Sau khi thân thể bình phục, Ninh Tễ đứng dậy.
Sở Tẫn Tiêu nhích sang: "Sư tôn ơi."
Mấy ngày nay hắn đã học được cách làm nũng, cứ mãi dính lên người Ninh Tễ, Ninh Tễ cũng quen rồi. Có điều mấy ngày nay tâm ma cũng có ra mấy lần.
Vì chấp nhận Sở Tẫn Tiêu mà độ khoan nhượng tâm ma của Ninh Tễ cũng bất giác cao thêm một chút.
Nhưng... không biết sao hình như địch ý của Sở Tẫn Tiêu với tâm ma còn hơn cả y nữa. Tuy nghi hoặc nhưng Ninh Tễ cũng không nói gì thêm.
Sở Tẫn Tiêu thò đuôi rồng quấn lấy y, Ninh Tễ quay đầu nhìn hắn rồi nói: "Đừng quấy."
Giọng y nhàn nhạt, không có ý quát mắng nhưng vẫn có chút uy nghiêm.
Nhưng bây giờ Sở Tẫn Tiêu lại không sợ, biết sư tôn vẫn chưa quen với kiểu tiếp xúc thân mật này. Sư tôn nói xong thì hắn lập tức ngoan ngoãn rút đuôi về.
Xúc cảm kỳ lạ của đuôi rồng vẫn còn, đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng khựng lại, y cố gắng bảo bản thân phớt lờ nó đi rồi nói: "Không lâu trước đây ngươi mới từ nguyên hỏa bước ra, cũng không biết là có di chứng gì hay không."
"Chúng ta tìm Dược Mục xem thử."
Sở Tẫn Tiêu hiểu ý tốt của sư tôn nên khẽ gật đầu. Tuy trông sư tôn lạnh lùng nhưng vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt.
"Vâng, đều nghe sư tôn."
Dược Mục đến ngoài bí cảnh Tru Thiên tìm một vòng cũng không thấy ai, mãi đến khi có một con hạc giấy bay đến, Truyền Âm phù sáng lên.
Con hạc giấy kia mang theo hơi thở của kiếm tôn, tâm thần Dược Mục run lên, vội cầm lấy hạc giấy: "Kiếm tôn, ngài không sao thì tốt quá." Ông khom lưng hành lễ, lúc này nghe thấy giọng Ninh Tễ thì kích động không thôi.
Đêm qua đến quán trọ tìm kiếm tôn, sau khi biết đến cả Tạ Dữ Khanh cũng không biết kiếm tôn đi đâu, ông còn tưởng kiếm tôn đã thật sự biến mất như mười năm trước.
Cũng may y còn đây, Dược Mục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Ninh Tễ lên tiếng: "Hiện giờ đạo quân có thời gian không?"
"Ninh mỗ có việc xin giúp đỡ."
Có việc xin ông giúp đỡ, chẳng lẽ kiếm tôn bị thương ư?
Dược Mục đạo quân thầm rùng mình, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong bí cảnh, sao cứ thấy sau khi rời khỏi bí cảnh thì đều thay đổi cả vậy, nhưng bây giờ đến gặp kiếm tôn vẫn quan trọng hơn, thế nên ông nói: "Kiếm tôn vẫn còn ở châu Nam Chiếu chứ?"
Ông dừng lại một thoáng, lo Ninh Tễ hiểu lầm nên giải thích: "Hôm qua ta vừa đến châu Nam Chiếu, kiếm tôn ở đâu, ta đến tìm ngài."
Sở Tẫn Tiêu ở bên cạnh thiết tha nhìn y.
Ninh Tễ cau mày nhìn hắn rồi nói: "Trấn Phong Lâm châu Nam Chiếu." Y nói xong thì lập tức cắt đứt Truyền Âm phù, quay đầu nói: "Ra ngoài trấn trước đã."
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu rồi mỉm cười.
Hắn chỉ thấy lòng mình vui mừng không thôi, bây giờ chỉ cần ở cạnh sư tôn thì làm việc gì hắn cũng làm được.
Hắn sinh ra trong bùn bẩn, thuở niên thiếu cầu mà không được, vốn tưởng sẽ mãi mãi như vậy. Nhưng không ngờ thật sự có thể đến gần sư tôn. Cả đời Sở Tẫn Tiêu chưa từng vui như thế. Lòng hắn thầm nghĩ, dù đây chỉ là một giấc mộng thì cũng đáng.
Dẫu giấc mộng này dùng xé toạc linh hồn để đổi lấy, hắn cũng bằng lòng thêm lần nữa.
Ninh Tễ không biết ý nghĩ của Sở Tẫn Tiêu, bị hắn nhìn chằm chằm mãi khiến y có hơi mất tự nhiên quay đầu đi.
Có điều từ trước đến nay sắc mặt y lạnh nhạt nên chẳng nhìn ra gì. Chỉ sau khi Sở Tẫn Tiêu lấy thuyền mây ra, y mới thu tầm mắt lại.
...........
Trấn Phượng Lâm nằm sâu trong châu Nam Chiếu, hầu như có rất ít người cư trú ở đó. Sau khi ra khỏi rừng rậm, hai người cũng không thu hút sự chú ý của người dân ở đó.
Ninh Tễ đội đấu lạp đi về hướng mà mình hẹn với Dược Mục.
Bọn họ đến sớm hơn Dược Mục một khắc.
Trên quán trà không có mấy ai, sau khi gọi một ấm trà, Ninh Tễ đặt kiếm xuống. Vừa quay đầu thì thấy Sở Tẫn Tiêu đang nhìn chằm chằm một hướng ngoài cửa sổ.
"Sao vậy?" Y khẽ cau mày.
Sở Tẫn Tiêu khẽ lắc đầu, dời tầm mắt đi không nhìn nữa.
"Không có gì sư tôn." Không biết sao vừa rồi hắn cứ cảm thấy có người đang nhìn lén họ.
Cảm giác này rất nhỏ, nếu không phải vừa rồi hắn vô tình quay đầu lại thì có thể đã không nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại thì đã biến mất.
Sở Tẫn Tiêu lặng lẽ phủ linh thức lên cả quán trà dò xét một hồi, sau khi không phát hiện ra gì thì cảm thấy có lẽ là mình đa nghi.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu thu linh thức về, Tô Phong Diễm cách đó không xa phun ra ngụm máu.
Cổ trùng bị cây hòe trước quán trà cắn nuốt không để lại chút dấu vết nào, sau khi nhận ra có thể bị phát hiện, gã lập tức phá hủy dấu vết.
Gã theo dõi cổ trùng mới đến được đây, dù tin tức Sở Tẫn Tiêu còn sống khiến gã giật mình.
Long hồn tan đi vẫn có thể sống sót... Gã siết chặt tay, sắc mặt trở nên khó coi, có điều khiến Tô Phong Diễm thở phào nhẹ nhõm chính là thân thể Ninh Tễ không sao.
Lúc này khuôn mặt gầy gò trắng bệch đầy bệnh hoạn lại nở nụ cười.
Tô Phong Diễm vốn muốn dùng sen xanh Tịnh Thế để mang Ninh Tễ đi, hiện giờ xem ra cách này không dùng được nữa rồi.
Thân thể gã cũng không trụ được bao lâu nữa. Thân thể này bị tử khí bào mòn, đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ còn người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ.
Vậy nên Tô Phong Diễm đã xong một cơ thể mới.
Dù vứt bỏ tu vi cũng không sao. Gã phải dùng cơ thể mới, lần nữa đi gặp Ninh Tễ.
Công tử mặc tố y [1] ngã xuống đất. Tô Phong Diễm nôn ra từng ngụm máu, gã ôm ngực, lấy ra một thanh đao.
[1] 素衣 (Tố y): Y phục màu trắng. Thời xưa được dùng làm áo trong hoặc đồ tang.
Gã vốn định bắt đầu kế hoạch này sau khi mang Ninh Tễ ra khỏi bí cảnh. Nhưng bây giờ xảy ra biến cố, giờ cũng chẳng cần đợi chờ gì nữa.
Lúc tách thần hồn, Tô Phong Diễm cắn chặt răng. Gã nghĩ không sao cả, người bị Sở Tẫn Tiêu mang đi cũng không sao.
Sở Tẫn Tiêu còn sống, cũng không sao.
Gã sẽ dùng thân phận mới —— lần nữa làm quen với người nọ.
Quá khứ dơ bẩn đều sẽ được gột rửa sạch sẽ, gã sẽ lần nữa đứng trước mặt Ninh Tễ.
Một đao cuối cùng cắm vào tim, Tô Phong Diễm nhớ đến dáng vẻ người nọ vứt bình tiên lộ lại cho mình rồi rời đi, kiềm nén điên cuồng trong ánh mắt xuống.
Nực cười làm sao, Ninh Tễ vốn nên hận gã lại không coi thường gã, thậm chí y còn cứu gã. Nhưng người thân ruột thịt của gã lại đẩy gã vào chỗ chết.
Nếu chảy huyết thống dơ bẩn trong người là không phải lỗi của gã, thế thì gã sẽ trả lại toàn bộ.
Chỉ cần đổi thân thể khác thì gã vẫn còn cơ hội.
Trước khi mất ý thức, Tô Phong Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ quán trà.
............
Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu không chờ được bao lâu thì Dược Mục đạo quân đến.
Ông vừa liếc mắt đã thấy hai người bên cửa sổ trên lầu hai, thế là vội đi lên.
"Kiếm tôn, Sở..." Dược Mục định mở miệng, vừa quay sang thì thấy tu vi của Sở Tẫn Tiêu.
Một tháng trước hai người vốn cùng cấp bậc, bây giờ Sở Tẫn Tiêu thế mà đã Hóa Thần rồi!
Dược Mục trố mắt đớ lưỡi, suýt chút nữa đã tưởng mình đã nhìn nhầm.
Ninh Tễ mở miệng nói: "Quả thật đạo quân không nhìn nhầm, hiện giờ hắn đã Hóa Thần rồi."
"Hôm nay mời đạo quân đến đây là vì muốn xin đạo quân xem xem thân thể của hắn có vấn đề gì không."
Ninh Tễ vẫn luôn lo vá long hồn sẽ để lại di chứng gì đó. Sở Tẫn Tiêu sống sót ra khỏi nguyên hỏa của đao Tu La quả là cần phải khám một lần.
Vượt liền hai bậc trong một tháng ngắn ngủi, chỉ nghĩ thôi cũng biết nguy hiểm cỡ nào. Dược Mục biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên gật đầu, bước lên khám thân thể cho Sở Tẫn Tiêu.
Nhắm mắt thăm dò linh khí, ông lập tức hít một hơi khí lạnh.
Long hồn vốn hoàn chỉnh giờ đây lại đầy dấu chắp vá, trông vô cùng kinh hãi. Như vết thương ở đuôi mắt của Sở Tẫn Tiêu, Hóa Thần cũng không thể chữa trị cho long hồn của hắn.
Đó là vết thương khắc sâu trong long hồn.
Dược Mục chưa từng thấy ai có vết thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn sống.
Ông nín thở, khi kiếm tôn nhìn ông, ông mới mở mắt gật đầu tiếp tục.
Một nén nhang sau Dược Mục mới thu tay về.
"Hiện giờ xem ra nguy hiểm nhất đã qua."
"Kiếm tôn yên tâm, hiện giờ tu vi của Sở Tẫn Tiêu đã đến Hóa Thần, sẽ không có nguy hiểm gì nữa đâu."
Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới nhìn sư tôn đang cau mày.
Hắn biết sư tôn không yên lòng, lúc này thư giãn nói: "Sư tôn, người xem đạo quân cũng nói là không có vấn đề gì rồi mà." Nhưng hắn vừa dứt lời, Dược Mục đã nói: "Có điều vết thương thế này chỉ e không thể dùng vũ lực trong thời gian ngắn, phải cẩn thận điều dưỡng mới được."
Phần khó nhất đã được Sở Tẫn Tiêu chịu đựng cho qua.
Đầu ngón tay Ninh Tễ khẽ nhúc nhích, y chậm rãi cau mày. Khi Sở Tẫn Tiêu nhìn y, y nói: "Những ngày nay ta sẽ phong bế linh lực của ngươi, trước tiên ngươi cứ ở đây với ta."
Y và Sở Tẫn Tiêu đều sẽ báo thù trong bí cảnh trước đó, nhưng... tạm thời không vội.
Ninh Tễ biết Sở Tẫn Tiêu hận Lâu Nguy Yến thế nào, thậm chí y còn lo hắn không nhịn được.
Ai ngờ y vừa dứt lời, Sở Tẫn Tiêu đã nói: "Nghe sư tôn hết."
Dược Mục thu tay về, ông mơ hồ cảm thấy giữa hai người có hơi là lạ, lúc này Sở Tẫn Tiêu nhìn ông.
"Nhờ đạo quân kê đơn cho."
Lúc này Dược Mục mới hiểu sai sai chỗ nào. Hình như hắn... ôn hòa hơn rất nhiều, so với lúc vừa trở về từ châu Tây Lục thì tâm cảnh đã thay đổi rất lớn.
Dược Mục nhạy bén nhận ra Sở Tẫn Tiêu đã thay đổi, ông ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, mấy nay tâm ma của ngươi thế nào rồi?"
Sở Tẫn Tiêu mím môi: "Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện."
Lúc này Dược Mục mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi viết xong đơn thuốc, ông lập tức đi bốc thuốc.
Ninh Tễ thu tầm mắt về thì thấy Sở Tẫn Tiêu đặt một tấm mộc bài lên bàn.
"Sư tôn, ta đã bao hết cái quán trọ này rồi."
"Chúng ta muốn ở đây bao lâu cũng được."
Sau khi Dược Mục rời đi, quán trọ rơi vào bầu không khí yên tĩnh như thể chỉ có hai người bọn họ.
Ninh Tễ vừa đặt chén trà xuống, Sở Tẫn Tiêu đã lập tức nhích sang.
"Sao sư tôn không khen ta."
Đôi mắt hắn thoáng đỏ lên, tâm ma thích đùa giỡn xổ lồng nhảy ra.
Ninh Tễ cau mày dùng kiếm khí cản hắn lại, nhưng trông y không còn lạnh lùng uy nghiêm như trước nữa.
Lúc này y còn đội đấu lạp. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng râm, băng tuyết bị ánh hoàng hôn bao phủ lại có vẻ đẹp kinh động lòng người.
Ninh Tễ đưa mắt nhìn hắn, con ngươi như mực tựa hàn băng, y khẽ nhướng mày.
"Ngươi muốn ta khen ngươi thế nào?"
==========================
Hai tiếng trước:
Reader: Hôm nay có chương mới không bồ ơi, hóng quá.
Tôi: Chắc không có chương mới đâu nha, tui mới gõ đc có nửa chương à.
Vẫn là tôi của hai tiếng sau: Hí hửng đăng chương mới.
=)))))))))))))))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...