Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ninh Tễ vốn tưởng Sở Tẫn Tiêu trước đó đã đủ làm người ta chịu không nổi rồi. Nhưng nào ngờ Sở Tẫn Tiêu động dục còn quá trớn hơn.
Quả nhiên câu nói tính rồng vốn dâm không sai. Dù bề ngoài trông có đứng đắn trăng sáng thanh dục bao nhiêu thì đến tối sẽ trút bỏ hết.
Ninh Tễ thường xuyên hoài nghi trong đầu của Huyền long bây giờ đang quấn lấy y chỉ toàn mấy cái này.
Sáng sớm, Sở Tẫn Tiêu vẫn còn ôm y, mùi hương trong phòng khiến đuôi mắt Ninh Tễ thoáng đỏ lên rồi lại nhịn không được mà lạnh mặt.
Sở Tẫn Tiêu vẫn đang ngủ. Đêm qua hắn thức rất khuya, sau khi rửa sạch giúp sư tôn xong hắn mới cùng y đi ngủ. Ôm người nọ vào lòng khiến đuôi chân mày của Sở Tẫn Tiêu giãn ra, nhất là khi ngửi được hơi thở của mình trên người sư tôn, như giấu trân bảo dưới đáy lòng, khiến hắn lúc ngủ cũng mỉm cười.
"Sư tôn ơi." Như nhận ra y muốn đứng dậy, trong lúc mơ màng Sở Tẫn Tiêu theo bản năng rầm rì siết chặt tay.
Ninh Tễ:......
Y vốn định đẩy Sở Tẫn Tiêu ra, nhưng thấy nét cười trên mặt hắn, y lại bất giác dừng lại. Động tác dừng lại cách Sở Tẫn Tiêu một tấc. Ninh Tễ cuộn đầu ngón tay chậm rãi cau mày.
Hôm nay hiếm khi trời nắng, băng tuyết tan ra. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chữ nhật chiếu lên hai người trên giường.
Ninh Tễ vẫn cầm kiếm trong tay, khuôn mặt lạnh nhạt có nét cấm dục. Nhưng dưới trung y trắng tựa tuyết là một thân đầy dấu vết.
Dấu hôn ám muội từ cổ đi xuống ẩn trong cổ áo. Ninh Tễ cúi đầu nhìn rồi không khỏi dời tầm mắt đi.
Đốt ngón tay y đỏ nhạt, nhắm mắt một lát cuối cùng đẩy Sở Tẫn Tiêu ra rồi rời khỏi giường.
Khi Sở Tẫn Tiêu vẫn đang ngủ, Ninh Tễ quyết định ngâm hàn đàm một lúc để mình bình tĩnh lại.
Xưa nay y vốn không hứng thú chuyện này, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như vậy. Nghĩ đến chuyện tối qua mình đồng ý Sở Tẫn Tiêu, y nhịn không được cau mày.
Chuyện hoang đường như thế vậy mà y lại đồng ý.
Bước vào hàn đàm lạnh băng, Ninh Tễ khẽ nhắm mắt, chỉ thấy lúc này mặt mình như bị bỏng.
Nhưng chẳng qua đây chỉ là ảo giác của y mà thôi.
Cũng may nơi này không có Sở Tẫn Tiêu, cuối cùng Ninh Tễ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Y thu cảm xúc trên mặt về, khi nhiệt độ trên người tụt xuống, y định tu luyện một chốc.
Hơi thở trong đan điền lưu chuyển, Ninh Tễ tựa vào cạnh hàn đàm tu luyện. Thấm thoát đã trôi qua cả buổi sáng.
Y nghiêm túc tu luyện, mãi đến khi sắc trời chập tối mới thấy Truyền Âm phù bên cạnh sáng lên. Một cái là của Dược Mục chân quân, nói là sắp đến đại bỉ Cửu Châu rồi, hỏi y có muốn đi xem không.
Mấy năm nay sau khi bình định bốn biển, đại bỉ Cửu Châu lần nữa được tổ chức, đến rồi đi không biết bao nhiêu lần.
Trước đó Ninh Tễ du lịch bên ngoài nên không tham gia.
Nhưng lần này y lại thoáng do dự, y rủ mắt suy nghĩ rồi đặt Truyền Âm phù của Dược Mục xuống, định đợi lát nữa sẽ trả lời ông.
Mãi đến lúc sau, Ninh Tễ mới đưa mắt nhìn Truyền Âm phù khác trên hàn đàm. Từ khi Ninh Tễ mở mắt ra Truyền Âm phù đó vẫn luôn nhấp nháy, trông như sáng rất lâu rồi.
Ninh Tễ vừa cầm lấy đã nghe thấy giọng nói tủi thân của Sở Tẫn Tiêu.
"Sư tôn giận ạ?"
Không nhận được câu trả lời, một lúc sau hắn lại hỏi: "Sư tôn ơi, ta mới làm bánh lá tre nè, người có muốn thử không?"
[1] Bánh lá tre (竹叶糕): Là một món ăn đặc sản truyền thống của vùng biển tre miền nam Tứ Xuyên.
............
"Sư tôn, ta vừa lên đỉnh núi về, phát hiện hai hủ rượu mơ năm ngoái có thể uống được rồi đó."
Giọng điệu của hắn vô cùng dè dặt, Ninh Tễ vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện hơi thở quen thuộc ngoài rừng.
Sở Tẫn Tiêu đã sớm biết y ở đây, chẳng qua hắn không dám tiến vào mà thôi.
"Sư tôn ơi, không phải người thích bánh lá tre và rượu mơ nhất sao?" Khi Sở Tẫn Tiêu nói câu này, dường như Ninh Tễ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn, như chó con đang vẫy đuôi vậy.
Nét mặt y vốn lạnh băng, lúc này lại đột nhiên mỉm cười.
Sở Tẫn Tiêu đứng ngoài rừng trúc. Ánh trăng xuyên qua rừng trúc, mơ hồ chiếu ra một bóng người.
Rừng trúc cũng không quá sâu, thậm chí hắn còn có thể thấy được động tác của sư tôn.
Lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng dừng lại, thấy sư tôn quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua rừng trúc nhìn về phía hắn.
"Vào đi."
Giọng Ninh Tễ lạnh nhạt.
Lúc này Sơ Tẫn Tiêu vẫn chưa chắc sư tôn có giận hay không. Có điều thái độ nhận sai lúc này của hắn rất tốt, sư tôn vừa bảo hắn vào là vào ngay.
Sau khi bước vào, Sở Tẫn Tiêu thấy sư tôn ném cho mình một chiếc khăn, hắn tuần thục nhận lấy giúp sư tôn lau khô tóc rồi dùng linh khí chậm rãi hong tóc.
Khi Ninh Tễ đứng dậy khỏi nước, Sở Tẫn Tiêu khoác áo choàng lên người y.
Hắn đã làm động tác này vô số lần.
Ninh Tễ vừa định nói được rồi, nào ngờ Sở Tẫn Tiêu lại cúi đầu lau hai chân y.
Chân Ninh Tễ rất đẹp, có lẽ nên nói là cả người y không chỗ nào là không đẹp.
Dưới ánh trăng, trên đôi chân thon dài mịn màng còn dính vài giọt nước, giọt nước ấy chảy dài xuống trên mạch máu xanh lơ.
Lúc này xương cổ tay trên mắt cá chân của y trông vô cùng bắt mắt.
Lạnh lùng, lại có chút dục vọng.
Yết hầu Sở Tẫn Tiêu lên xuống, cố gắng không đặt tầm mắt lên chỗ đó nữa.
Hắn thấy mình cứ như biến thái vậy, nhưng chỗ nào của sư tôn hắn cũng thích ơi là thích, chỉ ước gì lúc nào cũng được ôm sư tôn, để hơi thở của sư tôn ngập tràn trong tim mình.
Long tộc là chủng tộc trời sinh có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, đây không phải là lần đầu hắn nhận ra mình có dục vọng chiếm hữu đáng sợ như vậy.
Hắn đã phát hiện ra điều này từ năm hắn cướp sư tôn bị đóng băng vào Long vực, chẳng qua hắn biết sư tôn không thích thế nên đã kiềm lại thôi.
Hắn yêu Ninh Tễ vượt qua cả bản năng.
Hiện giờ rốt cuộc những ham muốn chiếm hữu đó hóa thành loại khao khát khác, khiến hắn vĩnh viễn không thể thỏa mãn.
Hôn môi, ôm, những việc này giống như uống rượu độc giải khát.
Thấy sư tôn bị mình nhìn chằm chằm mãi bắt đầu mất tự nhiên nhúc nhích, Sở Tẫn Tiêu theo bản năng bắt lấy mắt cá chân y.
Động tác của hắn rất dịu dàng, nhưng lại có chút không cho phép từ chối.
"Sư tôn, ta vẫn chưa lau xong."
Sở Tẫn Tiêu che màu sẫm xuống đáy mắt, khi Ninh Tễ ngừng nhúc nhích hắn lau giọt nước kia đi.
Ninh Tễ rủ mắt nhìn hắn, không biết sao lại thấy động tác của hắn có hơi suồng sã.
Rõ ràng không điên cuồng như đêm qua nhưng lại khiến tim Ninh Tễ lỡ nhịp, y nhịn không được nhắm mắt siết chặt kiếm.
Mãi đến khi Sở Tẫn Tiêu buông tay ra, đầu ngón tay Ninh Tễ mới trở lại bình thường.
"Sư tôn, xong rồi." Sở Tẫn Tiêu cười nói.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, nhưng lúc này rồng nhỏ đã giấu sắc mặt đi, chẳng nhìn được gì.
Y đành nói: "Ngươi đến đây thì vừa hay ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Vừa rồi Dược Mục chân quân gửi thư, nói đại bỉ Cửu Châu sắp diễn ra. Kỳ động dục của ngươi cũng sắp kết thúc, có muốn đi cùng ta không?"
Lời nói của Ninh Tễ cho thấy y sẽ đi, tất nhiên Sở Tẫn Tiêu cũng muốn đi.
Tuy Lâu Nguy Yến thua cuộc phải chạy vào vực Vô Tẫn nhưng những kẻ khác còn đó, dù Sở Tẫn Tiêu biết sư tôn không để ý đến bọn họ nhưng hắn vẫn muốn ghen.
Dưới ánh trăng, trên gương mặt sáng ngời của hắn hiện lên nụ cười, ngoài mặt lại nói:
"Kể ra thì đã lâu rồi không xuống núi, vừa hay ta cũng muốn xuống núi."
Ninh Tễ đoán được tâm tư của Sở Tẫn Tiêu có hơi buồn cười.
Song rốt cuộc y không vạch trần lời nói của hắn, nhưng khi Sở Tẫn Tiêu cười, y nhướng mày nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nếu đã thế thì sau khi xuống núi không thể chung phòng nữa."
Nét tươi cười trên mặt Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc cứng đờ.