Dứt lời, Cố đại bá cùng Cố đại bá mẫu liền chờ Cố nãi nãi lên tiếng, thật ra bọn họ rất lo lắng, nếu Cố nãi nãi không gặp bọn họ, bọn họ vẫn đến nói với Cố nãi nãi chuyện này, nhưng nếu đã gặp Cố nãi nãi, đã thế còn hỏi chuyện gì, bọn họ không dám nói dối tìm cớ.Nếu là chuyện khác, bọn họ mua xiêm y hoặc là lấy lòng, Cố nãi nãi không nói được sẽ dạy vài câu, nhưng nếu là chuyện sinh hài tử này, Cố nãi nãi lại rất tán đồng.Làm một lão thái thái nông thôn chính cống, trong xương cốt của bà là trọng nam khinh nữ, một nhà sao lại không có nhi tử được, nếu không chính là tuyệt hậu, nếu đại phòng có bạc, mà bọn họ muốn đi khám để sinh nhi tử, sao lại không được?Cho nên Cố nãi nãi gật gù nói: “Có thể sinh thêm một nhi tử cũng được, tương lai con cũng có người dưỡng lão cho, ta cũng an tâm rồi, cháu trai rốt cuộc không thể so với nhi tử ruột của mình.”Dù sao không động đến bạc của bà, còn mười lượng bạc phân ra ngoài kia, nhưng đó là tiền mà Ngoan Bảo kiếm được, Cố nãi nãi đã sớm không nhớ thương.Giống như Cố Linh cho rằng, chỉ cần Cố nãi nãi có bạc, sẽ không thèm động đến địa bàn của Đại phòng.Cố đại bá nở một nụ cười hàm hậu, nương đã đồng ý, điều này khiến cho hai vợ chồng họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nhưng Cố đại bá dù hàm hậu, cũng biết có những lời không thể nói , cho nên hắn nói: “Cháu trai và nhi tử đều giống nhau, Cố Sâm Cố Mộc cũng đều rất tốt.”Trong nội tâm, cháu trai tất nhiên sẽ không thể so sánh với nhi tử ruột , việc này thì ai cũng biết, nhưng không thể nói lời quá vẹn toàn, vạn nhất nếu hắn không sinh được nhi tử thì sao.Trong lòng Khuất thị chấn động, đại phòng nếu sinh được nhi tử, vậy mẫu ruộng trước đó sẽ đều thuộc về đại phòng.
Trong lòng nàng lại không nhịn được suy nghĩ, đều sinh ba cái nha đầu, nếu có thai tiếp, không chừng vẫn là nha đầu.Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, những vận hi vọng là nha đầu, Khuất thị cũng không phải người táng tận thiên lương, cho nên cũng chỉ dám nghĩ.Cố nãi nãi không để ý Cố đại bá nói nhi tử hay cháu trai giống nhau, bà lười nghe chuyện này, quay đầu nhìn về phía cháu gái đang gặm đào hóng chuyện với đôi mắt sáng lóng lánh:“Cha con hiện giờ đã học đánh xe trâu xong, khi nào về trấn trên, để hắn đánh xe trâu.
Ai da, trong nhà cũng không có việc gì, chờ khi nào con lên trấn trên, nãi và con cùng về.”Cố Linh nói: “Vậy cũng dẫn gia gia theo đi, bây giờ gia gia bị thương ở chân, mấy việc nhà nông cũng không làm được, đưa lên trấn trên dưỡng một đoạn thời gian, để nãi nhìn và trong nom, trong lòng cũng yên tâm.
Lại còn có có thể để đại phu trên đó khám lại, xem có thuốc nào có thể khôi phục nhanh hơn được không.”Cố nãi nãi vừa nghe thấy cũng có đạo lý, nếu để lão già kia ở lại rồi một mình lên trấn trên, bà cũng không yên tâm.
Bây giờ chân của lão già kia không tiện đi lại, con dâu cũng không hầu hạ tốt.Nhưng trong khoảng thời gian này cháu gái cùng Đỗ ma ma ở trấn trên, trong lòng bà cũng nhớ mong, hiện tại được cháu gái nhắc nhở, bà cảm thấy rất thỏa đáng.
“Ngoan Bảo nói có lý, vậy khi nào chúng ta lên trấn trên cũng dân gia gia con theo đi.”Phòng trong Cố gia gia nghe thấy vậy, hắn không thích lên trấn trên, thích ở trong nhà trông nom đồng ruộng, đáng tiếc chân đang bị gãy.
Chờ sau khi chân khỏi rồi, bảo lão nhị dạy hắn đánh xe trâu, về sau mỗi ngày có thể đi trấn trên đưa đồ ăn tươi cho lão bà tử.Cố Linh: “Dạ.
Đúng rồi nãi nãi, hôm nay con có dọn dẹp ra một ít xiêm y không mặc tới, có chút nhỏ, nếu vất đi thì đáng tiếc, nhưng giữ lại thì không có tác dụng, cho nên con muốn đưa cho Nhị Lan cùng Tiểu Lan, nãi xem?”Khuất thị giật mình, vừa định nói, bị Cố nãi nãi giật trước: “Cho đại bá mẫu con đi.” Đều là một ít y phục cũ, Cố nãi nãi cũng không thèm để ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...