Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Hai người Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch gọi một phần lớn hamburger cùng Coca. Khoai tây nóng hổi vừa chiên xong, lớp bên ngoài giòn tan, cắn một miếng lại uống một ngum Coca, quả thực vô cùng thú vị.
Nguyễn Du Du đối với hamburger không có ý kiến gì nhiều, thích nhất vẫn là khoai tây chiên, một bên vừa ăn vừa bình luận, “Tôi cảm thấy khoai tây chiên kiểu Pháp vẫn ngon hơn kiểu chấm sốt cà chua, ta có thể thưởng thức được mùi vị nguyên bản của món ăn.”
Thẩm Mộc Bạch cũng không có hứng thú với mấy cái này, chỉ cắn hai miếng hamburger, để ý sắc mặt của cô gái nhỏ, thấy bộ dáng không có gì là ủy khuất, hắn có điểm không xác định giọng nói héo héo nghe ở trong điện thoại, hỏi: “Ở thư viện xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Không có a, tôi mượn về mấy quyển sách, là sách số học cùng anh ngữ.”
Lông mày Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng dãn ra, “Du Du thật ham học, còn một tháng nữa mới đi học, liền chuẩn bị sớm như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du lập tức khắc khổ hề hề nhíu lại, “Thành tích học tập ở cấp ba của tôi không tốt, trước tiên phải ôn tập thật tốt, miễn cho đến lúc đi học lại không theo kịp.”
Bởi vì thân thể không tốt, cô lên cấp ba một tuẩn chỉ đi học một ngày, lúc nào bảo mẫu cũng theo sát, trong các môn hộc, ngữ văn cùng tiếng Anh còn khá một chút, toán học thật sự là rối tinh rối mù. Vốn định chuẩn bị trước một chút kiến thức về số học lẫn anh văn, kết quả mới phát hiện, mấy cái số học cô căn bản xem không hiểu.
“Thành tích không tốt?” Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc, có thể vào đại học Yến Thành, thành tích hẳn phải nói là miễn cưỡng chứ.
“Đúng, chính là phi thường, phi thường không tốt!” Nguyễn Du Du gật gật đầu thật mạnh, “Thẩm tiên sinh, tôi có thể mời gia sư tới nhà không?”
Thẩm Mộc Bạch chần chờ một chút, hắn không thích có người lạ vào trong nhà mình, ngày thường chỉ có Lưu An hay tới đưa đồ, hiện tại thì có thêm Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du vừa thấy sắc mặt hắn thoáng do dự liền biết hắn không muốn, “ Hay thôi, tôi học bên ngoài cũng được, như đi mấy tiệm Starbucks, Luckin, nghe nói gọi một ly cà phê là có thể ngồi lại cả buổi chiều.”
Thẩm Mộc Bạch đang muốn nói gì, di động đột nhiên vang lên, là thím Phương bảo mẫu bên người ông nội Thẩm.
Hắn vốn dĩ tính toán buổi sáng xử lý công việc ở công ty, ăn trưa xong liền qua bệnh viện thăm ông nội, thấy điện thoại thím Phương gọi tới, rất sợ lão gia tử xảy ra chuyện gì liền vội vàng nhấc máy.

Lão gia tử không có chuyện gì, ngược lại, ông còn thập phần khỏe mạnh, bác sĩ nói tình trạng của ông vô cùng tốt.
Trong lòng Thẩm Mộc Bạch thoáng chút trầm xuống.
Một người bệnh nặng lâu như vậy, đột nhiên có tinh thần, rất có thể là hồi quang phản chiếu(*).
(*) Hồi quang phản chiếu là tên thường gọi của hiện tượng người ốm nặng đột nhiên hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời. Giống như ngọn nến khi chỉ còn khối sáp nhỏ, trước khi tắt hẳn thường bùng cháy rất mạnh, tạo nên ngọn lửa cao nhất, đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Không chỉ Thẩm Mộc Bạch nghĩ như vậy, cả thím Phương và bác sĩ điều trị cũng giống vậy, cho nên không đợi được buổi chiều hắn đến, thím Phương liền gọi điện cho hắn, nếu thật sự là hồ quang phản chiếu, lão gia tử sẽ tùy thời mà vĩnh biệt cõi nhân gian, Thẩm Mộc Bạch phải chạy qua ngay lập tức.
Nguyễn Du Du một bên cắn cắn miếng khoai, một bên lẳng lặng nhìn Thẩm Mộc Bạch nghe điện thoại.
Mắt hắn có chút hẹp, đôi mắt đen thuần hiếm thấy, nhìn qua một bộ dạng bất cần đời, khi nâng mắt lên lại tạo cho người nhìn một ảo giác thâm tình khó nói.
Lúc này, đôi mắt màu đen kia rũ xuống, môi mỏng mím lại, tay cầm điện thoại còn hơi dùng sức.
Cửa hàng đồ ăn nhanh vô cùng náo nhiệt ồn ào, nhưng quanh thân hắn lại tỏa ra một tầng bi thương không hợp cảnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Du Du chờ hắn cất điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Thím Phương nói tình trạng của ông nội hôm nay rất tốt.”
“Đó không phải chuyện tốt sao?”
Nguyễn Du Du có chút kỳ lạ với phản ứng của hắn.

“…..Rất có thể là hồi quang phản chiếu.”
“Sẽ không đâu, thân thể ông nội là đang tốt lên đó.” Đối với bùa mình vẽ, Nguyễn Du Du thập phần tin tưởng.
Thẩm Mộc Bạch trầm mặc một lúc sau mới nói, “ Em ăn xong cùng tôi tới bệnh viện một chuyến đi.” Ông nội trước khi đi khẳng định muốn nhìn thấy tất cả mọi người.
Nguyễn Du Du đem khoai tây nhanh chóng ăn xong, lau lau miệng, “Chúng ta đi thôi.”
Kỳ thật cô còn chưa có ăn no, muốn ăn một chút bánh tart trứng cùng cánh gà, nhưng thấy Thẩm Mộc Bạch có vẻ sốt ruột l lắng cho ông nội, cô cũng không tiện. Thôi, khi khác ăn vậy.
Lưu An đem xe chạy tới ven đường, chờ hai người đi ra hắn liền trở về công ty.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ. Chân thành cảm ơn)
Khớp xương Thẩm Mộc Bạch lộ rõ nắm chặt tay lái, đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước, trong mắt một mảnh sâu thẳm, giống như hố đen lạnh nhạt lại giống như cảm xúc gì cũng đều không có.
“Tình cảm của Thẩm tiên sinh cùng ông nội thật tốt.”
Ở trong truyện, Thẩm Mộc Bạch chỉ là một vai phụ, miêu tả về hắn vốn dĩ không nhiều lắm, những người trong Thẩm gia lại càng ít đất diễn, thế nên hiểu biết của Nguyễn Du Du về Thẩm gia cũng không quá rõ ràng.
Thâm Mộc Bạch nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, cũng không mở miệng nói tiếp.
Nguyễn Du Du thấy hắn không có ý muốn nói chuyện, liền ngoan ngoãn ngậm miêng.
Tạp âm bên ngoài bị ngăn cách, trong xe tạo thành một mảnh không gian yên tĩnh.

Hai người một đường đều không nói nữa.
…….
Không giống với hành lang an tĩnh hôm qua, hôm nay vừa tới liền nghe âm thanh cao giọng của một người truyền đến.
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, không thấy rõ vẻ mặt hắn, lại mẫn cảm phát hiện thân thể hắn có chút căng chặt.
Mở cửa ra, âm thanh nói chuyện trong phòng liền dừng lại, một người đàn ông 50 tuổi vụt tới, giơ tay hướng Thẩm Mộc Bạch định tát một cái lên mặt hắn: “Cả ngày chỉ biết cùng đám bạn chó má của mày chơi bời, ông nội mày bị bệnh đến sắp chết, giờ này mới biết vác mặt tới hả.”
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu sang một bên, vừa định tránh khỏi bàn tay đang vung tới, đột nhiên nghĩ đằng sau còn Nguyễn Du Du, vội nhấc cánh tay, đẩy bàn tay hung ác đang tiến tới kia. Người đàn ông kia “Đặng đặng đặng” lui về sau vài bước, đụng vào cái bàn gần đó, chén cháo trên bàn lắc lư lắc lư, nguy hiểm không có rớt xuống.
“Ai nha, ông xã, anh không sao chứ?” Một giọng phụ nữ hét lên chói tai, bà ta nhào qua đỡ lấy Thẩm Vinh Hưng đang xoa xoa eo bị đụng vào góc bàn, một bên thấp giọng khuyên nhủ: “Ông xã a, anh có đau lắm không? Mộc Bạch cũng không còn nhỏ nữa, người trẻ tuổi có suy nghĩ của chính mình, kết hôn cũng tự mình chủ trương, anh tội gì phải cùng hắn động chân động tay. Lại nói, không phải giờ anh tự làm tự chịu sao?”
Nguyễn Du Du từ phía sau Thẩm Mộc Bạch ló ra cái đầu nhỏ, lẳng lặng nhìn hai người đang tấu hài ở đằng trước.
Người đàn ông trung niên 50 tuổi kia hẳn là cha của Thẩm Mộc Bạch - Thẩm Vinh Hưng, còn người phụ nữ hẳn là mẹ kế của Thẩm Mộc Bạch – Đường Tùng Phương. Mấy lời bà ta nói, nghe thì như đang an ủi Thẩm Vinh Hưng, nhưng thật ra là đang thêm dầu vào lửa. Quả nhiên, nghe bà ta nói xong, Thẩm Vinh Hưng càng tức giận, chỉ thẳng tay vào Thẩm Mộc Bạch mà quát mắng: “Đồ bất hiếu, ngay cả cha mình mày cũng dám đánh.”
Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, cùng không thèm đếm xỉa đến ông ta.
Thẩm Vinh Hưng lại nhìn thấy Nguyễn Du Du phía sau hắn, càng nổi trận lôi đình, “Được lắm, mày thật có bản lĩnh, liền dám đi kết hôn lén lút! Mày nếu không thành thật nhận sai, đừng hòng mơ tưởng tao nhận đứa con dâu này.”
Lông mày Thẩm Mộc Bạch nhướng lên, trong mắt đen hiện lên một tia trào phúng, “Nhận sai sao???”
“Quỳ xuống nhận sai!” Thẩm Vinh Hưng hùng hồ mà xoa xoa eo đau, bộ dáng như một bà bầu 7 tám tháng đang chửi lộn, “Nhiều năm mày chống đối với tao như vậy, tao liền không so đo với mày. Chính là là một thằng vô dụng chỉ biết ăn chơi phá của, cầm 5% cổ phần Thẩm thị trong tay, bị người ta lừa mất lúc nào cũng không hay! Còn có con vợ mới cưới của mày nữa---”
Thẩm Vinh Hưng không chút cố kỵ Nguyễn Du Du, dọa nạt mà nói với cô, “Không biết một dã chủng từ đâu nhảy ra, cũng dám thừa dịp lão gia tử không minh mẫn, đem 5% còn lại của Thẩm thị lừa nốt! Đó là cổ phần Thẩm thị! Là của tao! Cô đây là lừa đảo! Nếu không ngoan ngoãn giao ra vậy thì chờ vô tù đi.”
Thẩm Mộc Bạch rũ mắt xuống, còn tưởng rằng ông nội sắp nhắm mắt xuôi tay Thẩm Vinh Hưng có thế có chút ý tưởng mới, xem ra hắn sai rồi, vô luận là lúc nào, trong mắt ông ta cũng chỉ có cổ phần trong tay hắn, hiện tại còn muốn dòm ngó đến cổ phần trong tay cô gái nhỏ.

Hắn thật chướng mắt 10% cổ phần này, có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng Thẩm Vinh Hưng càng thèm khát, hắn càng không muốn giao ra.
Nguyễn Du Du cũng nhìn ra ý đồ của Thẩm Vinh Hưng, cô nhìn lão gia tử đang trên giường bệnh lạnh nhạt nhìn ông ta, thầm nghĩ: Thẩm Vinh Hưng mới chính là bất hiếu, ông ta ở trước giường bệnh của cha mình mà nháo gà bay chó sủa, lão nhân gia còn chưa có nhắm mắt mà ông ta đã cuống lên phân tài sản.
Cô hảo tâm nhắc nhở Thẩm Vinh Hưng: “Cổ phần kia là ông nội cho tôi nha, làm thế nào có thể ngồi tù được?”
Đường Tùng Phương liền từ đâu xông ra, “Ai nha, cô cái đứa nhỏ này thật là,…. Không ai dạy cô sao, người lớn nói chuyện không được xen mồm vào.”
Bà ta đang ám chỉ Nguyễn Du Du không có giáo dưỡng, Nguyễn Du Du đương nhiên nghe ra, cô cong mắt cười đáng yêu, “Ai nha, thím này cũng kì thật nha, không ai dạy thím ở trước mặt người bệnh không được gào thét ầm ĩ sao?”
Đường Tùng Phương bị cô làm cho nghẹn đỏ mặt, vẻ mặt giả tạo cũng cũng cứng lại rồi, Thẩm Vinh Hưng giận dữ, “Đừng tưởng rằng có lão gia tử chống lưng cho chúng mày, lão gia tử mà không xong, chúng mày--- ”
(editor: Mất dạy v ra chuồng ga chơi đi cha:>)
Ông ta một bên lải nhải một bên nhìn thoáng qua giường bệnh, thình lình phát hiện lão gia tử "sắp không được" trong miệng ông ta đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, lạnh nhạt mà nhìn ông ta.
Mồ hôi lạnh của Thẩm Vinh Hưng lập tức rơi lã chã, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp mà hô: “Cha, người, người tỉnh lúc nào vậy?”
Lão gia tử hừ lạnh “Lúc mà có người có ý đồ đánh cháu trai của ta, nói ta “bệnh sắp chết”.
Thẩm lão gia tử trước giờ vẫn luôn là người đứng đầu Thẩm gia, Thẩm Vinh Hưng đối với ông có loại sợ hãi trời sinh , trừ bỏ cảm giác của con trai đối với ba thì chính là cảm giác đối mặt với lãnh đạo ưu tú, quyền uy tột đỉnh.
Nhưng ông ta thật mau hồi thần, Thẩm lão gia tử lợi hại thế nào, trong tay ông cũng không còn cổ phần Thẩm thị nữa, có thể nói ông cùng với Thẩm thị không còn một chút quan hệ gì. Ông ta, Thẩm Vinh Hưng hiện tại mới là người đứng đầu Thẩm thị.
Thẩm lão gia tử sao lại không hiểu tâm tư của Thẩm Vinh Hứng chứ.
Ông khẽ thở dài, “Trong tay anh có 40% cổ phần, cũng đảm bảo là lớn nhất ở Thẩm thị rồi, còn cổ phần của Mộc Bạch cùng Du Du là ta cho, ai cũng đừng nghĩ mà chiếm đoạt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui