Lục Tần nể mặt chỗ tốt đã nhận được, cũng khách khí gật gật đầu: “Chào đồng chí, tôi là Lục Tần.”Chu Hồng nghe được thông tin anh đã tốt nghiệp cấp hai, lúc này mới hướng ánh mắt tôn quý của mình tới rồi quang minh chính đại đặt lên trên người anh: “Tôi tên là Chu Hồng, cậu là người huyện Lai Thụ ư?”Thím Ngô khụ khụ, lập tức đỡ lời: “Là thế này, thím quên nói với cháu, Lục Tần là người thuộc đại đội cách vách chúng ta.”Chu Hồng nghĩ sao nói vậy: “Khó trách lại keo kiệt bủn xỉn đến vậy, không mua nổi một viên kẹo sữa thỏ trắng.”Lục Tần: “......” Cô có cần phải trực tiếp đến vậy không?Trước khi chưa xuyên qua, tôi có thể mua toàn bộ thị trường kẹo đó.Lục Tần phát hiện ánh mắt sâu kín của thím Ngô đang chiếu lên người mình, anh thong thả uống xong ngụm nước cuối cùng còn lại trong chén, mới bình tĩnh nói: “Thím, mọi người cũng tới đông đủ rồi, hai người định gọi món gì đây?”Đã đến giờ cơm, anh còn chưa có gì bỏ bụng đây.Thím Ngô nghẹn họng, bỗng nhiên bà ấy nảy lên sự hoài nghi, hình như tên Lục Tần này nhận lời qua đây chỉ để cọ ăn cọ uống.Mười phút sau, bánh bao thịt mới mẻ ra lò và ba chén canh mì đã lên bàn.Lục Tần chống đỡ ánh mắt đau lòng đầy luyến tiếc của thím Ngô, rất tự nhiên chuyển canh mì tới trước mặt mình rồi nói: “Cháu không khách khí nhé, hai người cũng ăn đi, đừng khách khí nha.”Vẻ mặt thím Ngô lập tức cứng họng không biết nên nói gì, đúng là lừa ăn lừa uống rồi, không còn gì nghi ngờ được nữa.Nhưng dầu gì cũng đã đến giờ cơm, lại nói, cả một tháng cũng chưa chắc đã được ăn xa xỉ như vậy một lần, cộng thêm tay nghề đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh đúng là tinh xảo, thím Ngô chỉ nếm một miếng đầu, đã trở nên giống hệt những thực khách xung quanh, chỉ hận không thể vùi đầu mình vào trong chén.Ăn xong, Lục Tần cảm thấy mỹ mãn, từ trong ra ngoài đều tản ra cảm giác hạnh phúc.
Anh xê dịch cái bàn dưới chân, có ý muốn rút lui.Ai ngờ thím Ngô ăn vài ba miếng đã xong xuôi, tiếp đó nhanh chóng dõi nhìn mắt nhìn anh, giành mở lời trước: “Hai đứa các cháu trẻ tuổi, có cần không gian riêng tư để tâm sự không đây?”Ý của bà ấy là bà ấy sẽ đi trước.Lục Tần đã hiểu.Mà cũng vì Lục Tần đã hiểu, cho nên anh nhìn người nào đó ngồi bên đối diện, đang ăn với tư thế hùng hùng hổ hổ, một miếng mì, một miếng bánh bao thịt, lập tức nhớ đến hồi nãy cô ấy có nhìn lén anh vài lần, trong lòng hơi run sợ.
Muốn hỏi Lục Tần sợ gì ư? Cô ấy ăn đồ ăn mà, có phải ăn anh đâu? Thì đúng là cô ấy không ăn anh, nhưng anh lại sợ dung nhan hoàn mỹ, còn ngon hơn đồ ăn trước mặt của mình sẽ làm hại chính mình, sau đó toàn thân không khỏi run lập cập.Tiếp đến, anh biết rõ còn cố hỏi: “Không phải buổi chiều thím rảnh sao?”Đôi mắt thím Ngô lập tức hung hăng trừng anh một cái: Đừng quên cậu đã nhận lời tôi rồi!Một phút sau, Lục Tần vuốt cái bụng no no, không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải hướng ánh mắt cực kỳ không nỡ nhìn theo thím Ngô rời đi.Lượng cơm ăn của Chu Hồng không ít, cô ấy ăn hết một chén mì và hai bánh bao thịt mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn no, sau đó buông chiếc đũa, hai hàng lông mày thô thô tiếp tục nhướng lên, trực tiếp hỏi: “Nhà cậu có mấy người?”Đề tài thay đổi quá nhanh, Lục Tần hỏi suy nghĩ một chút, mới đáp “Bốn năm người.”Cô ấy nhíu mày, vặn hỏi: “Rốt cuộc là bốn hay là năm?”Lục Tần sợ cô ấy tiếp tục truy cứu, sau khi khụ khụ vài tiếng lấy đà, lập tức thành thật nói rõ ra: “Kỳ thật, đồng chí Chu, tôi không có ý tưởng gì với cô.”Nói xong, anh lại sợ cô ấy sẽ cầm cái chén ném thẳng lại đây, nên vội vàng giải thích: “Là tạm thời tôi còn chưa có ý định tìm đối tượng.”Sắc mặt Chu Hồng biến đổi, giọng nói lập tức cao vút lên: “Cậu có ý gì, không nghĩ đến chuyện đó sao còn nhận lời bác gái Ngô qua đây ăn cơm cùng tôi?”Tới cũng tới rồi, lại nói không muốn làm đối tượng, có khác nào nói anh xem thường cô ấy, vừa nhìn mặt đã cảm thấy cô ấy lớn lên quá bình thường?Lục Tần có thể nói anh tới đây vì tham mấy viên kẹo sao? Hiển nhiên là không rồi.
Haizz ở thời đại này khó bảo đảm dịch vụ sau bán hàng quá.Lục Tần cảm giác lửa giận của cô ấy đang chuẩn bị phun tới bên này lại vội vàng giải thích: “Khụ, tại vì thím Ngô có nói một chút về yêu cầu của cô, cho nên tôi muốn gặp gỡ thử xem dung mạo của mình có được tính là xuất sắc hay không thôi.”Những lời này có chút không biết xấu hổ.Nói tới đây, Lục Tần lại nghĩ vậy dù gì mình cũng ăn của người ta một bữa cơm rồi, vì biểu hiện chính mình là người tốt, anh lại tiếp tục nói: “Có một điều từ nãy giờ tôi rất muốn nói.
Đồng chí Chu này, tôi được biết cô rất chú trọng tới diện mạo của đối tượng.
Nhưng kỳ thật bản thân cô lớn lên cũng có nét riêng, chỉ cần tốn nhiều công sức một chút trên phương diện trang điểm, chắc chắn cô cũng không kém hơn những người bên ngoài kia đâu, thậm chí còn có thể càng tốt hơn nữa.
Cô đừng nản lòng, cô phải có chút tin tưởng vào bản thân mình chứ.”Bùm bùm… sợ cô ấy nổi điên lên không thèm nghe mình nói, nên anh vội vàng nói hết một lèo.Ai biết đâu khi Lục Tần nói xong rồi, anh mới có phát hiện mới, dù hơi muộn màng một xíu.
Đó là… ở niên đại này, nếu đàn ông dám nói thẳng mặt chính chủ về phương diện nhan sắc của cô ấy, có khả năng sẽ bị người ta cho là lưu manh.
Nói cách khác, hành động vừa rồi của anh chính là liều lĩnh, là nguy hiểm lớn.
Bởi vậy anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ nâng tay lên che chắn mặt mình bất cứ lúc nào cô ấy muốn hắt nước canh sang.Nhưng người đối diện vừa nghe xong, đã ngơ ngẩn.Nếu Chu Hồng là nghe được những lời nghị luận về nhan sắc của cô ấy từ trong miệng người thường, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng đối phương hoặc là đang nhục nhã hoặc là muốn lấy lòng cô ấy.Nhưng lúc này, phía đối diện là một thanh niên với khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, da trắng tóc đen, một đôi mắt hai mí đang mở to đầy vẻ chân thành… bỗng nhiên Chu Hồng lại có cảm nhận khác.
Cũng không biết vì sao, chỉ biết rằng những lời nói được thốt ra từ trong miệng anh lại khiến người ta tin tưởng.Sau một lúc lâu, Lục Tần không nghe cô ấy trả lời, ánh mắt anh mới dè dặt nhìn qua.
Lại nói, những lời vừa bày tỏ đều là sự thật.
Ở thế kỷ 21, Đông Thi* còn có thể biến thành Tây Thi, càng đừng nói tới cô gái này.
Tuy dung mạo cô ấy rất bình thường nhưng lại không có chút khuyết điểm trí mạng nào trên gương mặt.*hàng xóm của mỹ nữ Tây Thi ở Việt Quốc trong truyền thuyết về thời kỳ Xuân Thu, đời sau dùng tên của nàng để đại diện cho nữ tử xấu xí.Trước kia, khi anh cầm tiền trong nhà đi gây dựng sự nghiệp, cũng từng tìm hiểu qua vài lĩnh vực, trong đó có đồ trang điểm.
Khi đó, để hiểu biết cặn kẽ hơn về phương diện này, anh từng học tập không ít lý luận tri thức về hóa học, quét video nhiều đến nỗi muốn ói ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...