Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Editor: Panacea

Chương 83.

Cuối cùng, Thẩm Trình Miên vẫn không nói cậu muốn Hoắc Dục Tiêu đồng ý chuyện gì, bởi vì không cần nữa, cậu tin tưởng Hoắc Dục Tiêu.

Khi Thẩm Trình Miên về đến nhà, cậu mở hộp quà ra thì phát hiện Hoắc Dục Tiêu đã tặng mình một hộp sô-cô-la, khóe miệng cậu khẽ cong lên.

Tiệc sinh nhật của Hoắc Dục Tiêu được tổ chức tại một khách sạn năm sao do tập đoàn nhà họ Hoắc nắm quyền sở hữu. Khách sạn không mở cửa kinh doanh cả ngày, chỉ chiêu đãi khách đến tham dự tiệc sinh nhật.

Thẩm Trình Miên muốn đích thân tặng món quà kia cho Hoắc Dục Tiêu nên đã nói với hắn rằng cậu sẽ tự tay đưa cho hắn sau khi kết thúc bữa tiệc.

Thân phận của Hoắc Dục Tiêu đã ấn định lễ thành niên của hắn không thể nào là một bữa tiệc sinh nhật đơn giản được. Hôm đó có rất nhiều người đến tham dự, toàn những kẻ không phú thì quý, không phải người có xuất thân từ gia tộc danh tiếng ở thành phố Nam thì chắc chắn là người có quan hệ làm ăn với nhà họ Hoắc. Đây mà là tiệc sinh nhật gì chứ, gọi tiệc xã giao nghe còn hợp lí hơn.

Thẩm Trình Miên không thích những bữa tiệc như thế này. Sinh nhật tuổi 18 của Hoắc Dục Tiêu bỗng dưng biến thành như vậy, cậu không khỏi cau mày, nghĩ thầm rằng mình nhất định phải tổ chức sinh nhật cho hắn thêm lần nữa khi cả hai về nhà.

Thẩm Trình Miên đến khách sạn cùng ba Thẩm mẹ Thẩm. Sau khi dừng xe, cậu nhắn tin cho Hoắc Dục Tiêu, nói rằng cậu đã đến nơi.

Vào đại sảnh khách sạn, người phục vụ dẫn ba người vào sảnh tiếp khách. Thẩm Trình Miên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang đi về phía bọn họ.

"Anh Dục, sinh nhật vui vẻ." Thẩm Trình Miên cười nói với Hoắc Dục Tiêu.

Ba Thẩm mẹ Thẩm cũng tươi cười chúc mừng hắn.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Hoắc Dục Tiêu lập tức biến mất khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên, hắn đích thân dẫn ba người vào trong. Dọc đường, bọn họ gặp phải những vị khách khác, trong đó có vài người quen biết với ba Thẩm mẹ Thẩm nên cả hai cũng dừng lại trò chuyện vài câu.

Hoắc Dục Tiêu nhân cơ hội này nói với Thẩm Trình Miên, "Nhớ đừng uống rượu, tôi chuẩn bị nước trái cây cho cậu rồi, gọi người phục vụ đi lấy, đừng uống nhầm nữa."

Nhớ đến chuyện uống nhầm lần trước, Thẩm Trình Miên vẫn hơi ngượng ngùng, "Tôi sẽ chú ý mà, chuyện lần trước là ngoài ý muốn thôi."

Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu hơi cong lên, "Hôm nay tôi không ở cùng cậu được, có chuyện gì thì gọi người đến tìm tôi."

Bình thường thì Hoắc Dục Tiêu có thể từ chối xã giao nếu hắn không thích, nhưng bữa tiệc hôm nay được tổ chức dưới danh nghĩa tiệc sinh nhật của hắn, tất nhiên hắn không thể tránh khỏi việc đi ra đón tiếp khách khứa.


Thẩm Trình Miên gật đầu, "Đừng lo cho tôi, tôi ở với ba mẹ, cậu cứ yên tâm bận việc của cậu đi."

Hai người qua lại được vài câu thì ba Thẩm mẹ Thẩm cũng nói chuyện xong. Khi bốn người bước vào trong sảnh, ba Hoắc mẹ Hoắc đang tiếp khách, vừa nhìn thấy bọn họ thì đi thẳng về hướng này.

Tuy không thể gọi là quá thân thiết nhưng quan hệ giữa hai nhà Thẩm-Hoắc đã được hình thành từ lâu đời, tất nhiên ba mẹ hai bên cũng quen biết nhau, thậm chí bọn họ còn trò chuyện trôi chảy hơn so với những người khác. Lớp trẻ thuộc thế hệ thừa kế như Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đứng bên cạnh cũng không tránh khỏi việc bị nhắc tên, chủ đề cuộc đối thoại cũng chỉ đơn giản là khen ngợi qua lại mấy câu về vấn đề làm ăn và quản lí doanh nghiệp.

Mặc dù đã xuyên sách khá lâu nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên nhìn thấy ba Hoắc mẹ Hoắc. Bởi vì trong nguyên tác, hai vợ chồng này đã cắt đứt quan hệ với Hoắc Dục Tiêu nên cậu cũng không ưa gì bọn họ, bây giờ gặp mặt, cậu chỉ cảm thấy khí chất của hai người rất giống với những câu văn miêu tả trong sách.

Ba Hoắc là một doanh nhân tham vọng, từng cử chỉ lời nói đều toát lên sự mạnh mẽ khôn khéo; mẹ Hoắc thì không để ý gì đến những chuyện ngoài lề, chỉ dịu dàng mỉm cười đứng cạnh ba Hoắc, lúc cần thì phụ họa một hai câu, cực kì ít chủ động phát biểu ý kiến riêng của mình.

Sau khi ba mẹ hai bên chào hỏi xong, Hoắc Dục Tiêu được ba Hoắc dẫn đi gặp những đối tác khác. Kể từ hôm nay, Hoắc Dục Tiêu sẽ bắt đầu tiếp xúc với các công việc kinh doanh của tập đoàn nhà họ Hoắc, bản thân bữa tiệc này cũng là để ngầm thông báo Hoắc Dục Tiêu đã chính thức trở thành người thừa kế của gia tộc bọn họ, đương nhiên hắn không thể vắng mặt.

Trước khi rời đi, Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, Thẩm Trình Miên vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn cứ yên tâm làm việc.

Thẩm Trình Miên không thích những bữa tiệc như thế này, cũng may cậu không cần đi xã giao. Ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn còn vài mối quan hệ cần duy trì nên phải đi chào hỏi, Thẩm Trình Miên không muốn đi theo nên đành tự tìm cho mình một nơi yên tĩnh ngồi đợi bọn họ.

Cậu ngồi được một lúc thì có người phục vụ mang đồ ăn đến, nói rằng Hoắc Dục Tiêu đã dặn dò bọn họ đem tới cho cậu, hắn còn nói nếu cậu buồn chán thì có thể lên tầng trên nghỉ ngơi.

Ngồi dưới này thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên từ chối đề nghị lên tầng trên.

Cuối cùng Thẩm Trình Miên cũng chịu đựng được đến khi tiệc tàn. Lúc khách khứa dần tản đi hết, Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa thoát thân được, hắn đành phải tranh thủ đi đến nói với Thẩm Trình Miên vài câu, bảo cậu về nhà trước, lát nữa hắn sẽ về sau.

Thẩm Trình Miên vốn định sắp xếp một chút trước khi Hoắc Dục Tiêu quay lại, cậu nghe vậy thì lập tức gật đầu.

Ngày mai là thứ hai, Hoắc Dục Tiêu cũng đã trở về, tối nay Thẩm Trình Miên phải quay lại căn nhà gần trường học. Ba Thẩm mẹ Thẩm cũng không còn lo lắng gì nữa, hai người chở Thẩm Trình Miên về đến tiểu khu rồi rời đi.

Nhưng sau khi xe của ba Thẩm mẹ Thẩm lăn bánh, Thẩm Trình Miên không đi thẳng lên tầng trên mà bắt taxi đến một siêu thị cỡ lớn gần đó rồi chạy thẳng tới quầy sản phẩm để lấy một món đồ mà cậu đã đặt trước.

Lúc về nhà, Thẩm Trình Miên lại đến cửa hàng mua một ít nguyên liệu, cậu vẫn luôn để mắt đến Hoắc Dục Tiêu cả buổi tối hôm nay nên cũng biết hắn chưa ăn được gì nhiều. Khi cậu mở cửa bước vào nhà thì bánh kem cũng đã được giao tới.

Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, Thẩm Trình Miên ngồi lên ghế sofa, bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng. Cậu tự nhẩm lại trong đầu những lời mình sắp nói với Hoắc Dục Tiêu thêm vài lần nữa.

Không lâu sau, điện thoại Thẩm Trình Miên rung lên, Hoắc Dục Tiêu gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng hắn đang ở tầng dưới.


Thẩm Trình Miên nhanh chóng thắp nến trên bánh rồi nhìn xung quanh phòng khách, sau khi xác định mọi thứ đều ổn thì mới tắt đèn đi đón Hoắc Dục Tiêu.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Dục Tiêu đang bước đến từ phía thang máy, Thẩm Trình Miên nghĩ thầm, may mà cậu vẫn nhanh hơn một bước.

"Sao lại ra đây?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.

"Ra đón cậu." Thẩm Trình Miên mỉm cười.

Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu hơi cong lên, hắn bước lên mở cửa, "Ngoài này lạnh lắm, vào nhà đi..."

Lời còn chưa dứt, Hoắc Dục Tiêu đã bị cảnh tượng trong nhà thu hút ánh nhìn.

Thẩm Trình Miên không bật đèn, ánh sáng duy nhất trong phòng tỏa ra từ một chiếc bánh kem được thắp nến đang đặt trên bàn. Nến có hình dạng số 18, hai nguồn sáng nho nhỏ thắp lên một không gian bao phủ trong sắc màu ấm áp dễ chịu. Ngọn gió nhè nhẹ thoáng qua khi hắn mở cửa khiến ánh nến hơi lay động, ngay cả khung cảnh sáng tối giao hòa nơi đó cũng vui vẻ nhảy múa, giai điệu của bài hát Happy Birthday nhẹ nhàng mà êm dịu không biết từ đâu vang lên khắp căn phòng.

Rõ ràng chỉ là một cảnh tượng rất đơn giản, nhưng lại bất ngờ đâm thẳng vào tim Hoắc Dục Tiêu.

"Chuẩn bị gấp quá..." Thẩm Trình Miên gãi đầu, cậu đi về phía hắn, trong mắt ánh lên ý cười xán lạn, "Chắc là hôm nay cậu đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa... "

"Sinh nhật vui vẻ."

Phải mất một lúc lâu sau Hoắc Dục Tiêu mới dời mắt khỏi khung cảnh trong phòng. Hắn nhìn Thẩm Trình Miên, cảm xúc trong mắt hơi lay động, "Dù là cùng một câu, nhưng lời cậu nói không giống với bọn họ."

Thẩm Trình Miên vui vẻ mỉm cười.

"Tôi muốn tổ chức sinh nhật riêng cho cậu."

Hoắc Dục Tiêu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Trình Miên rồi ôm cậu vào lòng, khẽ dụi cằm lên tóc cậu, "Được."

Đối với Hoắc Dục Tiêu, bữa tiệc ở khách sạn không phải là tiệc sinh nhật của hắn.

Từ trước đến nay, Hoắc Dục Tiêu không quan tâm đến sinh nhật, cũng không cho rằng ngày này có gì đặc biệt. Bây giờ hắn mới biết được, cảm giác có người đặc biệt tổ chức sinh nhật cho mình thật là tốt, một năm có được một ngày như vậy hình như cũng không tồi.


Thẩm Trình Miên im lặng mặc hắn ôm. Một lúc lâu sau, khi nhận ra nến đã cháy hết một nửa, cậu mới vội vã thúc giục Hoắc Dục Tiêu: "Cậu mau ước đi."

Hoắc Dục Tiêu buông cậu ra, hắn nhìn chiếc bánh kem bên kia rồi lại nhìn Thẩm Trình Miên, ánh mắt hơi lay động, "Ước gì cũng được?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, "Tất nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật cậu mà."

Cậu nói xong thì lập tức che mắt Hoắc Dục Tiêu lại, "Lúc ước phải nhắm mắt thì điều ước mới trở thành hiện thực."

Hoắc Dục Tiêu nhắm mắt lại theo lời cậu, thầm ước một câu trong lòng.

"Xong rồi."

Thẩm Trình Miên buông hắn ra, "Cậu thổi nến đi."

Hoắc Dục Tiêu thổi tắt nến, căn phòng lập tức tối đen như mực. Thẩm Trình Miên mở đèn lên, lúc này, Hoắc Dục Tiêu mới nhận ra bên cạnh bánh kem có một hộp nhạc đang chuyển động, bài hát chúc mừng sinh nhật cũng phát ra từ trong đó.

Hình dáng của hộp nhạc rất kì lạ, có vẻ như được làm bằng gỗ. Nó trông giống một ngọn núi, chiếm rất nhiều diện tích trên bàn, giữa khu vực sườn dốc có một đoàn tàu nhỏ chạy vòng quanh ngọn núi, bên cạnh đường ray là một trụ biển báo, mũi tên chỉ về hướng một cái đồng hồ có thể xoay số gắn trước hộp nhạc. Cách chỉnh mật mã đồng hồ y hệt như ổ khóa vali, nhưng nó có tổng cộng bốn con số, ngoài ra còn có ba bánh răng nhỏ bên cạnh đồng hồ.

Giọng nói của Thẩm Trình Miên vang lên bên cạnh hắn, "Bốn số, đoán đúng có thưởng."

Hoắc Dục Tiêu nghe vậy thì nhướng mày, hắn gần như không cần suy nghĩ đã xoay đồng hồ đến số 1225, là ngày hôm nay, cũng là sinh nhật hắn.

Thấy hắn đoán đúng, Thẩm Trình Miên quay bánh răng đầu tiên bên cạnh đồng hồ, một ngăn kéo nhỏ được đẩy ra từ dưới đế hộp nhạc. Hoắc Dục Tiêu nhìn sang thì phát hiện có một hộp quà ở đó, phần nắp hộp trong suốt đã để lộ ra một chiếc đồng hồ nằm ngay ngắn bên trong.

Thẩm Trình Miên lấy đồng hồ ra, mỉm cười với Hoắc Dục Tiêu, "Đây là món quà thứ nhất."

Hoắc Dục Tiêu tự gỡ đồng hồ của mình xuống, "Đeo giúp tôi."

"Được." Thẩm Trình Miên mỉm cười, cậu lấy đồng hồ trong hộp ra đeo lên giúp Hoắc Dục Tiêu, sau đó bỏ chiếc đồng hồ hắn vừa gỡ xuống vào trong hộp.

Tổng cộng có ba bánh răng, Thẩm Trình Miên lại nói đây chỉ là món quà thứ nhất, Hoắc Dục Tiêu hỏi: "Vẫn còn hai cái?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, ngón tay cậu căng thẳng gập lại, "Mật mã của cái thứ hai là...ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lay động, hắn đã hiểu được Thẩm Trình Miên đang muốn làm gì.

Thẩm Trình Miên hơi căng thẳng, cậu đang định nói với hắn tất cả mọi chuyện.

Mật mã chính xác là ngày cậu xuyên đến, cậu đang muốn nói với Hoắc Dục Tiêu rằng cậu không phải là nguyên chủ, Thẩm Trình Miên mà hắn biết sau này mới chính là cậu.


Thẩm Trình Miên quan sát biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu, cậu nhận ra hắn vẫn đang suy nghĩ. Có lẽ Hoắc Dục Tiêu đang nhớ lại lần đầu tiên hắn và nguyên chủ gặp nhau, dù sao thì hai người cũng quen biết lâu lắm rồi, muốn nhớ được ngay cũng không phải chuyện dễ.

Cậu sẽ nói cho Hoắc Dục Tiêu biết nguyên nhân sau khi hắn phát hiện mình nhập sai mật mã.

Cuối cùng Hoắc Dục Tiêu cũng đưa tay về phía trước, hắn chỉnh con số đầu tiên trên mặt đồng hồ đến vị trí 0. Trên đồng hồ có bốn số tượng trưng cho ngày tháng, hai chữ số đầu tiên là tháng, hai chữ số cuối là một số cụ thể, từ tháng 1 đến tháng 9 đều chỉ có một chữ số, nghĩa là từ tháng 1 đến tháng 9 đều có chữ số thứ nhất là 0, cho nên khi nhìn thấy con số này, Thẩm Trình Miên cũng không ngạc nhiên mấy.

Tiếp đến là chữ số thứ hai, khi Hoắc Dục Tiêu chỉnh thành số 9, Thẩm Trình Miên có hơi bất ngờ. Cậu nghĩ thầm thật là trùng hợp, nguyên chủ và Hoắc Dục Tiêu cũng gặp nhau vào tháng 9.

Hai chữ số tiếp theo đã phá vỡ hoàn toàn suy đoán của cậu.

"0927, đúng không?" Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu.

Sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Trình Miên không thể che giấu được nữa, ngày cậu đọc cuốn tiểu thuyết kia cũng là ngày 27 tháng 9. Nghĩ chỉ là trùng hợp, cậu vô thức hỏi: "Năm nào?"

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu vài giây, "Năm nay."

Lúc này Thẩm Trình Miên hoàn toàn sững sờ, cậu kinh ngạc nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong lòng tràn ngập cảm xúc kích động. Cậu chợt nghĩ đến một suy đoán, nhưng lại hơi không chắc chắn, bèn nhẹ giọng hỏi: "Tại sao...lại là ngày đó?"

Là bởi vì Hoắc Dục Tiêu nhận ra rằng sau ngày hôm đó cậu không còn giống với trước kia nữa nên muốn làm quen lại từ đầu? Hay... Hoắc Dục Tiêu đã biết cậu không phải là Thẩm Trình Miên lúc trước?

Thẩm Trình Miên không dám nghĩ tới suy đoán thứ hai, nếu thật sự là như vậy, cậu hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng thấp thỏm suốt mấy ngày nay.

"Bởi vì..." Hoắc Dục Tiêu cũng nhẹ giọng, dịu dàng nói: "Bắt đầu từ hôm đó, cậu mới chính là cậu."

Ánh mắt Thẩm Trình Miên khẽ lay động, tim cậu đập nhanh như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

"Có phải là ý mà tôi đang nghĩ không?" Giọng Thẩm Trình Miên có hơi do dự, nhưng vẫn nói tiếp, "Tôi không phải người cậu biết lúc trước."

Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tôi biết."

Hóa ra Hoắc Dục Tiêu thật sự biết.

Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn biết đến con người thật của cậu.

Áp lực bị kìm nén trong lòng bỗng được giải tỏa, Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, "Cậu biết khi nào thế..."

Lời editor: Ê mấy bà ơi tính ra là đôi trẻ mới quen nhau chưa được 3 tháng á 🤡 Bữa giờ tui cứ tưởng đâu sắp 3 năm luôn rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui