Editor: Panacea
Chương 92.
Sau khi về khách sạn thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Trình Miên lập tức lên xe trở về nhà. Vì ba người họ đã leo núi cả một đêm nên nói không mệt chắc chắn là nói dối, nhưng suốt quãng đường về nhà, Thẩm Trình Miên lại không hề thấy buồn ngủ. Cậu nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, những dòng suy nghĩ cứ mải miết cuồn cuộn trong đầu.
Chú Trần liếc nhìn Thẩm Trình Miên qua gương chiếu hậu, nói: "Thiếu gia muốn ngủ một lát không ạ, khi đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy."
Thẩm Trình Miên nghe thấy giọng nói của chú Trần thì hoàn hồn, đột nhiên nhớ đến một việc, cậu hỏi: "Chú Trần, cháu nhớ chú từng kể hồi trước mẹ cháu có nuôi mèo ạ?"
"Đúng vậy," Chú Trần gật đầu, bật radio lên, "Phu nhân rất thích mèo, bà ấy chăm sóc mấy con mèo ở nhà cũ tận tình lắm. Hồi đó cứ vừa đi làm về là phu nhân lại chạy đi xem mèo, cũng chẳng buồn... À không, phu nhân cũng rất quan tâm đến những chuyện khác."
Nghĩ đến chuyện trước kia, chú Trần lại liếc nhìn Thẩm Trình Miên đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu. May mà vừa nãy chú phản ứng nhanh, lời nói đến bên miệng rồi nhưng vẫn kịp bẻ lái.
Trước kia phu nhân quan tâm đến mèo nhiều hơn cả thiếu gia, người giúp việc trong nhà như chú nhìn còn thấy khó chịu. May mà sau này phu nhân đã thay đổi, không chỉ bỏ sở thích nuôi mèo mà còn đối xử với thiếu gia rất tốt.
"Mẹ cháu...hình như rất sợ mèo." Thẩm Trình Miên nói.
"Phu nhân sợ mèo?" Chú Trần hơi nghi ngờ, "Sao lại thế được nhỉ? Hồi trước phu nhân thích mèo lắm, tuy sau này bà ấy không nuôi nữa nhưng chắc không đến nỗi sợ đâu?"
"Ba cháu nói hồi trước mẹ cháu bị mèo cào nên bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý." Thẩm Trình Miên nói.
Chú Trần nhíu mày hồi tưởng một lúc, sau đó nhíu mày lắc đầu, thở dài cười nói: "Lớn tuổi rồi nên đầu óc lú lẫn quá, sao tôi không nhớ phu nhân từng bị mèo cào khi nào nhỉ?"
Nghe thấy lời này, bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thẩm Trình Miên đột nhiên siết chặt lại, những suy nghĩ trong lòng cậu lại chực chờ trào ra.
Có thể nào mẹ Thẩm sợ mèo không phải là vì di chứng tâm lý do mèo cào, mà là vì bà đã từng bị dị ứng với lông mèo?
Cậu từng nghe ông nội nói, có một lần mẹ cậu đang đi trên đường thì đột nhiên bị một con mèo hoang tấn công, gây ra dị ứng nghiêm trọng đến mức phải nhập viện. Cũng kể từ đó, bà trở nên cực kì sợ hãi loài vật này.
Những suy đoán nảy nở trong lòng đang dần mất kiểm soát, Thẩm Trình Miên cứ bồn chồn lo lắng không thôi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu.
[Miên]: Anh ơi, anh có biết núi Nam Độ không?
[Miên]: Hoặc là ngọn núi nào đó đồng âm với Nam Độ?
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, Hoắc Dục Tiêu đã trả lời ngay lập tức.
[Hoắc]: Không biết.
[Hoắc]: Sao thế?
Thẩm Trình Miên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự thật lâu mới trả lời tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu.
[Miên]: Em không biết có phải mình nghe nhầm không, nhưng em nghe ba nói ông ấy từng đi leo núi với mẹ, ngọn núi đó tên là Nam Độ.
[Miên]: Ở thế giới của em cũng có ngọn núi này.
[Miên]: Nhà em vẫn còn giữ bức ảnh ba mẹ chụp lúc bọn họ đi leo núi Nam Độ.
Thẩm Trình Miên không nói thẳng suy đoán của mình, khả năng suy đoán kia xảy ra vô cùng thấp, nhưng có rất nhiều dấu hiệu đang cho thấy điều này vẫn có khả năng là sự thật.
Cậu không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không, nên đành kể chuyện này với Hoắc Dục Tiêu.
Sau đó Thẩm Trình Miên lại kể cho hắn chuyện ăn mì cùng ba Thẩm, những thông tin cậu vừa hỏi được từ chú Trần, và suy đoán của cậu về lý do tại sao mẹ Thẩm lại sợ mèo.
Một lát sau Hoắc Dục Tiêu mới trả lời, Thẩm Trình Miên click mở ra xem.
[Hoắc]: Tôi sai người đi điều tra.
Nhìn thấy dòng chữ này, Thẩm Trình Miên mới bình tĩnh hơn một chút. Cậu nhắn tin hỏi Hoắc Dục Tiêu khi nào về nhà, Hoắc Dục Tiêu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại cậu khi nào đến nơi.
[Miên]: Bây giờ em đang đi trên đường rồi, chắc khoảng hai tiếng nữa là về đến nơi.
[Hoắc]: Ừ.
[Hoắc]: Tôi cũng về ngay.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi mông lung.
Thẩm Trình Miên về nhà chưa được bao lâu thì Hoắc Dục Tiêu cũng lập tức đến nơi. Hắn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt dán vào màn hình TV, chẳng đoái hoài gì đến Quýt Nhỏ đang kêu gào ầm ĩ dưới chân.
Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía màn hình TV, lại thấy TV đang phát .
Xem ra tâm trí của Thẩm Trình Miên lại đang lơ lửng ở đâu đó rồi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Trình Miên lập tức hoàn hồn. Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong lên, "Anh."
Nụ cười trên môi cậu cũng không tươi tắn như thường ngày, chứng tỏ lúc này Thẩm Trình Miên đang rất hoảng loạn.
"Ăn trưa chưa?" Hoắc Dục Tiêu bước đến ngồi cạnh Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cậu mò mẫm tìm kiếm điện thoại mình, "Mấy giờ rồi?"
"12 giờ rưỡi." Hoắc Dục Tiêu nhìn đồng hồ, trả lời cậu.
Lúc này Thẩm Trình Miên cũng đã tìm thấy điện thoại, nghe Hoắc Dục Tiêu trả lời thì cũng chẳng buồn mở lên nữa, cậu nhìn hắn, "Anh ơi, anh ăn chưa?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, lấy điện thoại ra, "Tôi gọi người mang đồ ăn đến đây."
Gửi tin nhắn xong, Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ngồi xuống kể lại chi tiết cho tôi nghe xem nào."
Thẩm Trình Miên về nhà là để bàn chuyện này với Hoắc Dục Tiêu. Cậu gật đầu, bắt đầu thuật lại nguyên văn câu nói của ba Thẩm cho hắn nghe.
"Ba em nói ông ấy từng đi leo núi với mẹ hồi còn học đại học," Thẩm Trình Miên khựng lại, nhưng vẫn nói tiếp: "Ba mẹ trong bức ảnh ở nhà cũ nhìn rất trẻ, trông cũng giống như được chụp lúc bọn họ đang học đại học... Nhưng đây chỉ là suy đoán của em thôi."
"Chú Thẩm có kể chi tiết chuyện leo núi hồi đại học không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Ba nói mẹ em leo được giữa chừng thì kiệt sức, bà ấy còn ngồi một chỗ khóc lóc, ba em phải cõng mẹ đi một đoạn."
Có chi tiết, nghĩa là khả năng ba Thẩm nói dối rất thấp.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn nhớ đến một chuyện mình từng điều tra được, "Lúc trước tôi tìm được một người giúp việc cũ của nhà họ Thẩm, theo lời người đó nói, vợ chồng nhà họ Thẩm đã quen biết nhau qua một buổi xem mắt do hai bên gia đình sắp xếp sau khi bọn họ tốt nghiệp nghiên cứu sinh."
Thẩm Trình Miên mở to mắt, "Ba em nói ông ấy đã theo đuổi mẹ từ khi bọn họ còn học đại học mà."
Hoắc Dục Tiêu nói: "Hoặc là bọn họ đang nói dối, hoặc là bản thân bọn họ có vấn đề."
Thẩm Trình Miên nhớ lại biểu cảm của ba Thẩm mẹ Thẩm mỗi khi kể về chuyện thời đại học, cậu lắc đầu, "Em thấy không giống nói dối đâu."
Không giống nói dối thì chắc chắn là có vấn đề.
Nếu vợ chồng nhà họ Thẩm nói thật thì chứng tỏ vợ chồng nhà họ Thẩm hiện tại cũng không phải vợ chồng nhà họ Thẩm lúc trước, hơn nữa, còn có khả năng cao bọn họ chính là ba mẹ ruột của Thẩm Trình Miên.
Hoắc Dục Tiêu nhớ ra vài chuyện liên quan đến vợ chồng nhà họ Thẩm mà mình từng điều tra được, hắn nói: "Trừ việc thời gian không khớp ra thì vẫn còn có một điểm đáng chú ý khác nữa. Theo lời người giúp việc kể lại, vợ chồng nhà họ Thẩm vốn rất lạnh nhạt với con trai mình, cho đến khi Thẩm Trình Miên đốt cháy căn nhà của bọn họ vào năm cậu ta 5 tuổi. Sau vụ hỏa hoạn này thì vợ chồng nhà họ Thẩm đã thay đổi một cách chóng mặt, cũng kể từ lúc đó, bọn họ mới bắt đầu quan tâm đến đứa con trai duy nhất trong nhà."
Nghe thấy lời này, Thẩm Trình Miên lại bắt đầu lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, nhưng có lẽ vì lúc ấy nguyên chủ còn quá nhỏ nên cậu không thể tìm được ký ức nào hữu dụng.
Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Lúc ấy nguyên chủ 5 tuổi mà nhỉ, tính đến bây giờ là 12 năm, nhưng ba mẹ em mất được 15 năm rồi, nên chắc là không phải bọn họ đâu..."
Hoắc Dục Tiêu xoa đầu cậu, "Không ai quy định tốc độ dòng thời gian của hai thế giới phải giống hệt nhau."
Thẩm Trình Miên sửng sốt, "Cũng đúng..."
Nói đến đây, Thẩm Trình Miên đã nửa tin nửa ngờ chuyện ba Thẩm mẹ Thẩm chính là ba mẹ ruột của mình, cậu bỗng cảm thấy hơi mông lung.
Tuy đã sống chung với ba Thẩm mẹ Thẩm dưới danh nghĩa con trai bọn họ được một khoảng thời gian, nhưng Thẩm Trình Miên hiểu rõ cậu chỉ đang thế vai nguyên chủ mà thôi. Ở giai đoạn đầu khi vừa mới xuyên sách, mỗi lần ở cạnh ba Thẩm mẹ Thẩm, cậu lại cố gắng điều chỉnh hành vi của mình sao cho giống hệt với khuôn mẫu của nguyên chủ trước kia, sau này dần dần thân thiết với bọn họ thì cậu mới thoải mái hơn đôi chút.
Nhưng nếu ba Thẩm mẹ Thẩm thật sự là ba mẹ ruột của cậu thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Bao năm qua, ba mẹ đã trở thành một biểu tượng đẹp đẽ sáng ngời trong lòng cậu. Nếu cậu còn nhỏ, cậu sẽ mong sao cho điều kì diệu đang xảy ra trước mắt là sự thật, nhưng bây giờ cậu đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi. Đột nhiên gặp được ba mẹ ruột như thế, cậu có cảm giác rất bỡ ngỡ, không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, thậm chí trong lòng còn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
"Nếu bọn họ thật sự là..." Thẩm Trình Miên không nói hết câu, cậu biết Hoắc Dục Tiêu có thể hiểu cậu đang nghĩ gì, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó thẳng thắn nói ra cảm xúc thật của mình cho hắn biết: "Anh ơi, em không biết mình nên làm gì nữa..."
Hoắc Dục Tiêu ôm lấy vai cậu, "Vậy thì đừng làm gì hết, chờ em suy nghĩ kĩ càng trước đã."
Thẩm Trình Miên dựa vào vai Hoắc Dục Tiêu, hắn nhẹ nhàng luồn ngón tay qua từng sợi tóc cậu. Cảm giác được những đầu ngón tay của Hoắc Dục Tiêu lướt qua rất thoải mái, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Thẩm Trình Miên cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Anh ơi, em nói với bọn họ hôm nay em về đây là vì em hẹn anh buổi tối ra ngoài chơi, em nói trước với anh một tiếng, đừng để bị lộ nhé." Thẩm Trình Miên nói.
"Được," Hoắc Dục Tiêu gật đầu, lại hỏi Thẩm Trình Miên, "Muốn đi chơi không?"
Thẩm Trình Miên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không muốn cử động nữa."
Hoắc Dục Tiêu vỗ nhẹ vào vai cậu, "Ăn cơm xong thì ngủ một giấc cho khỏe."
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Thẩm Trình Miên dựa vào người Hoắc Dục Tiêu, đầu óc vừa hoạt động hết công suất cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, cậu chợt cảm thấy thiu thiu buồn ngủ.
Nhưng nhắm mắt chưa được bao lâu đã nghe được tiếng chuông điện theo reo vang, Thẩm Trình Miên mở mắt ra thì thấy Hoắc Dục Tiêu đang cầm điện thoại, nhận ra tên người vừa gọi đến trên màn hình, ánh mắt cậu chợt khựng lại.
"Là dì Thẩm." Hoắc Dục Tiêu nói với cậu.
Thẩm Trình Miên cũng nhìn thấy, cậu ngồi thẳng dậy, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn cậu, ấn nghe máy, sau đó mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn sô pha.
"Dì Thẩm." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Ôi," Giọng nói của mẹ Thẩm vang lên sau màn hình điện thoại, nghe vẫn dịu dàng thân thiết như thường lệ, "Dục Tiêu, ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ," Hoắc Dục Tiêu nói, đi thẳng vào vấn đề chính, "Dì tìm con có chuyện gì à?"
"Dì muốn hỏi về Miên Miên," Giọng nói của mẹ Thẩm ngập tràn lo lắng, "Hôm nay lúc về nhà dì thấy tâm trạng nó không được tốt, dì sợ nó leo núi cả buổi tối nên bị cảm, con để ý nó giúp dì nhé."
Nghe những lời mẹ Thẩm nói, Thẩm Trình Miên cụp mắt, cảm xúc trong lòng cũng dâng trào.
Hoắc Dục Tiêu nắm lấy tay Thẩm Trình Miên, trả lời mẹ Thẩm, "Dì yên tâm, con sẽ chú ý."
Mẹ Thẩm liên tục nói cảm ơn, chợt nghĩ đến gì đó, bà lại hỏi: "Đúng rồi, Miên Miên về nhà có nghỉ ngơi không? Dì nghe nó nói tối nay các con ra ngoài chơi, tối hôm qua nó không ngủ được chút nào nên buổi chiều phải nhắc nó ngủ cho đủ giấc."
"Con sẽ trông chừng cậu ấy nghỉ ngơi." Hoắc Dục Tiêu nói.
Mẹ Thẩm lại nói cảm ơn, trước khi cúp điện thoại, bà vẫn lo lắng nói: "Nếu Miên Miên gặp chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho dì, dì với ba nó sẽ chạy đến ngay."
Hoắc Dục Tiêu đồng ý.
Sau khi cúp máy, cuối cùng Thẩm Trình Miên cũng dám lên tiếng, trán cậu tựa lên vai Hoắc Dục Tiêu, giọng điệu buồn bã.
"Anh ơi, vừa nãy em thử xem bà ấy là mẹ ruột của em..."
Hoắc Dục Tiêu khẽ vuốt ve gáy cậu, hồi lâu mới nghe thấy Thẩm Trình Miên nói tiếp.
"Thì ra cảm giác được mẹ quan tâm là như thế này..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...