(hình minh họa cho mấy mỹ nữ)
“Chỗ này tôi đã mua rồi, em muốn bày trí thế nào đều được, thiếu gì thì kêu Ngụy Vĩnh đi mua.”
“Không cần, như vậy là được rồi.” Nguyễn Du Du đánh giá hai vòng, mở tủ lạnh phòng bếp nhìn nhìn, bên trong nhét đầy trái cây cùng nước uống, còn có bánh kem tươi mát, cô tùy tay lấy một cái, đem vào phòng ngủ.
Phòng ngủ có giường đôi, bàn đọc sách, tủ quần áo, bên trong thả vài món hoàn toàn mới.
“Cuối tuần lại mang thêm cho em mấy vật dụng cần thiết qua bên này.” Thẩm Mộc Bạch mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Nguyễn Du Du, “Em nhìn xem coi vừa ý không”
Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chuỗi lắc tay bích tỷ(*) bảy màu, đặt trên nền gấm đen vô cùng bắt mắt, tinh xảo quý giá.
(*) Đá bích tỷ hay còn gọi là Đá Tourmaline là 1 borosilicate nhôm trộn với nhiều kim loại khác nhau như sắt hoặc ma-giê. Màu của đá Tourmaline được xác định bằng loại và lượng kim loại mà nó chứa. Đá Tourmaline có nhiều màu khác nhau như: đen, xanh dương, nâu, xanh lá cây, đỏ, hồng, tím và vàng. Nguồn gốc cái tên của đá quý này đã phản ánh sự đa sắc của nó. Tên gốc tiếng Sinhala của nó là Turmali nghĩa là “đá quý có màu hỗn hợp” hay Turamalin nghĩa là “món quà nhỏ đến từ Trái Đất”
Nguyễn Du Du cầm lên, viên đá bích tỷ không lớn, ở giữa chuỗi vòng điểm hai viên châu bằng bạc, “Tôi rất thích.” Cô đeo lên vổ tay, bích tỷ bảy màu trên làn da tuyết trắng tinh tế, phá lệ tỏa sáng xinh đẹp.
Nguyễn Du Du vẫn luôn mang chiếc đồng hồ Thẩm Mộc Bạch mua cho cô, chiếc đồng hồ kia nạm tới 68 viên kim cương nhỏ, nếu đeo đi học có vẻ quá rêu rao, cho nên hôm nay cô cố ý để ở nhà. Vì luôn đeo trên tay mà nay tháo ra có chút trống trải không quen, vừa lúc Thẩm Mộc Bạch tặng chuỗi bích tỷ nảy, vừa đẹp lại thoải mái, không quá đắt như đồng hồ kia, mang đi học cũng không có vấn đề gì.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên hai viên châu bạc một chớp mắt, như có như không rời đi, “Hai giờ mới phải tới lớp, em có muốn ngủ một giấc không?” ( editor:ảnh đang tính kế đó :>)
Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Ân, tôi sẽ ngủ trong chốc lát, Thẩm tiên sinh thì sao”
Thẩm Mọc Bạch xoa xoa cái trán, “Tôi cũng có chút buồn ngủ, bất quá còn phải trở về công ty, em cứ ngủ đi, tôi không quấy rầy nữa.”
“A đừng, anh, anh đừng đi.” Nguyễn Du Du nắm lấy vạt áo hắn, nhăn mày sốt ruột nói, “Đang mệt mỏi mà lái xe sẽ không tốt, phải nghỉ ngơi! Sao có thể làm phiền tôi được chứ, anh ngủ lại đi, chẳng phải ở chỗ ông nội chúng ta cũng ngủ chung sao.”
“Vậy cũng được.”( editor : tưởng từ chối chứ 🤨)
Tủ quần áo có gối đầu, Thẩm Mộc Bạch liền lấy một cái, chỉ là ngủ trong chốc lát, hai người cũng không thay đồ ngủ, song song nằm bên nhau.
Nguyễn Du Du đặt xong báo thức, để điện thoại lên tủ đầu giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì giường này nhỏ hơn giường trong nhà ông nội, Nguyễn Du Du cảm thấy khoảng cách giữa cô và Thẩm Mộc Bạch hơi gần, nhưng cô đã nằm sát ra mép giường rồi, xích ra nữa chỉ sợ lại lăn xuống đất mất.
Nằm được một lúc, Nguyễn Du Du không ngủ được, cô liền nhắm mắt đếm số. Đếm đến mấy trăm, Thẩm Mộc Bạch trở mình, cách cô càng gần.
Nguyễn Du Du khẩn trương đến ngón chân cũng căng thẳng, cô có thể cảm giác được hơi thở trên người hắn, còn có hơi nóng của hắn như có như không phả trên cổ cô.
Hô hấp Thẩm Mộc Bạch đều đều, hình như là ngủ rồi.
Qua một hồi lâu, không thấy hắn có động tĩnh gì, Nguyễn Du Du cũng thả lỏng, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Nguyễn Du Du mới tỉnh, cô xoa xoa đôi mắt, quay đầu qua nhìn, thấy Thẩm Mộc Bạch cũng đã tỉnh, vươn vai duỗi eo, “Du Du, nên rời giường.”
Thân người hắn vốn dĩ cao lơn, vai rộng eo hẹp, vươn vai như một con báo, lười biếng ưu nhã lại mang theo cảm giác nguy hiểm mê người.
Nguyễn Du Du nhớ lại vừa rồi lúc hắn ngủ bên cạnh, hơi thở phả trên cổ, không biết sao trên mặt có chút nóng lên, cuống quít bò dậy, vào nhà tắm rửa mặt, đeo ba lô vào cùng Thẩm Mộc Bạch xuống lầu.
Vốn dĩ Thẩm Mộc Bạch muốn lái xe đưa Nguyễn Du Du đi, bất quá thấy thời gian còn đủ, cô tính toán một chút liền quyết định tự đi bộ qua.
Thẩm Mộc Bạch cũng không ép buộc, lái xe đi rồi.
Nguyễn Du Du vừa đi vừa đánh giá bốn phía, chỗ này giống như cửa sau trường học, đường có chút hẹp, hai bên đường nhét đầy các tiệm đồ ăn vặt. Cô đã nhắm trúng mấy cái, chuẩn bị nếm thử một phen.
Đi tới cổng trường, Nguyễn Du Du nhìn nhìn di dộng, từ tiểu khu đi bộ tới đây chỉ mất bảy tám phút, như vậy buổi trưa cô có thể hoàn toàn nghỉ ngơi thoải mái.
Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch vì cô mà cố ý mua một căn hộ, còn bố trí theo sở thích của cô, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, nhấp môi cười, vừa đi vừa nghiên cứu bản đồ nội địa của trường, nhìn một lát không bao lâu liền đến phòng học mở họp lớp.
Nguyễn Du Du vỗn tưởng mình tới quá sớm, không nghĩ tới trong phòng đã ngồi rất nhiều người, lão sư còn chưa tới, các bạn học đang hưng phấn ríu rít nói chuyện với nhau.
Cô từ cửa tiến vào, trong nháy mắt phòng học đột nhiên an tĩnh lại, từng đôi mắt dừng lại trên người Nguyễn Du Du. (editor: tui sợ nhất cảm giác này 😶)
Nguyễn Du Du gật gật đầu cười, lễ phép chào hỏi, “Xin chào mọi người”, chuẩn bị tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Đột nhiên có một nữ sinh hướng cô vẫy vẫy tay, “Nguyễn Du Du, lại đây ngồi.”
Nguyễn Du Du hoảng sợ, cô không quen biết cô gái kia, chẳng lẽ là bạn cấp ba của nguyên chủ, nếu là bạn bình thường cô quên tên người ta thì cũng không có gì xấu hổ, nhưng nếu là bạn thân thiết, vẫn là nên cẩn thận một chút.
Cô chần chờ đi qua, ngồi ở vị trí trống phía sau cô gái, mỉm cười, trấn định mà nói: “Chào cậu.”
Nữ sinh xoay người lại nhìn cô, ánh mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi, Nguyễn Du Du bị cô gái nhìn không quá thoải mái, nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy”
Nữ sinh “Ha hả” cười, “Chu Dung Dung nói cô biến hóa đặc biệt lớn, tôi còn chưa tin, thì ra thật sự như vậy, tôi suýt chút nữa không nhận ra.”
Nguyễn Du Du vừa nghe liền hiểu, nữ sinh trước mắt khẳng định là bằng hữu của Chu Dung Dung, chắc là đã gặp qua cô ở tiệc sinh nhật, bất quá cô không đặt tâm tư lên khách tới Chu gia, càng không chú ý bên người Chu Dung Dung có những ai.
Không phải bạn học cấp ba, Nguyễn Du Du thở nhẹ một hơi, bằng hữu của Chu Dung Dung cô không nghĩ quan tâm tới, huống chi đối phương một bộ dạng âm dương quái khí.
Nữ sinh thấy Nguyễn Du Du không nói gì, đôi mắt xoay chuyển, có chút xin lỗi mà nói, “A, đúng rồi, tôi tên Trần Mân, tôi không có nói cô tắm trắng thẩm mỹ gì đó đâu, chỉ là tò mò làm sao cô lại trở nên trắng như vậy”, mặc kệ làm cách nào, dù là tắm trắng hay thẩm mỹ, loại nào làm da sáng lên trắng nõn tinh tế như vậy cô ta cũng muốn! Trời biết làn da của Trần Mân cô khó hầu hạ cỡ nào, tắm trắng, chăm sóc, dưỡng ủ không ngừng, nhưng hở ra không để ý một chút liền đen thui trở lại.
Nguyễn Du Du nhàn nhạt mà nói, “Trời sinh, lúc trước là do ham chơi nên phơi đen, ở nhà nghỉ hè một hồi liền trắng trở lại.”
“Ai nha đừng nhỏ mọn như vậy, nói cho tôi cách dưỡng trắng đi.”Trần Mân không thuận, không có ý đinh buông tha .
“Bạn học Trần Mân, tôi đã nói rồi, đây là trời sinh.” Nguyễn Du Du biểu tình nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ cùng nghiêm lại.
Trần Mân hừ một tiếng , xoay người chỗ khác không nói nữa.
Không nghĩ tới ngày đầu liền đụng phải bạn tốt của Chu Dung Dung, bất quá Nguyễn Du Du cũng không để ý lắm. Đại học Yến Thành chính lại đại học tốt nhất ở thành phố, rất nhiều học sinh đều đặt nguyện vọng thi vào đây, giống như Chu Dung Dung đang ở đây học năm hai, Thẩm Mộc Dương học năm ba.
“Bạn học, mình có thể ngồi đây không?”
Một giọng nữ ôn nhu vang lên, Nguyễn Du Du ngẩng đầu, cô gái đi một mình, mặc một cái váy màu vàng nhạt, tóc đen cắt ngang vai, đoan trang thanh nhã, mỉm cười thân thiện nhìn cô.
“A, có thể.” Nguyễn Du Du đứng dậy, để cô gái ngồi vào vị trí trống bên trong.
“Chào cậu, mình tên Chử Viện.” Cô gái ngồi xuống, đem ba lô nhét vào ngăn bàn, quay đầu hướng Nguyễn Du Du tự giới thiệu.
Nguyễn Du Du cười, “Chào cậu, mình tên Nguyễn Du Du, thật vui khi quen biết cậu.”
Chử Viện cũng cười, “Ở bên ký túc xá chưa thấy qua cậu, cậu không ở ký túc xá sao.”
Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Ân, mình học ngoại trú, điều kiện ký túc xá thế nào.”
Tuy rằng cô cuối cùng là chọn học ngoại trú, nhưng đối với ký túc xá vẫn rất tò mò, đôi mắt tròn tròn nhìn Chử Viện không chớp.
Chử Viện một tay chống cằm, “Ký túc xá ấy hả, một phòng bốn người ở, điều kiện đương nhiên không bằng ở nhà, nhưng mình cũng là nỗ lực thật lâu mới tranh thủ được, dù sao mình cũng rất vừa lòng.”
“Người nhà mình cũng muốn cho học ngoại trú, nhưng mình lên cấp ba đã học ngoại trú rồi, năn nỉ ỉ ôi một cái nghỉ hè, thật vất vả mới được cho phép.” Chử Viện đắc ý mà chớp mắt, “Có cơ hội dẫn cậu qua ký túc xá thăm quan.”
“Được a.” Nguyễn Du Du hâm mộ nhìn cô, “Mình cũng có ý định ở ký túc xá, nhưng suy xét các vấn đề khác, vẫn là chọn học ngoại trú.”
“Không cần quá tiếc nuối, ở nhà cũng có chỗ tốt của ở nhà, nghe nói sống ở ký túc xa vận khí không tốt ở chung với người ngáy to, bị nấm chân, có khi không quá mấy ngày mình lại cảm thấy hối hận cũng nên.”
Nguyễn Du Du nở nụ cười, lúc trước cô có lên mạng tìm hiểu, cũng thấy mọi người có đề cập đến vấn đề này, cái gì mà ngủ ngáy, có nấm chân, hoặc là bạn cùng phòng không có ý thức, đêm khuya còn gây ra động tĩnh ồn ào.
“Ai, Du Du.” Chử Viện nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay trắng nõn của cô, “Da cậu thật là đẹp a, lúc huấn luyện quân sự phải nhớ dùng kem chống nắng, bằng không sẽ bị phơi hỏng đó.”
Trần Mân ngồi phía trước đột nhiên xoay người quay lại, âm dương quái khí quăng tới một câu: “Người ta là trời sinh đã trắng đó nha, phơi đen thì chỉ cần ở nhà buồn mấy ngày liền trắng trở lại, không cần người khác nhọc lòng.”
“Phải không” Chử Viện cười nói: “Mình cũng giống Du Du, cũng là trời sinh đã trắng, nghỉ hè đi phơi ở biển đen thui, về nhà dưỡng mấy ngày liền trắng lại, có điều da chúng ta cũng rất nhạy cảm, phơi nắng nhiều sẽ cảm thấy rát rát lại hồng đỏ lên. Ai, mấy người da đen thật tốt, có phơi cũng không cảm thấy gì.”
Trần Mân mặt muốn co giật, muốn cái lại vài câu, nhưng nếu mở miệng chẳng phải thừa nhân cô ta “da đen” sao, há miệng thở dốc nhưng cái gì cũng không nói nên lời, thở phì phì quay lại phía trước.
Cánh môi nó đủ của Nguyễn Du Du gắt gao mím lại, cố nghẹn cười, đôi mắt hạnh đen bóng cong lên, bên trong là ý cười ngưng tụ tràn đầy.
Trên mặt Chử Viện cũng treo ý cười, ghé tới gần Nguyễn Du Du thấp giọng nói, “Du Du, nếu thân thể cậu không tốt, vậy trước huấn luyện phải chuẩn bị tốt, miến lúc sau này chịu không nổi.”
“A, thân thể mình không có vấn đề gì.” Nguyễn Du Du chớp mắt tò mò hỏi, “Nhưng mà cần chuẩn bị những đồ gì?”
Âm thanh Chử Viện lại thấp thêm một tông, “Chính là có người không muốn huấn luyện quân sự, liền khai báo kiểm tra y tế gì đó.”
“Nga…..” Nguyễn Du Du minh bạch, thì ra là thủ đoạn trốn huấn luyện, “Mình không thành vấn đề, cậu đều khai báo rồi sao.”
Chử Viện lắc đầu, làm một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, “ Cậu một bộ dáng chim yến bé nhỏ mềm mại khả ái còn không trốn mình một con đại bàng mét bảy tung cánh trốn
1 2 »