sỉ ngon của Lý Văn Tĩnh.
Cố Hành Chu nhướng mày, "Cậu thèm khát bằng hữu của mình?"
Lời vừa nói ra, Lý Văn Tĩnh cảm thấy chính mình như một tên biến thái...
Nhưng mà nhớ đến Tạ Ninh điên cuồng theo đuổi Cố Hành Chu, hơi nhíu mày.
Lúc đi xe buýt Minh Dao có nói hiện tại Tạ Ninh đã không còn thích Cố Hành Chu, trong lòng không có ai, vậy vì sao chính mình không thể thèm?
Lý Văn Tĩnh người có lập trường kiên định vừa muốn mở miệng phản bác thì thấy ánh mắt đào hoa sâu thẳm của Cố hành Chu.
Làm sao bây giờ? Cố giáo thảo cũng đẹp trai, cô có thể thèm cả hai không?
Thấy Lý Văn Tĩnh không trả lời, Cố Hành Chu lại nói: "Tình yêu OO sẽ không có kết quả."
Nói xong liền rời đi để lại Lý Văn Tĩnh cả người đóng băng.
Mẹ nó, tại sao cô không biết Cố giáo thảo lại độc miệng như vậy? Ngữ khí giống như nói cô sẽ ế của đời.
Cố Hành Chu trở về lấy di động ra, do dự hồi lâu mới mở WeChat, nhắn cho Tạ Ninh.
[Cố Hành Chu]: Hôm nay cậu cùng người ra ngoài ăn cơm?
Lúc này Tạ Ninh đang giải đề thi, cũng không để ý đến tin nhắn di động.
Thấy đối phương hồi lâu không trả lời, Cố Hành Chu có chút bực bội ném điện thoại vào hộc bàn.
Anh không biết vì sao cảm xúc của mình bị Tạ Ninh ảnh hưởng.
Rõ ràng Tạ Ninh cùng người khác ra ngoài ăn bữa cơm, nếu không thì sao Lý Văn Tĩnh lại lớn mật nói thèm thuồng cơ thể Tạ Ninh.
Đến tận 9 giờ tối thì Tạ Ninh mới cầm điện thoại định giải trí một lát.
Lúc này mới thấy tin nhắn từ Cố Hành Chu.
Nhìn thời gian là giữa trưa.
Bây giờ còn mấy phút là 10 giờ tối.
Tạ Ninh cong miệng nhỏ có chút buồn rầu không biết có nên hồi âm không.
Từ lần trước Cố Hành Chu giúp mình, cậu cũng thay đổi cách nhìn về anh.
Nhưng cốt truyện vẫn làm cậu khó xử.
Nếu thật sự có quan hệ gì với Cố Hành Chu, cốt truyện có tiếp tục như cũ không?
Rốt cuộc trước đó mình luôn trốn tránh đối phương nhưng vẫn luôn gặp.
Tạ Ninh luôn nghĩ lý do là do tuyến truyện bắt buộc gặp.
Tính toán thời gian, còn mấy tháng nữa vai chính còn lại sẽ chuyển đến Dư Hải cao trung, cũng đối với Cố Hành Chu nhất kiến chung tình.
Từ đây tôn sùng là Bạch Nguyệt Quang trong lòng.
Do dự một hồi tới 10 giờ, nhìn thời gian trên di động, Tạ Ninh tự thôi miên, vạn nhất đối phương nghỉ ngơi sớm.
Chính mình nhắn tin qua mà đối phương không tắt âm sẽ ảnh hưởng đến người ta.
Cứ như vậy Tạ Ninh bịt tai trộm chuông buông di động, tuy rằng nội tâm thập phần áy náy nhưng coi như không thấy tin nhắn.
Cuộc sống này vẫn quan trọng hơn.
Cậu không muốn đến bệnh viện tâm thần.
Tạ Ninh trở về trường sau vài ngày.
Buổi sáng tiến vào lớp thấy Hạ Dương đang ngồi ăn bánh bao nhân trứng sữa.
Vừa nhìn thấy Tạ Ninh thì ánh mắt Hạ Dương sáng lên, cũng mặc kệ còn đang nhai bánh, kinh hỉ nói: "Tạ Ninh, cậu đã trở lại."
"Ừm" Tạ Ninh đi đến chỗ mình rồi ngồi xuống, nhìn thấy bộ đề kiểm tra chỉnh thề trong hộc bàn, cảm kích nhìn Hạ Dương: "Cảm ơn."
Hạ Dương gãi gãi đầu nói, "Khách sáo cái gì, mấy nay cậu không tới tớ cũng không có tinh thần học hành gì cả."
Nói xong liền chuyển đề tài, "Tạ Ninh, tớ nghe nói trước đó cậu đánh nhau với vài tên.
Cậu đỉnh thật!"
Nói rồi đưa tặng Tạ Ninh một ngón tay cái!
Cậu ta chưa từng thấy qua Omega đánh nhau cùng Alpha, tuỳ rằng lúc đó không trực tiếp chứng kiến nhưng mà trên diễn đàn trường có video, tuy có chút mờ hồ, mặt xem không rõ lắm nhưng Hạ Dương liếc mắt một cái liền nhận ra Tạ Ninh.
Vì Tạ Ninh là người trắng nhất, rất dễ nhận ra.
Lúc đó còn muốn mở diễn đàn trường cho Tạ Ninh xem nhưng bị Kỷ Dương từ một bên khác đi tới cản lại.
Mặc dù chủ đề về Tạ Ninh trên diễn đàn có độ hot cao nhưng mà bình luận đa phần không mấy thân thiện.
Hạ Dương nhìn ánh mắt của Kỷ Dương, nhìn xong giống như đã hiểu, cất điện thoại nói:
"Mau học thôi, chơi điện thoại rất dễ bị lão sư phát hiện, bị tịch thu liền thảm."
Tạ Ninh cũng không để ý, lấy bài thi từ trong hộc bàn ra, cũng không biết các thầy cô đến lớp có giảng đề thi không.
Trong suốt buổi sáng, Tạ Ninh giống hệ như thường ngày, đi uống sữa bò cùng Hạ Dương trong lúc chuyển tiếp.
Lưu lão sư cũng chú ý đến Tạ Ninh, sợ lần trước đánh nhau để lại bóng ma tâm lý.
Nhưng mà Tạ Ninh lại giống như chẳng có việc gì.
Lúc này Lưu lão sư cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhân duyên của Tạ Ninh ở lớp mười hai cũng không tồi.
Lúc trở về lớp nhiều người cũng tới hỏi thăm tình huống thân thể của Tạ Ninh.
"Tạ Ninh, ngày đó cậu đánh nhau thật đỉnh.
Lần đầu tiên tôi thấy một trận kịch liệt vậy."
"Mọi người đều bị thương nhỉ? Không lưu lại di chứng gì chứ?"
"Mấy người lớp bảy thật không biết xấu hổ, một đám Alpha cùng Beta mà đi đánh một Omega.
Thật buồn nôn khi thở chung bầu không khí với bọn họ trước kia."
Cơm nước xong xuôi, có nhiều người tụ tập quanh bàn Tạ Ninh.
Trong nhất thời Tạ Ninh có chút phát ngốc, chỉ có một cái miệng, cũng không biết làm sao hồi đáp cho kịp.
"Tạ Ninh, cậu không việc gì chứ?"
Tạ Ninh: "Không việc gì."
"Có thể chơi trong nước không?"
Tạ Ninh có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thật nói: "Tớ không biết bơi."
Bạn học kia nháy mắt bị chọc cười, "Không phải, không cần bơi lội."
Vừa dứt lời thì những bạn học khác trong lớp mười hai cũng trở về, cầm không ít bong bóng cùng súng nước.
Trong đó một học sinh lên bục giảng.
"Buổi chiều lớp thể dục, có muốn chơi đại chiến trong nước hay không?"
Âm thanh có chút lớn, nháy mắt kéo tới sự đáp lại từ cả lớp.
"Chơi!"
"Trời nóng như này điên nhiên phải chơi!"
Âm thanh đáp ứng đến từ khắp nơi, Tạ Ninh cảm thấy thú vị cũng giơ tay.
Giữa trưa lớp mười hai chơi thuỷ chiến, rút thăm chia làm hai đội đối kháng.
Các bạn học giữa trưa đi ra ngoài mua đồ còn mua hai loại nhãn dán sẽ đổi màu khi dính nước.
Luật chơi đơn giản là hai bên chỉ cần bảo vệ tốt cho miếng dán đổi màu không bị dính nước, dù cho bạn có ướt như chuột lột thì vẫn là người chiến thắng.
Còn miếng dán dính nước đổi màu thì sẽ bị loại.
Thời gian là một tiết, đội nào có nhiều nhãn dán không bị đổi màu hơn thì sẽ là đội chiến thắng.
Đội thua nhận trừng phạt chính là mời đội thắng ăn kem.
Tạ Ninh bị chia đến đội xanh lam, cũng được phân một vài bong bóng và thùng nước nhỏ.
Nhìn công cụ trên bàn, Tạ Ninh không khỏi bắt đầu mong đợi tiết thể dục ngoại khoá chiều này.
Đời trước chính cậu vừa học vừa đi làm công.
Rất ít có thời gian giải trí vui chơi, cũng không tham gia hoạt động tập thể.
Sân thể dục cách đó không xa có bồn rửa tay lộ thiên.
Nhiều học sinh lớp mười hai đã đến đó lấy nước vào thùng nhỏ cùng bong bóng, chuẩn bị cho hồi sau dùng.
Sau tiết học, tiến hành vài vòng chạy chậm, lão sư thể chất vừa thông báo giải tán thì...
Lớp 12 nội đấu bùng nổ, cảm giác chạm vào là nổ tung.
"Hôm nay ba ba nhất định sẽ ăn kem!"
"Con trai, đừng có nói bừa!"
"Tôi sẽ ăn một lần mười cái!"
Sân thể dục học sinh lớp mười hai người truy người đuổi, đều là con nhà giàu, không ai để bụng vụ mua kem.
Chơi chính là vui vẻ.
Vừa bắt đầu hai bên còn đang bàn luận chiến thuật nhưng cuối cùng lại trực tiếp đánh nhau không phân rõ địch ta.
Cũng không biết bong bóng nước đến từ hướng nào, không nghiên không lệch nổ sau lưng Tạ Ninh, ngay sau đó một cảm giác mát mẻ trên lưng và cổ xuất hiện.
Nhìn màu sắc của bong bóng, Tạ Ninh sửng sốt.
Này...!này không phải bong bóng của đội Lam sao?
Nhưng may mắn là Tạ Ninh dán nhãn bên dưới cánh tay nên thoát được một kiếp.
Kết quả vừa quay đầu liền thấy người đội xanh lam đang giết người không phân rõ địch ta.
Tạ Ninh: "..."
Một lúc sau lại có người tới.
"Mịa, không phải chúng ta cùng đội sao?"
"Đệch!"
"Chị gái mày, đồ ngu ngốc, đánh sai còn la lớn!"
"Tụi mày đội nào?"
"Cái gì, đội chúng ta có phản đồ!"
"Phản đồ là mày, cư nhiên làm nội gián, hãy ăn thùng nước của gia gia."
Tạ Ninh bí mật yên lặng ở bên cạnh trận hỗn chiến.
Cho nên trước lúc rút thăm phân đội chỉ vì muốn chém giết lẫn nhau?
Giây tiếp theo, một cái bong bóng nước đập vào mặt Tạ Ninh.
"Phụt" nước đầy mặt!
"..."
Đệch!
Tạ Ninh chỉ dùng ba giây đồng hồ để tự hỏi, sau đó gia nhập nội chiến của đội lam.
Tan học, bất luận là học sinh nào đều ướt một mảnh, thậm chí có người ướt toàn thân, góc áo cùng tóc đều nhỏ nước.
Trọng tài thông kê tình huống, nhưng mà hai bên toàn quân bị diệt.
Tạ Ninh quay đầu nhìn phía đội đỏ.
Vừa nội đội lam nội chiến căn bản không nhìn thấy bọn họ.
Vốn dĩ cậu nghĩ đối phương sẽ sống sót.
Kết quả...
Cũng không tránh được nội đấu.
Chơi điên đủ rồi, tập thể lớp mười hai đi đến quầy bán đồ ăn vặt trong siêu thị.
Mặc dù không ai chiến thằng nhưng lần này ban tổ chức đại thuỷ chiến mời mọi người ăn kem vì mọi người chơi rất tạn hứng, ai nấy đều vui vẻ.
Tạ Ninh lấy một cây kem vị quả đào, cùng Hạ Dương trở về phòng học, vừa đi vừa ăn.
Lớp mười hai vừa tan tiết thể dục là đến lớp tự học, vì thế không ít người đã chạy ra sân bóng.
Hạ Dương nhìn miếng dán pheromone ướt dầm dề của Tạ Ninh, hảo tâm nhắc nhở: "Tạ Ninh, miếng dán ngăn pheromone của cậu không thể dùng rồi, trong chốc lát về đổi cái khác đi."
Nghe xong, Tạ Ninh sờ tay lên gáy.
Quả nhiên miếng dán bị ướt rồi, phỏng chừng là do trận chiến vừa rồi quá lớn, nước không chừa chỗ nào.
Hai người không khỏi bước nhanh hơn tiến vào phòng học.
Vừa đi được vài bước thì một thân ảnh cao lớn ở đối diện đi tới.
Cố Hành Chu cùng mấy người khác thay đổi đồng phục, tính toán đi ra ngoài chơi bóng, vừa ngẩng đầu thì thấy Tạ Ninh đi tới.
Tạ Ninh bị ánh mắt đối phương nhìn đến run lên, kem trong tay suýt nữa không cầm chắc, cảm giác chột dạ không dám nhìn đối phương.
Rốt cuộc ngày hôm qua không trả lời, nếu bị chất vấn thì biết trả lời làm sao?
Nhìn bộ dáng thập phần chột dạ của Tạ Ninh, Cố Hành Chu cho rằng cậu nghĩ tới sự tình lừa nước hoa.
Thấy người tới gần, Tạ Ninh bồn chồn trong lòng, không hề nghĩ ngợi định chạy thật nhanh.
Tuy rằng cậu chạy nhanh nhưng kem trong tay vẫn giữ vững.
Cố Hành Chu nhíu mày, chính mình không làm gì, cậu ta chạy cái gì?
Ở thời điểm Tạ Ninh chạy ngang qua, mùi hương quả ngọt đánh úp Cố Hành Châu, tim đập lỡ một nhịp.
Mùi hương lần này so với những lần trước càng thêm mãnh liệt, như thể bị trúng bùa, khiến người ta cực kỳ thèm khát.
Xuất phát từ bản năng, Cố Hành Châu túm lấy cổ áo của Tạ Ninh.
Miếng dán ngăn mùi pheromone trên cổ sắp rớt ra.
Đồng từ Cố Hành Chu co chặt, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm đầy nghi hoặc.
Tạ Ninh suýt chút nữa bị Cố Hành Chu làm sặc chết.
Một cổ ngoại lực bóp chặt yến hầu, làm cậu không thể hô hấp.
"Khụ khụ..."
Thấy Tạ Ninh ho khan, Cố Hành Chu lúc này mới buông tay nhưng cũng không dự định buông tha cho cậu.
"Các cậu đến sân bóng rổ trước.
Tôi còn có chút việc."
Tạ Ninh nghe xong trong lòng thịch một cái, hẳn là muốn tính toán vụ không trả lời ngày hôm qua.
Nhưng mà Hạ Dương cũng không thể cứu được mình, thậm chí Tạ Ninh không tình nguyện, vẫn là bị Cố Hành Chu kéo đến một góc nhỏ bí ẩn.
Tạ Ninh tay cầm chặt cây kem, lưng dựa vào tường không thể thối lui, vừa ngẩng đầu thì thấy con ngươi đen sâu thẳm của Cố Hành Chu.
Ánh mắt kia như thể đem mình nuốt vào bụng.
Tạ Ninh nuốt nước miếng dự định tự khai để được khoan hồng.
"Tôi ngày hôm qua không phải cố ý không trả lời tin nhắn.
Cậu phải nghe tôi giải thích."
Nhưng mà Cố Hành Chu đã bị mùi hương trên người Tạ Ninh khiến tâm trí mờ hồ, cảm giác kia chưa từng có trong mười tám năm cuộc đời.
Phần lớn là xuất phát từ bản năng, cúi đầu ở trên cổ vai của Tạ Ninh ngửi thử.
Một làn hơi nóng tràn vào gáy, tiếng nói khàn khàn...
"Cậu thơm quá..."
Tạ Ninh có thể cảm nhận được miếng dán ngăn pheromone trên cổ đã gần rớt, mình cũng không xịt nước hoa, mùi hương mà Cố Hành Chu nói...
Tạ Ninh đồng tử chấn động.
Khẩu vị của anh ta thật nặng!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...