Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng

Phó Hoài Yến mặc dù không biết chi tiết nếu trận virus này bùng phát thì thế giới sẽ như thế nào. Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, một trận đại dịch như thế sẽ mang lại hậu quả gì.

Nếu thực sự có thể dẫn đến cái c.h.ế.t của hàng tỷ người, vậy thì vấn đề này thực sự vô cùng nghiêm trọng.

Xem như hiện tại mình biết trước được tương lai, điều đó cũng có nghĩa là hắn phải gánh vác trách nhiệm đưa ra vắc-xin sớm hơn.

Phó Hoài Yến đột nhiên hiểu rằng, dù biết trước kịch bản và làm ra những lựa chọn có lợi cho mình. Nhưng những cơ hội đó, không phải là hoàn toàn miễn phí. Vận mệnh đã sắp đặt sẵn giá cho chúng trong bóng tối cả rồi.

Biết càng nhiều, trách nhiệm càng lớn. Lần này, hắn không chỉ phải làm, mà còn bắt buộc phải làm tốt hơn cả kịch bản gốc, phải thành công cứu sống nhiều người nhất có thể.

Từ giờ phút này trở đi, Phó Hoài Yến có khả năng đã bắt đầu cuộc đua với tử thần.

Bởi vì không biết khi nào thì đại dịch này sẽ bùng phát. Có lẽ, ngay lúc hắn đọc được "tiếng lòng" của Tô Vãn Kiều, rất nhiều chuyện đã bắt đầu diễn ra.

Phó Hoài Yến đột nhiên đứng dậy, hắn xoa đầu Tô Vãn Kiều, vừa để an ủi vợ yêu vừa để trấn an bản thân. Sau đó, hắn đi gọi điện thoại để chuẩn bị sắp xếp việc chiêu mộ nhân sự.

Thực ra, tình tiết này trong kịch bản nguyên tác chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Cũng bởi vì thông qua chuyện này mà công ty của Cố Dư Bạch kiếm được rất nhiều tiền từ vắc-xin virus, trở thành tập đoàn hàng đầu.

Tô Vãn Kiều suy nghĩ.


【 Hiện tại kịch bản đã khác xa so với nguyên tác. Cố Dư Bạch liên tiếp thất bại trong kinh doanh và đắc tội với nhiều người. Căn cơ gốc rễ trong công ty hắn ta hầu như đều là nội gián do bên Phó gia cài vào.

Giờ đây, công ty Cố Dư Bạch như ngọn đèn treo trước gió vậy, heo hắt yếu ớt vô cùng. Bất quá nam chính vẫn là nam chính. Bên cạnh hắn vẫn luôn có hào quang nhân vật chính soi rọi, cùng người bình thường không giống nhau.

Nếu là một công ty khác gặp tình trạng y chang vậy, chắc chắn công ty đó sẽ phá sản không phải bàn cãi gì. Nhưng nếu là công ty của nam nữ chính thì còn chưa chắc. Không dễ gì gục ngã a!

Đợt đại dịch này là lần bùng phát virus cúm nghiêm trọng nhất trong lịch sử. Cố Dư Bạch là nhân vật chính trong việc phát triển vắc-xin thành công. Nhờ đó anh ta trở thành công thần trong thời gian dịch bệnh, tiếng danh vang xa. Là minh tinh thần tượng của khắp cả nước.

Có thể nói, cả quá trình nghiên cứu cũng giống như được vận may từ trên trời rơi xuống vậy. Người khác không tìm ra lối thoát, còn hắn ta thì luôn gặp may mắn, làm gì cũng thuận lợi.】

【 Ngược lại hoàn toàn với nam chính, Phó gia tại thời điểm đó đang làm gì? Phần lớn đều là yêu đương não, lo xoay quanh nữ chính, lấy lòng nàng. Căn bản không hề quan tâm đến chuyện công ty.

Nếu kịch bản không thay đổi, Phó Diệc Sơ đã bị tai nạn xe hơi. Bắt đầu thảm kịch huynh đệ tương tàn, ngoài tranh trong đấu, kịch liệt vô cùng.

Phó Tư Dao cùng Phó Thanh Thù thì gặp khó khăn, Phó Mây Kỳ cùng Phó Dư Trạch bị ảnh hưởng bởi nữ chính và kịch bản mà danh tiếng bị hủy hoại. Phó Hoài Yến thì sớm đã lên chuyến máy bay định mệnh kia mà bị tai nạn, mất mạng, cuối cùng biến thành một hộp tro cốt.....】

Phó Hoài Yến vừa bắt đầu cuộc gọi, ánh mắt hắn thoáng thấy ba chữ "hộp tro cốt," lời định nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên, giọng nói của trợ lý đã kéo hắn trở lại thực tại. Sau khi sắp xếp xong việc chiêu mộ mới cúp máy.

Lại thấy trên đầu Tô Vãn Kiều lại xuất hiện nội dung.

【 Người nhà Phó gia cũng chưa từng làm ‌việc gì đứng đắn, kết cục này chẳng có gì ngạc nhiên. Người duy nhất trong nhà làm việc đúng đắn thì đã c.h.ế.t sớm.

Sau khi Phó Hoài Yến chết, tập đoàn Phó thị trở nên hỗn loạn. Căn bản không có dự án nào thành công, vậy nên cũng đừng viện lý do này lý do nọ làm gì, một nhóm pháo hôi cũng thật là vô dụng.....】

Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa. Phó Hoài Yến càng đọc, đầu càng đau hơn.

Hắn cũng biết Phó gia xác thực còn tồn tại rất nhiều vấn đề. Doanh nghiệp này cũng không hề hoàn hảo như bên ngoài vẫn đồn thổi, thậm chí có rất nhiều khiếm khuyết.

Nếu như ở kiếp trước, khi cơn dịch bệnh ập đến, Phó gia không có động thái gì, thì thật có chút không ổn. Dù giải quyết rất khó khăn, nhưng nếu nỗ lực, cũng không đến nổi vô dụng không làm được gì.

Có lẽ người ngoài nhìn thấy là một hai con kiến, kỳ thực bên trong đã sớm thối rữa từ trong ra ngoài.


Phó Hoài Yến không rõ, không biết thời điểm này trong kịch bản nguyên tác mình đã c.h.ế.t hay chưa. Nhưng chắc chắn một điều rằng, hắn không cam lòng. Vô cùng không cam lòng a!

Hiện tại dựa theo kịch bản, toàn bộ tình tiết đều đã thay đổi. Lại thêm được Tô Vãn Kiều nhắc nhở, Phó gia cướp được không ít kỳ ngộ từ tay nam nữ chính.

Nếu vẫn không đạt được chút thành tựu nào trong khi thực lực đều tăng lên, thì hắn còn mặt mũi nào để sở hữu năng lực Độc Tâm Thuật đầy lợi hại này.

Vậy nên, lần này Phó Hoài Yến không chỉ muốn thay đổi kịch bản gốc, mà còn cố gắng giảm tỷ lệ lây nhiễm, tỷ lệ nặng cùng tỷ lệ tử vong.

Nghĩ đến đây, Phó Hoài Yến vội vàng hỏi.

"Kiều Kiều, em có thể ước lượng thời gian đại dịch bùng phát lần này không?"

Tô Vãn Kiều giật mình tỉnh lại từ dòng suy nghĩ. Lúc này nàng mới ý thức được mình đang mắng chửi Phó gia ngay trước mặt đối phương. Có lẽ chỉ mình nàng mới dám chửi Phó Hoài Yến như vậy mà thôi.

Một người giàu có, thuộc dạng đỉnh cấp phú hào như anh, trước đây chắc chắn chưa từng bị ai chửi thẳng mặt.

Bất quá lời thật mất lòng, vì không ai dám nói với anh nên anh căn bản không thể cảm nhận được vấn đề nghiêm trọng thế nào.

Tô Vãn Kiều cũng không có ý thức được rằng, từ lúc chuyện Độc Tâm Thuật bị người nhà Phó gi thẳng thắng thừa nhận, nàng nói chuyện càng lúc càng thêm không chút kiêng kỵ gì.

Mặc dù lúc đầu còn có chút gượng gạo, nhưng không thể lúc nào cũng phải "chỉnh sửa" tâm trí của mình, để tiếng lòng luôn được đẹp đẽ hơn, như thế thật không chân thật, sống cũng rất mệt mỏi đi.


Cuộc sống vốn dĩ đã rất mệt mỏi và gian khổ rồi. Tại sao ta phải giả tạo ngay với chính suy nghĩ bản thân làm gi! Cứ sống thật với bản thân mình thôi! Ai nghĩ gì thì mặc kệ họ vậy!

Đời! Này! Là! Của! Mình!

Tô Vãn Kiều nghiêm túc nhìn Phó Hoài Yến nói:

"Khoảng tháng chín năm sau, còn hơn nửa năm nữa. Mặc dù không biết chính xác ngày nào, nhưng đủ để chúng ta chuẩn bị trước.

Dù không có tin tức cụ thể, nhưng em biết nguyên nhân thành công của vắc-xin trong kịch bản gốc của Cố Dư Bạch. Thực ra cũng nhờ ăn may mà trúng thôi.

Tất cả cũng chỉ vì vận khí tốt!"

"Zerio Pharmaceuticals vốn là một công ty nước ngoài, họ chuyên nghiên cứu về vắc-xin cúm. Ở nước ngoài, virus cúm và con người gần như sống chung, nhưng lần này là một loại virus mới. Đây là một loại biến chủng của virus trước đó biến đổi thành.

Nhóm nghiên cứu của tiến sĩ Lawrence có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này, và bọn hắn vẫn luôn nghiên cứu lĩnh vực này. Việc nghiên cứu ra vắc-xin FA1 chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Vừa vặn trong khoảng thời gian đó, bọn hắn gia nhập công ty của Cố Dư Bạch đúng lúc dịch bệnh bùng phát.

Sau khi nghiên cứu sâu hơn, phát hiện dự án vắc-xin cúm mà bọn hắn từng từ bỏ lại có hiệu quả với virus FA1. Điều này giúp bọn hắn nghiên cứu nhanh hơn, và Cố Dư Bạch cũng là người đầu tư cho bọn hắn, do đó hắn cũng là người đầu tiên hưởng lợi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận