Giang Nhược Ninh đương nhiên không thể mắng lại những lời khó nghe của Trần Mộ Ngọc được. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ bị người khác mắng như thế, trong lòng sao chịu nổi ủy khuất này, nhịn không được vành mắt đỏ lên.
Giang Nhược Ninh ánh mắt đầy thương cảm, nghiêng đầu một cách điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Phó Dư Trạch.
Phó Dư Trạch nhìn nàng bị mắng, sau đó giả bộ như cái gì cũng đều không nhìn thấy, quay mặt đi chỗ khác.
Điều này làm Giang Nhược Ninh cảm thấy như mất hết thể diện, nàng trực tiếp bật khóc.
【 Nữ chính trong truyện ngôn tình da mặt mỏng lắm, lão tứ ngươi không thể mềm lòng nha.】
Phó Dư Trạch vẫn không có phản ứng gì.
Cuối cùng, tỷ muội Giang Nhược Ninh vừa khóc vừa vứt xuống một câu: "Dư Trạch ca ca, ta thật quá thất vọng về ngươi!"
Phó Dự Trạch nghĩ thầm: "Vậy thì tốt quá, cầu còn không được. Tỷ muội các ngươi tốt nhất vẫn là đừng bao giờ hy vọng vào ta nữa.
Tô Vãn Kiều cũng không nghĩ đến sự việc hôm nay lại phát triển thành ra như vậy. Việc mà Trần Mộ Ngọc mắng nữ chính, sau đó cắt ngang diễn biến kịch bản.
Nàng cảm thán.
【 Mắng hay lắm! Dừa lòng ta lắm! 10 điểm không có nhưng!】
Trần Mộ Ngọc càng nhìn càng thấy hài lòng với nàng dâu này. Nghe thấy trong lòng đối phương đang khen ngợi mình, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Trước đây sao nàng lại không nhận ra Tô Vãn Kiều lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn và đáng yêu như thế này nhỉ.
Bất quá trước kia tính cách của mình cũng không có được như bây giờ. Từ khi biết được kết cục của Phó gia, nàng không còn quan tâm đến lễ nghĩa và thể diện nữa, chỉ muốn ngăn cản bi kịch phát sinh.
Trần Mộ Ngọc thở phào nhẹ nhõm một chút, hôm nay nàng đã thành công ngăn chặn được nữ chính, bất quá nàng cũng lập tức nghiêm túc cảnh cáo Phó Dư Trạch.
"Lão tứ, ngươi tuyệt đối không nên phẫu thuật cho bệnh nhân vừa rồi. Đối phương đã rất nghiêm trọng, cưỡng ép làm phẫu thuật khẳng định sẽ không qua khỏi. Đến lúc đó, toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về ngươi. Là một bác sĩ có trách nhiệm, ngươi không thể làm việc vô trách nhiệm như vậy, ngươi hiểu chưa?"
Phó Dự Trạch vội vàng đảm bảo với Trần Mộ Ngọc: "Mẹ, ta hiểu mà, không thể làm phẫu thuật cho Triệu Húc, trong lòng ta rất rõ ràng. Dù có chuyện gì xảy ra, hiện tại ca phẫu thuật này tuyệt đối không thể tiến hành."
"Tốt! Ngươi nhớ kỹ, nói được làm được a! Vậy thì ta yên tâm rồi."
Tô Vãn Kiều bồi Trần Mộ Ngọc đi làm kiểm tra, và nhận rất nhiều thuốc về. Cơ thể Trần Mộ Ngọc không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nhưng chất độc chỉ có thể từ từ đào thải ra ngoài. Chỉ có thể dưỡng bệnh lâu dài, ngoài ra không có vấn đề gì khác.
Sau khi về nhà, nàng liền kể lại chuyện hôm nay ở bệnh viện cho Phó Hoài Yến nghe. Nàng nhận ra, bây giờ kịch bản dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Vài ngày sau sự việc ở bệnh viện kia, Trần Mộ Ngọc gọi điện thoại báo một tin tức gây chấn động.
"Vãn Kiều à! Ngươi còn nhớ bệnh nhân Triệu Húc hôm trước không? Hôm nay hắn ta c.h.ế.t rồi."
Tô Vãn Kiều nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vội hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải đã không đồng ý phẫu thuật cho hắn ta rồi sao."
"Lão tứ không phẫu thuật cho hắn ta, nhưng Triệu Húc đã nghe theo lời gia đình, lẻn chuyển sang bệnh viện khác để phẫu thuật.
Bất quá, vừa mới qua bên kia chưa được hai ngày. Còn chưa làm phẫu thuật nữa thì hắn ta đã không qua khỏi. Xem ra cơ thể hắn ta thực sự đã bệnh rất nặng rồi.
Nếu gia đình hắn không quá kích động, nếu như yên lặng chữa hoá trị, bồi dưỡng thân thể để làm phẫu thuật, nói không chừng hắn ta còn có thể sống thêm được vài ngày." Tô Vãn Kiều nghe được tin này, cảm giác thổn thức không thôi.
Dù Triệu Húc không làm phẫu thuật thì cũng đã chết, chỉ bất quá lần này gia đình hắn ta không có lý do nào để gây náo loạn, càng không thể đổ lỗi cho bất kỳ bác sĩ nào.
Càng không khiến Phó Dư Trạch phải ra tòa hầu án và bị mất đi danh tiếng. Thật sự là quá tốt rồi!
Nguy cơ này hoàn toàn được tránh khỏi.
"Vậy là tốt rồi! Nếu không phải gia đình đó bám mãi không buông như vậy, khiến cho Phó Dư Trạch mãi không đồng ý, thật không biết bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa a."
"Vãn Kiều! Ta thật cao hứng, hôm nào mẹ chồng con dâu chúng ta cùng nhau uống trà chiều đi! Ta có thứ muốn tặng cho ngươi."
Trần Mộ Ngọc muốn cảm ơn sự nhắc nhở của Tô Vãn Kiều, cảm thấy tiếng lòng của con dâu này thật sự rất quan trọng, quả thực chính là bảo bối của Phó gia.
" Cảm ơn mẹ, ta đã biết." Tô Vãn Kiều đáp ứng, nàng phát hiện mình và người Phó gia ở chung càng ngày càng hòa hợp.
Buổi tối, Phó Hoài Yến về nói với Tô Vãn Kiều.
"Kiều Kiều, tháng sau là sinh nhật lão sư của ta, Người là một người đức cao vọng trọng. Ta cần phải chọn một phần lễ vật, ngươi nhìn xem những đồ vật ta chuẩn bị có thích hợp không."
"Lão sư nào vậy?"
Tô Vãn Kiều thật sự không rõ về lão sư của nhân vật phản diện. Trước đây, quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt. Hiện tại đột nhiên trở nên hòa hợp hơn trước, có chuyện gì cũng muốn từ từ tìm hiểu.
" Là lão sư dạy vẽ, Ngô Tung Sơn. Lần này đến thăm cũng là muốn tranh thủ cùng đối phương bàn chuyện hợp tác, nên chuyện lễ vật nhất định không thể qua loa. Ngươi nói chúng ta nên tặng ông ấy cái gì thì tốt? Ta biết Ngô lão sư rất thích cổ vật, đúng lúc ta gần đây mới nhận được một bức tranh sơn thủy, ngươi xem có phù hợp không?"
Phó Hoài Yến nói xong liền để trợ lý mang bức tranh cổ mới đấu giá được ra, trải lên trên bàn làm việc.
Tô Vãn Kiều đột nhiên như nhớ ra điều gì đó.
Nàng cảm thấy cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, dường như mình đã bỏ lỡ tình tiết nào đó.
Nàng đột nhiên mở bức tranh sơn thủy trong tay Phó Hoài Yến, nhìn thấy nội dung bên trên, không kìm được mà hỏi.
"Câu thơ này sử dụng chính là Đại Tống chín tầng triện mà viết, ngươi biết hàm nghĩa trong đó không?"
Phó Hoài Yến ngừng lại một chút, trong mắt có chút mơ hồ: "Ta chỉ biết đại khái nội dung trên đó hình như là hình ảnh vợ chồng hòa thuận. Mà Ngô lão sư cùng phu nhân đã khuất của hắn tình cảm rất tốt, nên câu thơ này cũng coi như hợp sở thích của ông ấy đi."
【 Sai! Vô cùng sai! Trách không được ngươi tranh không nổi với nam chính! Cảnh tặng lễ vật này vô cùng quan trọng! Đây là màn giao tranh đầu tiên của nam chính và phản diện giao đấu!
Cả hai đều tặng lễ vật cho lão tiên sinh, hy vọng có thể lấy được quỹ đầu tư từ ông ấy. Bất quá thông tin mà Phó Hoài Yến biết, cái gì mà chuyện tình sâu đậm với người vợ quá cố gì đó. Giả dối! Đều là giả dối! Đây hoàn toàn là hình tượng mà Ngô lão sư cố tình xây dựng nên.
Tài sản của ông ta là do ông ấy ăn chặn của người vợ quá cố của mình! Nên gì mà tình yêu vợ thắm thiết đều là giả, tặng bức tranh có câu thơ miêu tả tình cảm vợ chồng sâu đậm chẳng phải là đánh vào mặt hắn ta sao!】
【 Còn Cố Dư Bạch thì nhìn thấu được bản chất tồi tệ của Ngô lão sư. Hắn ta đã nhanh trí tặng ông ta món quà khác, mà không vạch trần hình tượng yêu vợ của Ngô lão sư. Ngô lão sư đặc biệt hài lòng với lễ vật của Cố Dư Bạch, liền lựa chọn đem tài chính đầu tư cho hắn.
Ngược lại, bức tranh của Phó Hoài Yến có ý nghĩa quá rõ ràng, Ngô lão sư hoàn toàn không thích, sau đó cũng không bao giờ hợp tác với Phó gia một lần nào.】
【 Chỉ vì một nguyên nhân như vậy liền âm thầm mất đi một cơ hội tốt. Trong kịch bản, tình tiết này như một cuộc chiến không khói lửa vậy, nam chính Cố Dư Bạch âm thầm giành chiến thắng.
Đáng buồn là trong kịch bản gốc, Phó Hoài Yến đến c.h.ế.t cũng không biết tại sao Ngô lão sư không chọn hợp tác với mình mà lại chọn Cố Dư Bạch...】
"!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...