Nửa ly nước này hất đi ra ngoài, nội tâm căm giận ngút trời của Thẩm Du phảng phất cũng đã bị dội tắt theo, lập loè một chút liền tắt ngấm, diệt đến dứt khoát hoàn toàn, một nhúm tro đều không dư lại.
Giống như một cái khinh khí cầu phát nổ. Tiếng vang tuy lớn rung trời lệch đất, nhưng nổ xong rồi cái gì cũng không còn.
Trong lúc nhất thời, sự yên tĩnh làm người hít thở không thông bao trụ toàn bộ nhà ăn.
Tuy rằng chỉ có nửa ly nước, nhưng ly thuỷ tinh hình trụ thể tích thực chất khá lớn, cả khuôn mặt Thẩm Tiêu đều bị bát ướt nhẹp, đầu tóc cũng bị liên lụy. Nguyên bản kiểu tóc vuốt ra sau trông thật kiêu ngạo, hiện giờ chẳng những ướt sũng lại còn xẹp xuống, vài sợi rũ đến trên trán. Nước cứ theo đó chảy xuống ngọn tóc nhỏ giọt nhỏ giọt, xẹt qua gương mặt, tụ đến dưới cằm sau đó rơi xuống bàn cơm.
Thẩm Du gần như có thể nghe được tiếng nước tí tách tí tách.
Thân là người đứng xem, chú Lý sớm đã cứng đờ thành tượng sáp.
Thẩm Tiêu một đôi bàn tay to đặt ở trên bàn dần dần nắm lại, mi mắt vừa nâng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn diệt hồn triệt phách xuất hiện.
Môi mỏng giật giật, hắn dùng ngữ khí bình tĩnh đến quỷ dị hỏi ngược lại "Em không ăn?"
Thẩm Du bị hắn hỏi đến da đầu một trận tê dại, theo bản năng mà dịch người lui về sau.
Thấy cô mặc váy mát mẻ thì nổi trận lôi đình, nhưng bị giội nước lã lại làm ra vẻ bình tĩnh. Hắn có phải đã hoàn toàn bị chọc giận đến điên rồi không?
"Lặp lại lần nữa câu "em không ăn" thử xem?" Hắn lạnh lạnh mà nói, cằm vừa chuyển động, hai giọt nước liền nhỏ xuống.
Thẩm Du tim đập thình thình, siết chặt ly nước, lại lùi về sau một chút, da đầu không ngừng tê dại. Không, toàn thân đều tê dại. Cô vừa rồi vì sao lại ma xui quỷ khiến đi hất nước vào người hắn? Đúng thật là tay cô hất đi ra ngoài sao?
Nhưng làm cũng đã làm rồi, hiện tại muốn thu lại cũng không được. Càng không thể vừa hất nước xong đã nhùn!
Nghĩ vậy, Thẩm Du liền hít sâu, lấy hết can đảm nói "Em...em không ăn!!!"
Thẩm Tiêu nhăn mày, đứng phắt dậy.
Hắn cao 1m88, vừa đứng lên liền khiến người khác cảm thấy một loại áp bách vô hình.
Phòng tuyến trong lòng Thẩm Du vốn dĩ yếu ớt, hắn vừa đứng lên lập tức đem cô doạ chết khiếp, buông cái ly ra rồi xoay người hoảng loạn bỏ chạy ra phòng khách.
Thẩm Tiêu sững người hai giây, sau đó cũng sải chân dài đuổi theo, quát khẽ "Gan phình rồi đúng không? Em đứng lại đó!"
Chú Lý ôm ngực, cảm giác chính mình hẳn là nên đi uống một viên trợ tim cấp tốc.
Husky vốn đang le lưỡi phẩy đuôi, nhìn thấy cảnh này cũng hưng phấn mà kêu hai tiếng, sau đó kích động gia nhập hàng ngũ truy đuổi.
Thẩm Du thấy Thẩm Tiêu đuổi lại đây, càng không dám đứng lại, không ngừng chạy vòng quanh sô-pha.
Thẩm Tiêu mới đầu đuổi theo chỉ là xuất phát từ bản năng, lúc chạy đến phòng khách liền cảm thấy chính mình hành động có điểm ngốc. Muốn dừng cũng dừng không xong, nếu không bắt được người lại càng mất mặt, trong lúc nhất thời liền đứng im ở đó.
"Đứng lại!"
Thẩm Du nội tâm run bần bật, ngoài miệng vẫn cố giãy giụa "Kh...không!"
Thẩm Tiêu đứng yên, bắt đầu xắn tay áo, giống như lại muốn đuổi một vòng.
Chỉ thấy hắn thong thả ung dung mà xắn áo xong, ánh mắt hướng phía vệ sĩ đứng cạnh ra hiệu, hai tên kia liền chạy đến chặn đầu Thẩm Du.
"......"
Oa, xà tinh bệnh này quá nhục nhã rồi, chạy không lại còn đi gọi cứu binh!
Cuối cùng, Thẩm Du bị Thẩm Tiêu xách như xách gà, nhét trở lại ghế ăn.
Husky phát hiện cuộc chiến truy đuổi nhanh như vậy liền kết thúc, cảm thấy thực không đã ghiền, vì vậy hướng đến bọn họ mà gâu gâu, ý bảo tiếp tục.
Thẩm Du đã nằm gọn trong ma trảo của Thẩm Tiêu, chỉ có thể quay đầu lại ngăn cản "Mau im mồm!"
Kêu nữa mày liền phải biến thành chó nướng!
Thẩm Tiêu sau khi đem cô ấn trên ghế, chính mình ngồi vào bên cạnh, bưng lên bát cơm cầm lấy cái thìa chuẩn bị đút cô. Bởi vì phía trước đã thao tác rất nhiều lần, cho nên động tác phi thường thuần thục.
Rõ ràng là một hành động vô cùng biến thái quỷ dị, Thẩm Tiêu làm ra lại không có cảm giác gì không đúng.
Thẩm Du nghĩ thầm, cô hiện tại khuất phục có nghĩa là đã cam chịu đủ loại an bài của Thẩm Tiêu, vậy hắn liền cảm thấy giam lỏng cô là đúng.
Nhưng Thẩm Du là một cá thể độc lập, cũng không phải đồ chơi hắn trưng trong tủ, càng không là sủng vật bảo gì nghe đó, làm sao có thể tuỳ hắn bài bố? Kể cả hắn là xà tinh bệnh, cũng không thể khống chế cô như vậy!
Nghĩ một hồi, Thẩm Du mím môi càng chặt, vừa lúc Thẩm Tiêu đưa cái thìa lại đây, cô liền nghoẻo đầu sang một bên. Cự tuyệt.
Thẩm Tiêu:......
Hắn cau mày, đem cái thìa đổi sang bên kia, kết quả cô lại xoay đầu ngược lại bên này.
Thẩm Tiêu nháy mắt cảm thấy huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.
Hôm nay tiểu gia hỏa này thật sự quá không nghe lời.
Hít thật sâu, Thẩm Tiêu thầm nhủ trong lòng rằng phải kiên nhẫn, không được tức giận, không được làm tiểu hài tử sợ hãi.
Làm xong công tác tư tưởng, hắn kiên nhẫn mà đem cái thìa lại đổi sang một lần, tiếp tục đưa đến bên miệng Thẩm Du.
Cô trừng trừng nhìn, nước mắt lưng tròng, giơ tay lên đánh lung tung lên cánh tay hắn.
"Em không ăn em không ăn em không ăn! Nếu anh không cho em ra cửa, có chết em cũng không ăn!"
Nói xong, thừa dịp Thẩm Tiêu sững sờ trong nháy mắt, Thẩm Du đột nhiên đứng dậy xoay người bỏ chạy. Lần này không chạy loạn nữa mà là trực tiếp bay bay phóng lên lầu.
Kết quả chạy đến nửa đường, Thẩm Du khẽ cắn môi, lại xoay người trở về. Trong ánh mắt không thể hiểu được của mọi người, một tay túm lấy husky rồi xoay người chạy nhanh như chớp.
Chờ Thẩm Du biến mất dạng, Thẩm Tiêu mới ném chén cơm xuống bàn đánh "cạch" một tiếng.
"Hôm nay nó lại giở chứng gì?"
Chú Lý đứng nhìn từ đầu tới cuối, cảm giác không khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc, mạo hiểm lại kích thích, hơn nửa ngày mới mở miệng "Có lẽ là...tiến vào thời kỳ phản nghịch đi?"
Thẩm Tiêu xuỳ một tiếng "Vậy nó dậy thì cũng quá muộn rồi."
"......"
Thẩm Tiêu giơ tay đem đầu tóc ướt nhẹp vuốt ra sau, lại lau mặt, sau đó cúi đầu nhìn chén cơm còn y nguyên, khóe miệng bỗng nhiên hướng lên trên ngoéo một cái. Tiếp theo, ý cười chậm rãi bò lên trên mặt, cuối cùng là "phụt" một cái, tiếng cười trầm thấp sang sảng dần dần vang lên.
Cười đến không ngừng.
Chú Lý:......
Nhìn Thẩm Tiêu, trong lòng chú Lý thật sâu mà sầu lo, xong đời, tiên sinh đây là giận quá hoá điên rồi sao?
Thẩm Tiêu cười hơn nửa ngày mới cười đủ, cầm lấy chén cơm vừa rồi, hết sức chuyên chú mà bắt đầu ăn. Ăn được mấy ngụm, hắn giương mắt nhìn về phía chú Lý, lên tiếng cảnh cáo.
"Không được phép đem cơm lên cho nó."
"......"
Thẩm Du ôm Husky lạch bạch chạy về phòng, vội vàng khoá trái, ngẫm lại cảm thấy không yên tâm, liền đem tủ kính gần đó đẩy lại lấp kín cửa.
Nhị Cẩu Tử ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu xem cô lăn lộn.
Husky về nhà đã gần hai tháng, bởi vì chú Lý chăm tốt nên thân thể so với lúc trước to lên rất nhiều. Thẩm Du ôm nó chạy đến lầu ba đã muốn hụt hơi.
Nhị Cẩu Tử tuy dáng vóc có lớn nhưng tính tình vẫn là ngây ngốc, làm cho người khác nhìn đến liền muốn khi dễ.
Thẩm Du chèn cửa xong xuôi, xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh husky, thở dài.
"Nhị Cẩu Tử, mày phải cám ơn tao đó, trong lúc nguy cấp còn phải đem mày cứu về. Nếu không ôm mày lên đây, phỏng chừng hôm nay mày phải biến thành chó nướng."
Husky khẳng định nghe không hiểu, bởi vì nó lại hưng phấn mà đứng lên, ở bên cạnh Thẩm Du quay vòng vòng, ý bảo cô đứng lên đuổi theo.
"......"
Thẩm Du chống cằm.
"Cũng không biết nháo đến như vậy, ngày mai có ra ngoài được không? Ai, Nhị Cẩu Tử, chúng ta đều còn chưa được ăn tối nữa? Hôm nay chú Lý làm cá sốt chua ngọt, cua rang ớt, mấy con cua đó thoạt nhìn thật to thật ngậy..."
Nói một hồi, cái bụng rất phối hợp mà "ọt ọt" kêu to, cô hôm nay tức giận cả một ngày, căn bản không ăn được gì nhiều, lúc này thật sự là đói bụng.
Ai ui, toàn là chuyện gì đâu!
Hiện tại Thẩm Du không thể xuống lầu, đến cửa phòng còn không dám ra, cũng không biết Thẩm Tiêu có khi nào bị cô chọc tức đến bạo tẩu rồi không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Du đứng dậy đi lấy di động, sau đó gửi wechat cho chú Lý.
Tin nhắn gửi qua đi, đợi một hồi lâu cũng không ai trả lời, hẳn là chưa nhìn thấy, cô liền lười nhác vươn vai bò lên giường mà nằm. Trong lòng mặc niệm, nhịn đói một đêm chắc cũng không sao.
Chú Lý cũng không phải cố ý không trả lời, mà là không dám, bởi vì lúc này Thẩm Tiêu còn ngồi ở nhà ăn.
Di động tích tích hai tiếng vang lên, mi mắt chú Lý liền giật giật, sau đó làm bộ không nghe được, tiếp tục cầm chén ăn cơm. Kỳ thật cũng không còn tâm trạng gì để ăn uống, nhưng tiên sinh còn ở đây, chú Lý không dám bỏ đi lên mà thôi.
Thẩm Tiêu gấp một ngụm đồ ăn, nhai nhai.
"Chú có tin nhắn kìa."
Chú Lý run tay, khối thịt vừa kẹp lên đã rớt trở vào dĩa.
"Không có việc gì, tiên sinh đừng để ý."
Thẩm Tiêu buông đũa, dựa vào lưng ghế "Chú không xem làm sao biết không có việc gì?"
"......"
Chú Lý bình thường cũng chỉ có vài người bạn, nhưng bạn bè đều lớn tuổi, dùng điện thoại cùi, cơ hồ cũng không ai nhắn tin đến. Người duy nhất có thể gửi wechat cho chú Lý cũng chỉ có Thẩm Du. Cho nên Thẩm Tiêu không cần xem cũng biết là do ai gửi đến.
Chú Lý ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, Thẩm Tiêu đối với quan hệ bạn bè của ông đã sớm rõ ràng.
"Chú không muốn xem để tôi giúp chú xem."
Chú Lý buông chén, lấy khăn giấy lau mồ hôi "Tôi...tôi tự xem là được rồi."
Kết quả điện thoại vừa mới móc ra đã bị Thẩm Tiêu duỗi tay cướp đi.
Hắn cầm di động của người khác cũng không khác gì cầm di động của chính mình, click vài cái mở wechat, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Du nhắn đến.
Thẩm Tiêu nhướng mày, ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình, trả lời lại.
Thẩm Du thực mau nhắn lại.
Thẩm Tiêu nhíu mày.
Thẩm Du làm nũng
Chú Lý ngồi đối diện chỉ thấy Thẩm Tiêu không ngừng gửi tin nhắn đi, cũng không biết đang nói cái gì, trong lòng lo lắng không thôi. Bèn căng da đầu lên nói "Tiên sinh, có thể trả di động cho tôi chưa?"
Thẩm Tiêu ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt.
"Di động của chú, tôi tịch thu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...