----
Bây giờ không có vở mới, còn phải đi lĩnh, Hạ Đào không vội ra ngoài, trước tiên kiểm kê lại đồ còn lại trong kho, đồ hỏng rách thì chuyển riêng sang một bên, đợi làm xong thì đã trôi qua hai tiếng.
Hạ Đào nhìn đồng hồ, mới 10 giờ, còn một tiếng rưỡi nữa mới tan làm.
Cũng may năm đó ba Hạ tặng cho nguyên thân chiếc đồng hồ nên Hạ Đào mới biết được thời gian, nếu không thì mù tịt.
Trước đây vào giờ này, nguyên thân đã sớm đi tìm Tôn Hướng Đông rồi, nhưng bây giờ Hạ Đào không định trốn việc, nhưng cũng không thể tiếp tục ngồi lì trong kho.
Hạ Đào định đi tới chỗ kế toán thôn, nhưng đi được hai bước thì nhớ ra trong phòng sách của ba Hạ còn nhiều đồ, các loại sách, vở viết cũng không ít.
Vừa hay cô cũng có thể về tìm xem có tài liệu ôn tập không.
Ngôi nhà mà cha mẹ nguyên thân để lại ở phía tây của thôn, vì lúc đầu ba Hạ thích yên tĩnh, khi xây nhà đã chọn một nơi đặc biệt hẻo lánh, cách nhà hàng xóm gần nhất còn cách một khóm tre nhỏ.
Cũng vì ở quá xa, nên sau khi ba mẹ Hạ qua đời, nguyên thân mới được bà ngoại đón về vì lo lắng nguyên thân ở một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Đào lần theo trí nhớ đi về phía tây, khi nhìn thấy một cái sân nhỏ không xa, mắt cô lập tức sáng lên, sân nhà được bao quanh bởi một bức tường cao, không giống như bức tường đất bình thường, mà được sơn vôi trắng và lợp ngói, kết hợp với tre xanh tạo nên một cảm giác yên tĩnh.
Bên phải sân là một khóm tre, phía sau có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh trập trùng, mặc dù cách khá xa nhưng nhìn thôi cũng thấy tâm tình thoải mái.
Hạ Đào dần trở nên phấn khích.
Ban đầu còn tưởng rằng ngôi nhà nhỏ trong ký ức của nguyên thân đẹp như vậy là do ký ức được tô hồng, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, ngôi nhà nhỏ do chính tay ba Hạ thiết kế quả thực đẹp hơn nhiều so với rất nhiều biệt thự theo phong cách cổ đời sau.
Hạ Đào chạy đến cổng sân, vừa định lấy chìa khóa ra mở thì phát hiện có gì đó không ổn——
Sao ổ khóa này lại mở thế này?
Hạ Đào cau mày, giơ tay đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Người bên trong kinh ngạc nhìn Hạ Đào ở ngoài cửa.
"A Đào, sao con lại đến đây?"
Hạ Đào liếc nhìn chiếc chổi trong tay người phụ nữ, từ từ nở một nụ cười ngọt ngào.
"Con về xem lựu chín chưa.
"
Nói xong, cô thản nhiên bước vào, nũng nịu làm nũng với người phụ nữ:
"Dì ơi, dì tốt quá, lần trước con đến thấy sân này sạch sẽ quá, còn thắc mắc, hóa ra là do dì quét, dì nghỉ ngơi một chút đi, để con quét nốt.
"
Người phụ nữ tránh tay Hạ Đào, vỗ đầu Hạ Đào, trách móc:
"Con bé này sức yếu, sân này toàn là lá rụng, con quét không nổi đâu.
Đúng rồi, sáng nay quên bảo Quả Quả đưa bánh bao cho con, chắc giờ con đói lắm rồi, mau đi hái lựu của con đi, vừa rồi dì xem có mấy quả đã chín đỏ rồi, còn định hái về cho các con, bây giờ vừa hay con mèo tham ăn con tự hái đi.
"
"Vậy con đi nhé, dì vất vả rồi~"
"Ừ, hái nhiều vào, kẻo rụng xuống cho chim mổ.
"
"Vâng ạ.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...