Editor: Linh KimCòn may lúc này xe cứu thương gọi tới đã đến, hai đứa nhỏ Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn đều bị đưa lên xe cứu thương.
Lưu lại hiện trường là cảnh sát theo hướng Ngôn Hi chỉ mà lập tức đuổi qua.
Cũng may bọn họ phản ứng nhanh, chờ đến thời điểm cảnh sát tìm đến được nơi giấu người trong rừng trúc của vườn bách thú, liền bắt được mấy kẻ bắt cóc Lăng Phong cùng Ngôn Hi, hơn nữa cũng mang được Lăng Phong đang hôn mê từ phòng tối ra ngoài.
Người đuổi theo Ngôn Hi thời điểm tay không trở về, cũng không dám rời khỏi trận địa.
Hiện tại vườn bách thú đã bị phong tỏa, hơn nữa còn phải mang theo Lăng Phong đang bị hôn mê, cho nên nhóm người mới trì hoãn một chút, kết quả vừa lúc bị cảnh sát đánh vào.
Người phụ nữ trung niên vẫn luôn chặt chẽ đi theo cảnh sát, thời điểm nhìn thấy Lăng Phong đang hôn mê thì hét to lên một tiếng.
“Tiểu thiếu gia!”Các cảnh sát nghe vậy liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra cậu bé này cũng là một mục tiêu khác mà bọn họ muốn tìm.
Cảnh sát dẫn đầu gật gật đầu, sau đó chia nhóm cảnh sát thành hai đội, một đội cùng hắn áp giải bọn buôn người, đội khác lái xe đưa Lăng Phong rõ ràng đã sốt cao đi bệnh viện.
Người phụ trách vườn bách thú biết được hai đứa trẻ mất tích đều được tìm thấy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mở cửa khuôn viên vườn bách thú ra cho đám du khách đã bắt đầu bất mãn.
Người không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt!! ! ! ! ! !.
Thời điểm Ngôn Hi tỉnh lại, ý thức còn có điểm phản ứng không kịp.
Cô thấy trước mặt mình là một mảnh trắng tinh, cảm thụ được thân thể phía dưới mềm nhũn, qua hồi lâu mới nhớ ra chính mình đã từ cái địa phương kia chạy ra.
“Kẽo kẹt” một tiếng.
Cửa phòng bệnh bị một người từ bên ngoài đẩy ra.
Tần Văn Châu vừa tiến vào phòng bệnh liền thấy Ngôn Hi ánh mắt thẳng tắp nhìn lên trần nhà.
Ngôn Hi nghe được thanh âm quay đầu nhìn về phía phòng cửa.
Thời điểm nhìn thấy thân ảnh của Tần Văn Châu, ánh mắt cô bé sáng rực lên.
"Mẹ.
"Tần Văn Châu sửng sốt một hồi, hiện tại nhìn Ngôn Hi tinh thần no đủ kêu mình một tiếng "Mẹ", đầu tiên là ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lửa giận trong lòng lại bốc lên.
"Còn mặt mũi gọi ta là mẹ?" Tần Văn Châu lạnh lùng nói: "Lúc trước ở vườn bách thú ta đã cùng con nói thế nào? Nói con cùng em gái không được chạy loạn, con là làm như thế nào?""Con chẳng những không nghe lời ta nói! Còn chính mình chạy đi, con có biết hại ta cùng cha con sốt ruột bao nhiêu không? Làm hại em gái chạy đi tìm, bệnh tim cũng tái phát, Ngôn Hi, con đúng là có bản lĩnh a.
"Tần Văn Châu càng nói càng giận, nói xong lời cuối cùng bà dứt khoát lấy đồ vật mình mang vào ném xuống mặt đất.
Ngôn Hi vốn dĩ nhìn thấy mẹ trong lòng liền cao hứng, nghe Tần Văn Châu răn dạy, cô bé lập tức cúi đầu thấp xuống.
Cô thật sự không có nghĩ như vậy, Ngôn Hi có chút ủy khuất mà nghĩ.
Lúc trước cô quả thực nghiêm túc nghe mẹ nói, chính cô cũng không biết tại sao mình lại bị một con chó nhỏ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, sau đó không màng tất cả liền chạy theo.
Nhưng chờ cô đuổi theo chó nhỏ đến một địa phương, cô liền bị chú người xấu đột ngột xuất hiện bắt đi.
Lúc sau cô tỉnh lại đã ở trong một căn phòng tối.
Tuy rằng trong lòng nghĩ thế nào, Ngôn Hi cũng không đem những lời trong lòng mình nói ra.
Đặc biệt còn nghe được trong miệng Tần Văn Châu nói em gái vì đi tìm mình lúc sau liền tái phát bệnh tim, nội tâm Ngôn Hi liền áy náy cực kỳ.
Đều là cô không tốt, bằng không em gái cũng sẽ không thống khổ vì bệnh tim tái phát.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?”Cũng may Ngôn Thành ở một gian phòng khác bên cạnh Ngôn Cẩn nghe được âm thanh đổ vỡ liền đuổi lại đây.
Nhìn đến Ngôn Hi đã tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Ngôn Thành chính là cao hứng, sau đó liền chú ý đến sắc mặt vợ mình đang khó coi.
Đầu óc hắn xoay chuyển, liền biết vì cái gì mà Tần Văn Châu sinh khí.
Kỳ thật mà nói, chính Ngôn Thành lúc này cũng có chút tức giận với Ngôn Hi, nếu không phải Ngôn Hi chạy loạn, Ngôn Cẩn cũng không có rơi vào kết cục nằm trên giường bệnh.
Chỉ là thời điểm nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Ngôn Hi, Ngôn Thành rốt cuộc vẫn là mềm lòng.
Hắn mở miệng khuyên Tần Văn Châu, "Đừng nóng giận, Tiểu Hi chịu khổ nhiều như vậy khẳng định cần em là mẹ an ủi, lúc con bé chưa tỉnh lại không phải em cũng rất sốt ruột sao? Hiện tại con chỉ là một đứa trẻ, em vì cái gì mà so đo?""Hơn nữa không phải bác sĩ đều đã nói Tiểu Cẩn cũng không có vấn đề gì sao? Con bé chính là trong thời gian ngắn chạy quá mãnh liệt, trái tim bơm máu không kịp thời lúc này mới hôn mê.
""Tiểu Hi ở đây anh chăm sóc đi, em về bên kia nhìn Tiểu Cẩn, con bé yêu mến người mẹ là em như vậy khẳng định muốn mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là em.
"Tần Văn Châu bị Ngôn Thành thuyết phục, không cao hứng nhìn Ngôn Hi vài lần, sau đó bà liền xoay người trở về phòng bệnh của Ngôn Cẩn.
Ngôn Thành bên này, thu thập lại đồ vật bị Tần Văn Châu ném trên mặt đất, lúc sau mới đi tới nhà ăn mua một chút cơm dinh dưỡng cho Ngôn Hi ăn.
Ngôn Hi từ hôm qua đến bây giờ đã hôm mê suốt một ngày, cô bé tiếp nhận cơm dinh dưỡng, sau đó hướng Ngôn Thành nói một tiếng "Cảm ơn ba ba" lúc sau liền ngấu nghiến ăn hết phần cơm.
Ngôn Thành thở dài một tiếng, ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Ngôn Hi nói: "Tiểu Hi, con cũng đừng trách mẹ con nổi nóng.
Lần này chính là con làm không đúng, như thế nào liền chạy loạn? Làm hại mẹ và ba ba lo lắng gần chết.
""Bất quá con cũng là một người lanh lẹ, tự mình chạy ra được.
Nhưng về sau loại chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa, nghe rõ không?"Ngôn Hi một bên ăn cơm, một bên hàm hồ đáp: “Ba ba, con đã biết, về sau nhất định sẽ không.
”Ngôn Hi hiểu chuyện hiển nhiên làm Ngôn Thành rất là vừa lòng, bởi vậy hắn lại an ủi Ngôn Hi nói:"Con cũng đừng trách mẹ bất công, rốt cuộc em gái sinh ra liền mắc bệnh tim, nói không chừng ngày nào đó liền rời bỏ chúng ta.
Hơn nữa con bé việc này không thể làm, việc kia không thể làm, ngay cả lớn tiếng khóc thút thít hay cười to đều không thể, những cái này ta cùng mẹ con thực xin lỗi Tiểu Cẩn, không thể cho con bé một cơ thể khỏe mạnh.
"Mà thời điểm Ngôn Hi tiếp nhận cha mình giáo huấn, mặt khác Ngôn Cẩn nằm ở gian phòng khác vừa mở mắt ra nhìn Tần Văn Châu.
Lúc Ngôn Cẩn mở mắt ra, Tần Văn Châu đang ngồi bên giường bệnh của cô, đôi mắt gắt gao nhìn điện tâm đồ bên cạnh Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy chính mình vừa ngủ một giấc thơm ngọt, sau đó cô liền nhớ lai sự tình xảy ra lúc trước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...