Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Editor: Panacea

Chương 10.

Đứng tại chỗ rầu rĩ trong chốc lát, Thẩm Trình Miên vội vã nhanh chân đuổi kịp, vừa bước ra cổng trường đã thấy Hoắc Dục Tiêu đang đứng bên cạnh xe của nhà họ Hoắc, dáng người thẳng tắp, đến khi thấy cậu ra thì liếc nhìn cậu một cái, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào trong.

Cửa xe đóng "cạch" một tiếng, trái tim bé nhỏ của Thẩm Trình Miên cũng run rẩy theo.

Xong rồi, cậu nghĩ, từ khi sinh ra đến giờ chắc đây là lần đầu tiên Hoắc Dục Tiêu bị người khác chơi như vậy, sợ là hắn đã tức nổ phổi luôn rồi.

Ba người Triệu Tử Huy đuổi tới, nhìn khắp nơi, "Anh Dục đâu?"

Thẩm Trình Miên thở dài, "Bị tôi chọc giận, chạy mất rồi."

"Có thể chọc giận được anh Dục, Trình Miên trâu bò quá đi!" Triệu Tử Huy mặt đối mặt với cậu, sau đó bày ra vẻ mặt hưng phấn, "Sao lại giận vậy, kể tôi nghe với."

Thẩm Trình Miên liếc y một cái, ủ rũ nói, "Tôi không cố ý đâu."

Lý Thiên Diệu cười cười, "Sao cậu lại chọc giận anh Dục được, đừng để bụng làm gì, nếu cậu ấy giận thật thì chắc đã đập cậu ngay tại chỗ rồi."

"Không sao, nói xin lỗi đàng hoàng với anh Dục, cậu ta sẽ không trách cậu." Chỉ có Lưu Tề Huy là an ủi nói.

Thẩm Trình Miên gật đầu, không muốn lãng phí thời gian của bọn họ nữa, nói, "Về nhà trước đã."

Xe của bọn họ đều đã tới rồi, Thẩm Trình Miên ngồi vào trong xe của nhà họ Thẩm, lấy điện thoại ra click mở WeChat của Hoắc Dục Tiêu, loay hoay suy nghĩ làm sao để xin lỗi Hoắc Dục Tiêu cho tử tế.

Ở ngã ba đường, tài xế nhà họ Hoắc nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nói, "Cậu chủ, bọn người cậu Thẩm đều đã lên xe rồi."

Hoắc Dục Tiêu ngồi ghế sau gật đầu lãnh đạm, "Đi được rồi."

Tài xế đáp một tiếng, khởi động xe.

Thẩm Trình Miên chọt chọt màn hình, rối rắm làm sao để xin lỗi Hoắc Dục Tiêu.

Rất xin lỗi anh Dục.


Hình như hơi đơn giản quá rồi? Xóa đi.

Anh Dục ơi tôi thật sự không có ý chơi cậu đâu mà.

Không có sức thuyết phục, xóa.

Anh Dục đừng giận, tôi không cố ý đâu.

Giọng điệu không đủ thành khẩn, xóa nốt.

Cậu hít sâu một hơi, cảm giác như chữ nghĩa rơi hết ra khỏi đầu vậy.

Cắm đầu vào điện thoại, khi về đến nhà, Thẩm Trình Miên vẫn còn chọt chọt vào khung chat, lúc bước vào cửa thì điện thoại rung lên một tiếng rồi tắt máy sập nguồn.

Thẩm Trình Miên sững sờ nhìn chằm chằm màn hình tối đen như mực, vội vàng vọt vào phòng tìm đồ sạc.

"Miên Miên về rồi hả con?" Mẹ Thẩm đang ở trong phòng bếp nghe được tiếng động, nhìn thoáng qua cửa.

Thẩm Trình Miên đang ở trong phòng khách, thuận miệng đáp lại, luống cuống tay chân sạc điện thoại, chờ điện thoại khởi động lại, cậu mới phát hiện bài văn xin lỗi dài ngoằng mình vừa gõ vào khung chat đã hoàn toàn biến mất.

Cậu suy sụp nằm trên ghế sô pha, định gõ lại một lần nữa.

Mẹ thẩm bưng một mâm bánh kem nhỏ vào phòng khách, "Miên Miên, lại đây nếm thử bánh kem nhỏ mẹ mới làm hôm nay thử hương vị thế nào."

Nghe được giọng nói của mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên ngồi dậy ngay lập tức, ném điện thoại qua một bên, nhìn chiếc bánh kem nhỏ tinh tế đặt trên mâm, đột nhiên đôi mắt cậu sáng ngời, "Mẹ, nguyên liệu làm bánh kem còn thừa không ạ?"

Ngày hôm sau, Thẩm Trình Miên dậy thật sớm, vào phòng học lúc những người khác vẫn chưa tới, cậu vội vàng đặt thành quả lao động đến nửa đêm hôm qua lên bàn Hoắc Dục Tiêu.

Tối hôm qua lúc cậu làm bánh kem xong thì trời đã khuya, lúc đi ngủ còn nằm mơ thấy nó, sáng nay lúc bị đồng hồ đánh thức, trong đầu cậu chỉ còn lại một đống bùn ngập ngụa, dựa vào niềm tin và ý chí mãnh liệt mới có thể lết ra khỏi giường.

Dù sao thì bây giờ Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa đến, cậu quyết định nằm bò trên bàn ngủ bù.

Trường học trở nên đông đúc hơn, bạn học cũng đã lục tục đến lớp, Hoắc Dục Tiêu đi học khá sớm, bước vào phòng học, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là Thẩm Trình Miên đang ngủ say, thứ hai là một chiếc hộp màu hồng nhạt nằm ngay ngắn trên bàn mình.


Khẽ nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên vẻ phiền chán.

Sau khi đến tuổi dậy thì, không hiểu kiểu gì, hắn thường xuyên bị người ta vứt một vài đồ vật linh tinh vớ vẩn lên trên bàn, đa số là thư tình cùng các loại đồ ăn thức uống, hắn từ chối dứt khoát tất cả không nể nang ai, cũng đã vứt toàn bộ mấy thứ đồ này vào thùng rác, không có ngoại lệ, sau đó chuyện này mới bắt đầu giảm bớt.

Không ngờ hôm nay lại có người to gan như vậy.

Sắc mặt lạnh lùng, Hoắc Dục Tiêu bước qua, cầm lấy chiếc hộp trên bàn định ném đi, ánh mắt mắt bỗng dừng lại, đột nhiên chú ý đến nhãn dán trên nắp hộp, có hình một con mèo đang giơ móng vuốt mỉm cười, bên dưới góc phải kí một chữ Thẩm.

Chân mày khẽ động đậy, hắn nhìn qua Thẩm Trình Miên bên cạnh.

Nhìn xuống mặt trên của hộp, qua lớp bao bì trong suốt phía trên, có thể thấy được năm cái bánh kem nho nhỏ xinh xắn, trên mỗi mặt bánh đều vẽ một chữ cái xiên xiên vẹo vẹo, ghép lại thành năm chữ "SORRY."

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, đã xác nhận được là ai để đồ lên bàn mình.

Không hề có cảm giác phiền chán trong lòng, thậm chí tâm trạng còn trở nên tốt đẹp một cách kì lạ, hắn xé nhãn dán xuống, đang muốn mở hộp ra, Triệu Tử Huy ngậm que kẹo đột nhiên đi tới, vẻ mặt kinh ngạc, "Anh Dục, lại có em gái nhỏ đang yêu thầm nào tặng đồ cho cậu à? Đúng là dũng sĩ!"

Thẩm Trình Miên bị giọng nói của Triệu Tử Huy đánh thức, ngẩng đầu mơ mơ màng màng, đột nhiên nhận ra điều gì, cậu quay phắt về phía Hoắc Dục Tiêu, sau đó chậm rãi nhìn về phía hộp bánh kem đang bị Hoắc Dục Tiêu cầm trên tay.

"Chưa kể, bánh kem này thoạt nhìn khá ngon mắt, nhưng chữ vẽ lên xấu quá, chắc là tự mình làm," Triệu Tử Huy líu ríu nói không ngừng, nói đoạn còn lắc đầu tấm tắc, "Cô gái này khéo tay đó, đáng tiếc là mắt nhìn kém, vậy mà lại đi yêu thầm con sói trái tim sắt đá như anh Dục của chúng ta."

Hoắc Dục Tiêu không nói gì, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Trình Miên, khuôn mặt của Thẩm Trình Miên đã đỏ bừng đến tận gáy trong nháy mắt.

"Anh Dục, cái này vứt đi rất đáng tiếc, hay là cậu cho tôi đi, vừa lúc chưa ăn sáng đây này." Triệu Tử Huy không chút chú ý đến sự khác thường của Thẩm Trình Miên, vẫn còn tiếc nuối số phận sắp bị vứt vào thùng rác của mấy bé bánh kem nhỏ.

Y vươn tay về phía Hoắc Dục Tiêu, định cứu giúp bé bánh kem nhỏ, nhưng đã bị Hoắc Dục Tiêu né được.

Triệu Tử Huy ngẩng đầu khiếp sợ, "Anh Dục?"

Anh Dục của y không phải người keo kiệt, chắc chắn không phải.

Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu chứng minh cho nghi ngờ của y.

"Ai nói tôi muốn vứt?"


Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, dừng lại tại đây là được rồi, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh nhiều chuyện của Triệu Tử Huy.

"Anh Dục, cậu suy nghĩ thông suốt rồi hả? Nói nhanh đi, bạn nữ này là ai vậy? Tôi biết không? Học lớp nào? Trông xinh không?"

Đôi mắt của Hoắc Đức Chiêu lại đảo quanh khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Trình Miên, nhìn đủ rồi mới mở miệng giải vây cho cậu.

"Không phải bạn nữ."

"Cái gì?!" Ai ngờ phản ứng của Triệu Tử Huy càng kịch liệt hơn, đột nhiên trừng mắt, "Con...Con trai?!"

Thông tin này quá khủng khiếp, Triệu Tử Huy muốn tìm người khác để chia sẻ, trước tiên y nhìn về phía Thẩm Trình Miên, "Trình Miên, cậu nghe thấy không! Anh Dục thích một đứa con trai! Trình Miên sao mặt cậu đỏ vậy? Bị sốt hả?"

So với nhiều chuyện tám nhảm thì tất nhiên tình trạng sức khỏe của Thẩm Trình Miên vẫn quan trọng hơn, Triệu Tử Huy nhíu mày đi đến bên cạnh Thẩm Trình Miên, vẻ mặt lo lắng.

Thẩm Trình Miên hít sâu một hơi, mở một quyển sách ra úp lên đầu, quyết định tự hủy, buồn rầu nói, "Không phải bị sốt, anh Dục cũng không phải như vậy."

Dừng lại vài giây, Thẩm Trình Miên nặng nề than thở, "Không phải bạn nữ, không phải yêu thầm, mấy cái bánh kem đó là tôi làm, tôi tặng cho anh Dục để xin lỗi."

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, Triệu Tử Huy vò đầu xấu hổ, nhét lại que kẹo vào trong miệng, mơ hồ nói, "Chắc tôi uống thuốc bổ não nhiều quá rồi, haha, chúc các cậu sớm ngày hòa thuận, anh em như thể tay chân, đầu giường cãi nhau cuối giường... Á không phải."

Một lát sau Thẩm Trình Miên mới chậm chạp bỏ sách ra, cậu lặng lẽ nghiêng đầu, phát hiện Hoắc Dục Tiêu đang cầm một miếng bánh kem lên ăn, mi mắt rũ xuống, không nhìn ra cảm xúc.

"Ngon không?" Thẩm Trình Miên không khỏi chờ mong hỏi.

Cậu làm đến lần thứ năm mới miễn cưỡng ra được mấy cái bánh này, chắc hương vị cũng không đến nỗi nào.

Hoắc Dục Tiêu ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt đảo qua vành tai vẫn còn hồng hồng, khóe miệng cong cong.

"Rất ngọt."

Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn nhớ rõ trong sách có nói, Hoắc Dục Tiêu thích ăn đồ ngọt, chẳng qua bởi vì tính cách của hắn, việc này có rất ít người biết.

Bây giờ nếu Hoắc Dục Tiêu nói rằng rất ngọt, thì hẳn là đánh giá không tệ.

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Trình Miên như trút được gánh nặng, vậy vụ này chắc là cho qua rồi nhỉ?

Trong đầu cậu ngổn ngang suy nghĩ trong chốc lát, cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.

"Anh Dục."


Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía cậu, trong lời nói có sự từ tốn, "Nếu cậu lại định nói không có gì, vậy thì không cần nói nữa, sau này cũng không cần gọi tôi."

Thẩm Trình Miên sửng sốt, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, có hơi ngượng ngùng.

"Không phải vậy, tôi định hỏi cậu. Cậu không giận tôi chứ?"

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi ngưng lại, tầm mắt đảo qua một lượt trên mặt Thẩm Trình Miên, rất lâu rồi mới có cảm giác vui vẻ trở lại.

Hắn nhìn Thẩm Trình Miên, lắc đầu, trong mắt hiện lên chút suy tư.

Hắn vốn không giận, sai lầm của Thẩm Trình Miên ngày hôm qua còn chưa đến nỗi khiến hắn phải tức giận.

Thế nhưng, Thẩm Trình Miên lại hiểu lầm là hắn đang bực bội, nên vì chuyện nhỏ này mà hao tâm tổn sức. Lại càng có khả năng tác động đến cảm xúc của hắn hơn.

Cục đá đè nặng trong lòng Thẩm Trình Miên đã rơi xuống, khóe miệng cong lên, "Vậy là tốt rồi."

"Dục Tiêu, ăn sáng không?" An Tử Mục đi vào phòng học, trong tay cầm theo bánh bao và sữa đậu nành, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ.

Nghe được giọng nói này, vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Trình Miên lập tức biến mất.

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp.

Nhìn thấy biểu cảm thay đổi trong nháy mắt của Thẩm Trình Miên, đáy mắt Hoắc Dục Tiêu hiện lên sự hứng thú, vẻ mặt hắn hờ hững, trả lời An Tử Mục, "Ăn."

An Tử Mục nở nụ cười, đột nhiên nhìn thấy hộp bánh kem hồng nhạt đang mở ra trên bàn Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt gã cứng lại trong chốc lát, nhưng gã che đậy cảm xúc rất tốt, vờ như trêu ghẹo mà hỏi, "Người theo đuổi nào của cậu đưa đến vậy?"

Khi nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ, vẻ mặt của gã không đúng lắm, Thẩm Trình Miên nhạy bén nắm bắt được biểu cảm của An Tử Mục, lập tức đoán được hắn đang nghĩ gì.

An Tử Mục đơn phương xem Hoắc Dục Tiêu như đồ vật mà gã sở hữu, lúc này hiểu lầm có kẻ yêu thầm Hoắc Dục Tiêu tặng quà cho hắn, đoán chừng trong lòng cũng đã sụp đổ, nhưng lý trí lại bảo gã phải cố nhịn.

Nụ cười trên mặt càng xán lạn, thì trong lòng lại càng nghẹn cứng.

Chỉ hơi nghĩ về trạng thái tâm lý hiện tại của An Tử Mục, Thẩm Trình Miên đã cảm thấy vui sướng không thôi, cậu cướp lời Hoắc Dục Tiêu, "Có vẻ như cậu An rất quan tâm đến đời sống cá nhân của anh Dục nhỉ?"

An Tử Mục càng khó chịu, cậu càng vui, làm An Tử Mục tiếp tục hiểu lầm cũng tốt, Thẩm Trình Miên hạ quyết tâm, nhất định không thể để Hoắc Dục Tiêu giải thích một chữ nào.

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái. Từ sau lúc gặp hỏa hoạn, Thẩm Trình Miên vẫn thường làm ra những chuyện ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa đến tận bây giờ, những điều đó luôn khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ trong vô thức.

Tuy rằng không đoán được bây giờ Thẩm Trình Miên đang muốn làm gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Hoắc Dục Tiêu hợp tác giữ trạng thái im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận