Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê


Thấy sư tôn tức giận, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới ý thức được vừa rồi bản thân nhìn quá chăm chú.

Có điều lúc này hắn đang trong hình rồng nên có thể che được rất nhiều, khi sư tôn nhìn sang hắn mới rề rà nhắm mắt lại.
Ninh Tễ:......
Y hiếm khi cảm thấy có hơi bất lực.
Cả người Huyền long vốn đầy sát khí nằm bên cạnh bếp lò, vì câu nói của y mà lập tức vâng lời nhắm mắt lại, hiện tại y khó mà nói được cái gì.
Thấy ánh mắt đến từ Sở Tẫn Tiêu dần biến mất, Ninh Tễ khẽ cau mày, lúc này mới tiếp tục tu luyện.

Lại không biết rằng y vừa lơ là cảnh giác xong thì sau nửa đêm, chú rồng đen kia lại mở mắt ra vài lần.
Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn lén nhìn sư tôn, chờ đến khi sư tôn ngủ hắn mới thu tầm mắt về, cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt lại.
Từ sau khi biết tâm ý của mình đã lâu rồi Sở Tẫn Tiêu chưa từng ngủ ngon như vậy, thân rồng căng chặt nhiều ngày được thả lỏng, một đêm không mộng mị, lần nữa tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Ninh Tễ dậy sớm hơn hắn một chút, thói quen luyện kiếm mấy năm nay của y chưa bao giờ mất, ngày nào cũng thế.
Sắc trời vừa sáng, Ninh Tễ đã thức dậy luyện kiếm.
Sở Tẫn Tiêu vừa mở mắt ra thì thấy bóng dáng ngoài sân.

Cây đào trong trạm dịch không đẹp bằng trong Long vực, nhưng không biết vì sao ở đây sư tôn lại càng tự tại hơn một chút.
Hắn lặng lẽ nhìn sư tôn, cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được như vậy.
Nhờ những năm này Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn tìm kỳ trân dị bảo.

Mà tử khí vốn sẽ phát tác lại chưa từng phát tác lần nào trong mười năm qua.
Y luyện kiếm pháp xong thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, vừa quay đầu lại thì thấy Huyền long đang vắt vẻo ngoài cửa nhìn y.
Tối qua còn đỡ, ban ngày mà còn dáng vẻ này...
Ninh Tễ khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: "Biến về hình người đi."
Thỉnh cầu tối qua được chấp nhận, Sở Tẫn Tiêu đã cảm thấy rất mỹ mãn, hiện giờ thấy sư tôn mở miện là lập tức ngoan ngoãn biến về hình người.

Động tác của hắn tự nhiên, không hề mặt dày như lúc biến thành rồng tối qua.
Ninh Tễ nhướng mày, thấy dáng vẻ vô tội của hắn.

Y có hơi hoài nghi có phải bản thân đã làm gì sai hay không, như là không nên mua bánh ngọt cho hắn chẳng hạn.
Nhưng lúc này Sở Tẫn Tiêu không hề biểu hiện gì.


Ninh Tễ đành nhàn nhạt nói: "Đến chỗ Dược Mục đạo quân đi."
Dựa theo thời gian thường ngày, lúc này chắc là lúc Dược Mục chẩn trị giúp Sở Tẫn Tiêu.
Y vừa dứt lời, Sở Tẫn Tiêu lập tức gật đầu.

Có điều trước khi đi hắn có do dự quay đầu lại.
"Sư tôn ơi...!đêm nay ta vẫn có thể ở đây chứ?"
Ninh Tễ khẽ nhấc mắt lên.
Mấy năm nay y hiếm khi thấy dáng vẻ thả lỏng của Sở Tẫn Tiêu, lúc này hắn hệt như lúc vừa đến Giải Kiếm phong không lâu.

Thấy ánh mắt mong chờ của hắn, Ninh Tễ thoáng khựng lại rồi nói: "Nếu Dược Mục đạo quân nói ngươi kiềm chế được tâm ma thì có thể."
Tuy không có đáp ác chính xác nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn lập tức trở nên vui vẻ.
Tướng mạo của hắn vốn xinh đẹp, nhưng trải qua nhiều năm chém giết thì nét đẹp thanh tú ngày xưa đã rút đi và nhiều thêm phần sát khí.

Dáng vẻ vui mừng vì một câu nói lúc này trái lại lại khiến dung mạo thanh dục lộ ra.
Ninh Tễ thoáng nhìn hắn rồi thu tầm mắt lại, bình thản nhắc nhở: "Còn không đi thì sẽ muộn đấy."
"Sư tôn, ta đi trước đây." Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới ngẩng đầu lên rời đi.
Khi ra hắn vừa ra ngoài thì vừa hay gặp được Tạ Dữ Khanh, hôm nay Sở Tẫn Tiêu bình tĩnh hơn nhiều.
Có điều lấy quan hệ của hai người thì không cần phải chào hỏi, khi đi ngang qua nhau chẳng ai nói gì cả.
Thấy buổi sáng Sở Tẫn Tiêu buớc ra từ phòng Ninh Tễ, ánh mắt Tạ Dữ Khanh thoáng sầm xuống.
"Lâu chủ?" thấy sắc mặt của hắn có hơi không đúng, Ngô Cương có hơi nghi hoặc.
Tạ Dữ Khanh lấy lại tinh thần.
"Đi thôi."
Hắn bỗng nhớ đến lúc cùng ra ngoài hôm qua, Ninh Tễ dừng lại trước hàng bánh ngọt.

Y cũng chẳng ăn mấy món ấy, nên túi bánh ngọt đó mua cho ai không cần nói cũng biết.
Ánh mắt chậm rãi sầm xuống, có vài suy nghĩ mà chính bản thân hắn cũng không hiểu khiến lòng hắn rối loạn trong thoáng chốc.
Hắn vốn muốn gặp Ninh Tễ, nhưng lúc này lại cảm thấy...!tạm thời không cần phải vội.
Ngô Cương không rõ suy nghĩ của lâu chủ, chỉ thấy hắn đã đến trước cửa rồi nhưng lại rời đi, không khỏi có hơi ngạc nhiên.
"Lâu chủ, không vào sao?"
Một màn Sở Tẫn Tiêu rời đi vừa rồi hiện lên trước mắt, Tạ Dữ Khanh nhàn nhạt nói: "Về trước đi."

Ngô Cương khẽ gật đầu:
"Cũng đúng, mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu ở chỗ này trị bệnh, chắc là kiếm tôn sẽ ở lại một thời gian."
Tuy trước đó hắn ta mơ hồ cảm thấy lâu chủ đã thay đổi, nhưng từ trước đến nay tính hắn ta nghĩ gì nói đó, lúc này cũng chẳng nhận ra lời mình vừa nói có vấn đề gì, nói xong thì mới chậm chạp phản ứng lại.
Lam y của Tạ Dữ Khanh dính chút sương sớm, sau khi nghe được lời này thì khẽ siết chặt tay.
Ngô Cương phản ứng lại thì hận không thể tát cho mình một cái.
"Lâu chủ, ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi." Có điều lòng hắn ta lại thầm nghĩ kiếm tôn và Sở Tẫn Tiêu là sư đồ, ở lại vì hắn hẳn cũng điều bình thường mà nhỉ?
Nhưng không biết vì sao lâu chủ lại phản ứng thái quá như vậy.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, rũ mắt nói: "Trước đó Tàng Bảo các tung ra tin, có manh mối gì về bí bảo sẽ xuất thế trong bí cảnh có thể loại trừ tử khí không?"
Hắn tạm thời nén chuyện Sở Tẫn Tiêu xuống, ép bản thân mình suy nghĩ chuyện khác.
Mấy năm nay ngoại trừ tìm Ninh Tễ, Tạ Dữ Khanh còn tìm kiếm vật loại trừ tử khí.
Tử khí trong Quỷ vực được Tu Chân giới công nhận là vật không thể giải, một khi nhiễm phải thì chẳng có thuốc thang kim châm nào cứu nổi.

Nhưng hiểu biết của Tạ Dữ Khanh lại nhiều hơn người thường một ít.
Lúc sắp đi, Tô Phong Diễm từng nói với hắn rằng quả thật trong bí cảnh Tru Thiên thượng cổ có pháp bảo có thể loại trừ tử khí.
Lời Tô Phong Diễm nói có thể không đáng tin, nhưng sau khi có manh mối này Tạ Dữ Khanh đã từng dùng Hà Đồ Lạc Thư suy đoán, tuy chi tiết có hơi khác nhau nhưng quả là có vật có thể loại trừ tử khí.
—— Sen xanh Tịnh Thế.
Lòng hắn thoáng khựng lại.

Ngô Cương nói: "Dựa theo tin tức của Tàng Bảo các thì hai tháng sau bí cảnh sẽ hiện thế."
"Đến khi đó, đóa sen xanh kia cũng sẽ xuất hiện."
Tạ Dữ Khanh mím môi: "Chú ý một chút."
Vẻ mặt Ngô Cương thoáng trở nên nghiêm túc, chẳng qua hắn ta vẫn hỏi: "Trước đó việc xấu của quỷ y loang lổ, ngài không sợ gã gạt ngài sao?"
Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu, đương lúc Ngô Cương nghi hoặc thì lại nghe Tạ Dữ Khanh nói: "Gã sẽ không lừa ta chuyện này đâu."
Nếu là trước kia thì quả thật Tạ Dữ Khanh sẽ không tin.

Nhưng động tác của Tô Phong Diễm vào ngày Ninh Tễ bị Sở Tẫn Tiêu mang đi đã khiến Ninh Tễ nhìn ra chút manh mối.
—— Gã thích Ninh Tễ.
Lấy cách làm người của Tô Phong Diễm, nếu gã không để ý thì tuyệt sẽ không như thế, thậm chí còn không màn cơ thể bị thương mà đi tìm y.
Nói đến đây, hắn dừng lại không nói nữa.

Bên kia, lúc này Tô Phong Diễm được Ngô Cương nhắc đến đang ở Nam Chiếu.
Bí cảnh Tru Thiên thượng cổ đó ở Nam Chiếu, gã biết Ninh Tễ xuất hiện sớm hơn Tạ Dữ Khanh biết, chẳng qua gã không đến Long vực mà đi thẳng đến bí cảnh Tru Thiên.
Gã muốn lấy sen xanh Tịnh Thế cho Ninh Tễ.
Lúc này Tô Phong Diễm chẳng còn áo mũ chỉnh tề như ở Quỷ vực nữa.

Gã không đóng băng như Ninh Tễ, mười năm này gã bị tử khí bào mòn nghiêm trọng đến mức trái tim đã bị ăn mòn.
Có điều thân thể đó của Tô Phong Diễm là nửa người nửa quỷ, nên không cần phải lo là sẽ biến thành quỷ vật gì gì đó.

Nhưng dù là thế thì gã cũng không chịu nổi cảm giác bị tra tấn hằng ngày, e rằng bản thân gã sẽ mất thần hồn.
Nghĩ vậy Tô Phong Diễm ngẩng đầu lên.
Người biết đến sự hiện diện của bí cảnh Tru Thiên thượng cổ không nhiều lắm, đây là tin mà Tàng Bảo các che giấu, Tô Phong Diễm biết được nhờ truyền thừa của huyết mạch.

Ngày ấy sau khi Quỷ vương chết, gã lập tức có thêm một phần ký ức.
Gã cười khẩy, rũ mắt lau vết máu bên môi đi.

Có điều trừ tin này ra, những thứ khác đều vô dụng.
Quán trọ ngoài thành trấn châu Nam Chiếu vẫn thanh bình, Tô Phong Diễm nhìn nơi vắng người, đội mũ trùm đầu che đi quỷ khí trên người.
.............
Tuy ngày ấy vì chín môn phái lớn cử người đến mà Lâu Nguy Yến không thể không rời đi trước.

Song Ninh Tễ hiện thế vẫn khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên là gần đây người trong Ma vực cảm thấy tâm trạng của ma tôn tốt hơn một chút.

Dù thường ngày không có kiên nhẫn đến gặp mấy vị trưởng lão nhưng ma tôn vẫn có thể nhịn được.
Những kẻ khác không biết cấm kỵ mang tên Ninh Tễ, chỉ có phụ tá biết.

Có điều hắn ta cũng chẳng rõ nguyên nhân ma tôn trở về.
Ninh Tễ kiếm tôn đó khác với người thường, tính y lạnh lùng đơn độc, tất nhiên sẽ không để ý đến tôn thượng.
Hắn ta thoáng khựng lại, thấy ma tôn chống tay như đang suy tư gì đó thì không khỏi mở miệng: "Chỉ e tôn thượng đang không suy nghĩ về chuyện trưởng lão vừa nói."
Lâu Nguy Yến lấy lại tinh thần, ánh mắt nguy hiểm nhìn phụ tá.
Thân là quân sư của Ma tộc, tất nhiên Châu Phụng là kẻ thông minh.

Nhưng lòng dạ quân sư xưa nay vốn thừa, ít nhiều gì thì Lâu Nguy Yến cũng có chút không tín nhiệm hắn ta, nhưng trên mặt vẫn chẳng để lộ cái gì.
"Ngươi có thể nói bản tôn đang nghĩ gì."
Đón nhận ánh mắt của ma tôn, Châu Phụng căng da đầu nói: "Không phải là thuộc hạ ngông cuồng tự đoán ý nghĩ của tôn thượng.


Chỉ là thuộc hạ thấy mấy ngày nay ngài thường xuyên thất thần nên mới nói thế."
Uy áp khát máu của ma tôn nén xuống, mồ hôi lạnh trên đầu Châu Phung gần như nhỏ xuống.
Qua hồi lâu mới nghe Lâu Nguy Yến nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Đạt được mục đích, Châu Phụng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi: "Thuộc hạ có cách khiến tôn thượng toại nguyện."
Lâu Nguy Yến ngẩng đầu lên, đầu ngón tay thoáng khựng lại.
.............
Sở Tẫn Tiêu đến chỗ Dược Mục.

Ninh Tễ luyện kiếm xong thì muốn ra ngoài một chút, nào ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp được thiếu niên mà trước đó y từng gặp trong quán trọ Tây Lục.
Từ sau khi biết người ấy là kiếm tôn, lòng Triệu Thanh thầm phấn khích không thôi.

Nhưng kiếm tôn đã rời đi, thậm chí cậu ta còn chưa nói chuyện với kiếm tôn được câu nào, khiến cậu ta có hơi thất vọng.
Cậu ta đi dạo trong thành trấn mấy ngày, vốn đã bỏ cuộc nhưng không ngờ ba ngày trước lại gặp được một người bảo cậu ta đưa một tờ giấy cho kiếm tôn.
Lúc này Triệu Thanh mới lấy hết can đảm bước vào trạm dịch.
Cậu ta chờ ngoài viện, còn chưa kịp thông truyền đã thấy kiếm tôn bước ra.
"Kiếm tôn."
Giọng điệu Triệu Thanh kích động.
Ninh Tễ khẽ cau mày, chậm rãi quay đầu lại.
Bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn, rốt cuộc Triệu Thanh cũng bình tĩnh lại, có hơi xấu hổ.

Vì để không thất lễ trước mặt kiếm tôn, cậu ta nhớ đến tờ giấy mà mình nhận được.
"Tôn thượng, có người bảo ta đưa tờ giấy này cho ngài."
Ninh Tễ nhận lấy tờ giấy, mở ra đọc.
"Châu Nam Chiếu, bí cảnh Tru Thiên." Câu cuối cùng là: "Sen xanh Tịnh Thế có thể giải trừ tử khí."
Sắc mặt Ninh Tễ lạnh xuống, chợt siết chặt tay.
"Ai đưa tờ giấy này cho ngươi?"
Vẻ mặt y trở nên nghiêm túc.
Triệu Thanh nhận ra hẳn là tờ giấy này có vấn đề gì đó: "Ta cũng không biết thân phận của người nọ.

Là một kẻ trùm áo choàng, nhìn không rõ mặt."
"Có điều hình như tu vi rất cao." Dựa vào cảm giác của Triệu Thanh, tuy tu vi của người nọ không bằng kiếm tôn nhưng cũng chắc chắn là trên Nguyên Anh.
Ninh Tễ nhìn tờ giấy trong tay, không hiểu sao lúc này lòng lại hiện lên tên của một người.
—— Tô Phong Diễm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận