Thử nghiệm Ngũ Lôi phù là chuyện lớn, đương nhiên không thể thử ở khu vực gần thôn.
Tự nhiên đùng một cái xuất hiện một cái hố to, khó mà giải thích.
Vậy nên, núi sâu vẫn là tốt nhất.
Tìm một chỗ yên tĩnh, rộng rãi, cho nổ thoải mái.
Chỗ bị nổ cũng sẽ dồi dào linh khí hơn.
Đối với rừng sâu cũng có lợi.
Hai cha con chuẩn bị đến nơi lần trước phát hiện ra nhân sâm.
Nhân sâm cũng cần linh khí để phát triển.
Chỗ ấy cũng đủ rộng rãi, trừ cái cây bị sét đánh thì còn cả một khu đất trống quanh đó.
Cũng đủ thử nghiệm linh phù.
Buối tối, sau khi tiễn Khương Cảnh Châu đi, hai người liền lén lên núi.
Tiểu Bạch Quả cảm nhận được vị trí, đi thẳng một đường đến chỗ cái cây bị sét đánh.
Đã một thời gian kể từ lần cuối cô đến thăm nơi này.
Xung quanh đây cũng đã có chút thay đổi, không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là cỏ dại và những cây con thấp bé khác đã mọc cao hơn, không ảnh hưởng mấy đến hiệu lực của Ngũ Lôi phù.
Cách sử dụng Ngũ Lôi phù cũng không khác cách dùng Tĩnh Tâm phù mấy.
Chỉ vẽ ra thôi thì chẳng thấy được tác dụng, cần phải dùng linh lực làm mồi dẫn.
Nói một cách dễ hiểu thì tương tự như dùng điều khiển từ xa, chỉ huy năm tia sét tấn công mục tiêu ở bất kì nơi nào mắt có thể nhìn thấy.
Linh phù dùng một lần, dùng xong thì cũng trở thành phế thải.
Cho nên, chỉ có chút cỏ dại, cây non cũng khá tốt.
Ít nhất thì lão cha cho là như vậy.
Vừa hay để con gái dùng làm mục tiêu.
Cỏ dại, cây non:???
Run bần bật.
Thấy chúng nó không chân không miệng, không biết kêu không biết chạy nên bắt nạt đó phỏng?
May thay, Tiểu Bạch Quả không có táng tận lương tâm như lão cha.
Cô cảm thấy xung quanh đây nhiều đá tảng, cây khô, không cần phải dùng mấy cây non làm mục tiêu nên mới vớt lại được một mạng của chúng.
Tiểu Bạch Quả thử nghiệm Ngũ Lôi phù nhất phẩm trước.
Đây là tấm đầu tiên cô vẽ ra, uy lực yếu đến đáng thương, chẳng khác gì nổ pháo hoa.
Ở Tu Chân giới, uy lực của linh phù nhất phẩm cũng không khác bị pháo hoa đánh cho lắm.
Dù sao thì người tu chân đều có tố chất thân thể tiêu chuẩn.
Ngũ Lôi phù nhất phẩm đánh xuống trên tảng đá xanh.
Một giây sau, khói mù tan, tảng đá vẫn sừng sững đứng đó, chẳng hề tổn hại gì.
May là tảng đá xanh không biết nói.
Nó mà nói được thì chắc chắn sẽ khoa tay múa chân mắng là rác rưởi.
Mất công nó còn tưởng ghê gớm như thiên lôi, cuối cùng chỉ là gãi ngứa.
Tiểu Bạch Quả cũng không cảm thấy thất vọng.
Dù sao cũng chỉ là nhất phẩm, thật sự chỉ là nổ pháo hoa mà thôi.
Cô xoay người cầm lấy tấm Ngũ Lôi phù hạ nhị phẩm.
Lần này tảng đá xanh đã bị đánh vỡ chút xíu.
Hạ tam phẩm, nứt ra.
Trung tứ phẩm, tảng đá xanh vỡ thành tám mảnh.
Trung ngũ phẩm, thành bụi phấn.
Ngũ Lôi phù chất lượng cao hơn thì Tiểu Bạch Quả tạm thời chưa vẽ ra được.
Ngũ phẩm, cũng là một bước tiến.
Tảng đã xanh kia bị đánh nát vụn, đất bên dưới nó cũng bị nổ thành một cái hố không nhỏ.
Nó hy sinh cũng có ý nghĩa.
Linh khí nồng đậm lên, hẳn là nhiều hơn gấp đôi so với trước đó, đang từ từ tràn lan, khuếch tán ra tứ phía trên núi.
Ngũ Lôi phù dùng nhanh hết, từ một xấp dày, giờ chỉ còn lại một tấm cuối cùng mà thời gian hai cha con lên núi tổng cộng mới có hai tiếng.
Lá bùa cuối cùng là lão cha bảo giữ lại để đề phòng bất trắc.
Khó khăn lắm mới lên núi một chuyến, lão cha không muốn con gái tiếp tục tu luyện.
Vừa khống chế mấy phân thân đi dạo khắp núi, vừa dẫn con gái đi tìm chỗ có phong cảnh đẹp, không dùng tiên pháp gì, chỉ đơn thuần như người thường dẫn con đi du lịch ngắm cảnh.
Đi được ba bốn chỗ, Tiểu Bạch Quá cũng không muốn đi nữa.
Hai người liền tìm một chỗ ngồi xuống bên bờ suối nhỏ.
Nước suối trong veo thấy đáy, có rất nhiều cá bơi qua bơi lại dưới nước.
Tiểu Bạch Quả thấy mà ngứa ngáy trong lòng, xắn ống quần, xuống bắt cá.
Con suối này sâu nhất cũng chỉ vừa đến đùi Tiểu Bạch Quả, thế nên lão cha bình thản liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện.
————
Tiểu Bạch Quả cũng không thật sự muốn bắt được cá.
Dòng suối lớn có nhiêu đây, có thể có cá to gì? Chẳng qua cũng chỉ là mấy con cá bé xíu bằng ngón tay bơi qua lội lại thôi.
Cái chính là đi nhiều mệt, ngắm phong cảnh cũng đủ rồi.
Một hai chỗ còn đỡ, ngắm nhiều, cô cũng chẳng còn hứng thú.
Dòng suối nhỏ này cũng giết thời gian khá tốt.
Mấy con cá nhỏ dưới nước dường như cũng biết Tiểu Bạch Quả không có ý muốn ăn thịt chúng nó nên đều vây quanh Tiểu Bạch Quả bơi qua bơi lại.
Có mấy con lớn gan còn để cho Tiểu Bạch Quả vốc lên, rồi lại được cô thả vào nước.
Chơi một hồi, trên tảng đá bên suối đột nhiên nhảy ra một bóng đen.
Ngao một tiếng, doạ đám cá nhỏ trốn hết.
Cũng làm Tiểu Bạch Quả hết hồn.
Bất kể là ai ở trên núi nhìn thấy một con quái vật lông trắng, bên hông còn quấn một mảnh da thú bị xé nham nhở thì đều sẽ run sợ thôi.
Tiểu Bạch Quả bị hoảng sợ, vô thức lấy ra Ngũ Lôi phù đánh tới.
————
Tất cả chuyện này lão cha đều biết.
Lão cha quét thần thức qua, chuyện gì cũng rõ hết.
Chỉ là hắn không nói.
Bình thản nhìn quái vật lông trắng bị đánh ngao lên một tiếng, rồi mới chậm rãi đứng dậy.
"Bạch Quả, đây là con hổ con hồi đó.
Hiện giờ là một yêu tu, đồ đệ của vi phụ."
May mà tấm linh phù cuối cùng được giữ lại kia chỉ là hạ nhị phẩm, yêu tu lại bẩm sinh da dày thịt chắc hơn nhân loại.
Trừ việc trên lông hổ để lại vài sợi cháy đen, đau một tí, thì cũng không hao tổn gì.
Lúc này, nó uất ức biến về lại nguyên hình, muốn để Tiểu Bạch Quả ôm nó vào trong ngực như trước kia.
Nhưng hổ con hai tháng tuổi và hổ bảy, tám tháng tuổi không còn giống nhau nữa.
Tiểu Bạch Quả từng thấy nó nhỏ xíu đáng yêu, hiện giờ lại là nó thấy Tiểu Bạch Quả nhỏ xíu đáng yêu.
Tiểu Bạch Quả:......
Ôm thì thôi đi.
Sờ lông hai cái là được.
Lông con hổ này...
Thô ráp đến đau cả tay.
Tiểu Bạch Quả ghét bỏ ra mặt.
Hổ con đang tỏ vẻ đáng yêu để mách lẻo nỗi bất bình bấy lâu của mình thì cảm nhận được sự ghét bỏ của cô.
Cái đuôi vốn đang dựng thẳng bỗng chốc ỉu xìu, uất ức cào cào dưới đất hai cái.
Trên mặt đất xuất hiện vài cái rãnh sâu hoắm.
Mỗi rãnh đều sâu phải đến chừng mười phân.
Tiểu Bạch Quả:......
Càng ghét bỏ làm sao bây giờ.
Hổ con:!!!
Hổ bị ghét bỏ.
Hổ uất ức.
Hổ muốn mang em đi xem ao cá của hổ!
Hổ con vốn định cắn ống quần Tiểu Bạch Quả, kéo cô đi.
Nhưng lúc đó cũng ý thức được hình thể chênh lệch giữa hai bên.
phát hiện mình cắn xuống một cái thì có thể cái chân này của Tiểu Bạch Quả sẽ mất luôn nên nó hạ thấp mình xuống, ý bảo Tiểu Bạch Quả ngồi lên lưng mình.
Tiểu Bạch Quả còn chưa bao giờ cưỡi hổ, biết hổ con sẽ không làm hại mình nên cũng hưng phấn cưỡi.
Hổ con đứng dậy, bốn chân bước một cái, lao đi như một cơn gió.
Mục tiêu là sâu trong núi.
Nơi đó lão cha chưa từng mang bọn nhỏ đến bao giờ.
Cũng không phải hắn sợ mà là sâu trong núi khó tránh khỏi sẽ gặp phải sói, không an toàn lắm.
Dù sao, khi ấy Tiểu Bạch Quả chưa trở thành Tu Tiên giả, chưa có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Hiện giờ, vừa hay có thể dẫn Tiểu Bạch Quả vào xem.
Mấy tháng hổ con mất tích rõ ràng không hề lười biếng.
Cả ngọn núi lớn đều đã bị nó thu về làm lãnh địa.
Gầm lên một cái, động vật trên đường đều trốn mất dạng, chẳng có đứa nào dám giương oai trước mặt hổ Đại vương.
Hổ con chạy thẳng một đường đến bên cạnh thác nước nhỏ mới dừng lại, ra hiệu cho Tiểu Bạch Quả nhìn về một phía.
Xuyên qua một thời gian dài, Tiểu Bạch Quả cũng có chút hiểu biết về hoa màu, nghiêng đầu nhìn một chút, không chắc lắm: "Lúa nước?"
Giống cây thì có thể nhận ra nhưng rốt cuộc là chủng loại gì thì Tiểu Bạch Quả vẫn chưa đủ kinh nghiệm.
Lão cha đứng bên cạnh nhìn một lúc, giọng nói kinh ngạc hiếm có: "Gạo Yên Chi*?"
(*胭脂稻/Yānzhī dào: Yên Chi Đạo, gạo đỏ, là loại gạo chỉ có ở Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc, hương vị thơm ngon, giàu dinh dưỡng, màu đỏ...!Loại gạo này từng là vật phẩm của hoàng gia)
Loại gạo này, hắn nhận ra được.
Nó được xếp vào giữa loại linh gạo nhất phẩm và gạo bình thường.
Đây là gạo mà phàm nhân ở Tu Tiên giới tôn sùng nhất.
Nghe nói ở phàm giới, chỉ có vua chúa mới có thể hưởng dụng mỹ vị đỉnh cấp của nó.
Lúc trước hắn chưa từng động tâm với loại gạo này bao giờ.
Không ngờ, ở đây lại có thể gặp được.
Cơm gạo bình thường có vị thế nào, lão cha đương nhiên đã biết.
Rất mềm.
Ăn kèm với thịt kho tàu hoặc là sườn kho, chan nước sốt lên cơm thì thơm nức.
Vậy còn gạo Yên Chi được tôn sùng vì quá ngon thì...
Lão cha ở một bên nghĩ lung tung, Tiểu Bạch Quả cũng vì nghe được cái tên này mà rơi vào mê mang.
Trước khi xuyên qua, Tiểu Bạch Quả cũng hay lên mạng, hầu như là ngày nào cũng lướt Weibo ba lần, follow mấy chục accounts có tích V chuyên về ẩm thực, mỹ phẩm, trang phục cái gì cũng có.
Cô còn nhớ đã từng nhìn thấy cái tên gạo Yên Chi trong bài đăng của một account có tích V dòng mỹ thực.
Nguyên nhân là vì chủ bài đăng cố ý làm một tập đặc biệt là "Gạo Yên Chi ", ý đồ vốn là để tạo mánh lới, câu view, không ngờ bị đám accounts tích V khác thấy được, trực tiếp lật tẩy, tiện tay còn phổ cập kiến thức về gạo Yên Chi cho cộng đồng mạng.
Không nghĩ tới dưa hồi xưa ăn mà giờ còn có tác dụng.
Gạo Yên Chi à, nghe nói thời thập niên bảy mươi đã từng tuyệt tích, sau đó lại lần nữa có người phát hiện.
Điều kiện gieo trồng yêu cầu cực cao, sản lượng cũng ít.
Một cân phải đến mấy ngàn.
Khi ấy, Tiểu Bạch Quả chỉ có thể cảm thán giống các cư dân mạng khác.
Thật không ngờ, bây giờ cô cũng có một ruộng.
Nhìn một mảnh lớn bên bờ suối này, cho dù ít thì cũng phải được mấy trăm cân.
Cũng đủ cô ăn tẹt ga cả năm.
Tiểu Bạch Quả không thể không động tâm.
Có phát hiện này, Tiểu Bạch Quả cũng trở nên nhiệt tình.
Cô nằm trên lưng hổ con, xoa cái đầu to của nó: "Làm tốt lắm! Giỏi lắm! Hổ con lợi hại nhất!"
Hổ con được khen, rung đùi đắc ý, trong lòng kích động, mang Tiểu Bạch Quả đi qua thác nước nhìn đám cá to dưới đó.
Nhưng lần này, Tiểu Bạch Quả hay lão cha cũng đều không biết.
Hổ trắng cũng không biết nói tiếng người, cho dù biến thành hình người, khoa tay múa chân nhảy nhót cả buổi, hai cha con không biết vẫn hoàn không biết.
Cuối cùng, lão cha cũng phiền quá, móc từ trong ngực ra cái hộp nhỏ, bắt hai con vào, rồi lại bỏ vào ngực.
Tiểu Bạch Quả và hổ con nghiêng đầu nhìn cả buổi cũng không hiểu được.
Lấy ở đâu ra cơ?
Rồi lại bỏ vào đâu cơ?
Không biết, không hiểu.
Thôi cũng chẳng thèm nghĩ nữa.
Hổ con lại liên tục dụi vào Tiểu Bạch Quả.
Em nhìn xem, chỗ này của hổ vừa có ăn vừa có uống, hổ còn có động, mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, ở lại đây với hổ đi.
Hiện giờ hắn chưa học nói, ý của hắn, hai người cũng không hiểu.
Tiểu Bạch Quả chỉ cho rằng nó đang làm nũng, bất đắc dĩ vuốt ve nó vài cái.
Diệp Bạch Xuyên cũng cho rằng nó đang làm nũng.
Mặc dù vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một nhưng cũng không dùng chân đẩy nó ra như khi nó còn nhỏ quấn lấy con gái.
Chẳng qua, cái sự bất đồng ngôn ngữ này thật là vô cùng bất tiện.
Yêu tu hầu như đều có cái tật này, một câu mà nói lắp nửa ngày không xong.
Không thể nói chuyện được với chúng nó, mỗi lần nghe bọn chúng nói lắp, lão cha đều cảm thấy tổn thọ mấy năm.
Lúc ấy chỉ nghĩ đến linh căn hiếm thấy mà quên mất cái tật xấu này.
Chuyện này cũng nói lên rằng lão cha thật ra cũng chẳng để tâm đến hổ con lắm.
Chuyện này trong lòng hắn cũng chẳng to tát gì.
Không thể quan trọng bằng sợi tóc của con gái ấy chứ.
Nhưng mà, nhìn hổ con đã hoá thành hình người, chơi đùa với con gái, lão cha lại cảm thấy cho con gái một người bạn cũng là tu chân giả thật ra cũng khá tốt.
Cốt nhục của Diệp Bạch Xuyên hắn sao có thể suốt ngày lăn lộn với đám phàm phu tục tử được.
Nói đi nói lại thì vẫn là vì Tiểu Bạch Quả cả.
Lão cha định mời thầy dạy cho hổ con.
Người được chọn cũng có sẵn rồi.
Chính là lão quỷ râu bạc vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.
Lão quỷ râu bạc:???
Không phải chứ?
Tiên nhân sao nỡ làm vậy với quỷ?
Để quỷ dạy hổ học tiếng người?
Chuyện này không phải là làm khó quỷ sao?
Lão quỷ râu bạc đã đi theo bên cạnh lão cha được một thời gian khá dài, tự nhận là mình cũng có chút địa vị trong lòng Diệp Bạch Xuyên, lá gan cũng to lên, định phản đối.
Lão cha vừa quét mắt một cái không mặn không nhạt, mang theo vài phần sát khí, lão quỷ râu bạc đã lập tức bay đến đứng yên bên cạnh hổ con, dùng hành động chứng minh lựa chọn của mình.
Lão cha vừa lòng.
————
Hai cha con chờ đến rạng sáng bốn giờ mới về nhà.
Trong lúc lão cha bày thuật che mắt, chẳng ai phát hiện ra tung tích bọn họ.
Ban ngày, Diệp Bạch Xuyên tìm cớ lấy một con cá ra, để người nhà xem thử.
Nhưng Diệp lão nhân sống năm mươi năm ở thôn Táo Câu cũng không nói ra được tên con cá này.
Càng không biết tên, mọi người càng tò mò.
Diệp lão nhân gọi một đám bạn già đến, từng người vào nhà xem.
Bất kể ai xem qua cũng liên tục lắc đầu không nói nên lời.
Cuối cùng, lão thọ tinh 99 tuổi trong thôn nhận ra:
"Đây không phải Hoàng thần ngư* sao? Ôi chao! Đã sáu, bảy mươi năm cụ chưa từng thấy ở đây rồi.
Lúc còn trẻ cụ cũng từng ăn qua một lần.
Vị của nó á...!ngon! Nó còn sinh ra cái gì mà...!ngư giao ấy! Đắt lắm đấy! Có thể bán được mấy tệ một cân liền!"
(*黄唇鱼/huáng chún yú: Hoàng thần ngư, cá sủ vàng, là loài cá sống ở vùng biển nước lợ ôn đới ấm và hiếm gặp.
Chúng ăn thịt và thường ăn tôm, cua, cá nhỏ khác)
Rất đắt!.
truyện tiên hiệp hay
Hẳn mấy tệ một cân!
Người trong thôn lập tức đỏ mắt, nhanh chân chen lên, hỏi xem cá này bắt được ở đâu: "Bạch Xuyên, cậu bắt được cá này ở đâu thế?"
Lão cha mặt dày như tường thành, nói dối không chớp mắt: "Ở ngay sông thôn mình."
Trong lòng tính toán, đồ đệ hổ này cũng hiếu thuận đấy, biết đem đồ tốt hiếu kính sư phụ.
Lần sau tới mang cho nó mấy bộ quần áo vậy.
Để mông trần truồng chạy long nhong hình như cũng không hay lắm.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ Bạch Quả: Ngao ngao ngao ngao ngao (Nhà đều cho em cả, ở lại đây đi mà)
Diệp Bạch Xuyên lý giải: (Hiếu kính sư phụ và sư tỷ)
Ừm, trẻ nhỏ có thể dạy dỗ.
Hổ Bạch Quả: ......!(Đợi hổ lớn lên rồi sẽ ăn thịt ngươi)
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...