Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Không cần lo lắng chuyện lái xe về nhà, Nguyễn Du Du cũng thả lỏng, cô nhìn nhìn bình Louis XIII, tò mò hỏi: “Thẩm ca, cái đó uống ngon không?”
“Không ngon chút nào.” Thẩm Mộc Bạch đơn giản trực tiếp dội gáo nước lạnh, dập tắt ý tưởng của Nguyễn Du Du.
Triệu Húc Phong tặc lưỡi, vẻ mặt thật muốn đánh, rung đùi đắc ý, nỗ lực làm một dáng đặc biệt say mê. Hắn cảm thấy nếu Nguyễn Du Du thích Louis XIII, khẳng định Thẩm ca sẽ cho cô uống, nói vậy, hắn cũng có thể tùy thời hưởng ké rồi, haha.
Biết rõ Triệu Húc Phong đang cố ý dụ dỗ mình, nhưng Nguyễn Du Du vẫn có chút động tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Thẩm Mộc Bạch, “Tôi nếm thử được không.”
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt liếc cô một cái, “Con nít không thể uống rượu.”
“Nhưng tôi đã kết hôn rồi nha, sao còn có thể là con nít a.” Nguyễn Du Du không phục.
“Phụt” Triệu Húc Phong phì cười, tiến đến thì thầm bên tai Ngô Trung Trạch “Thẩm ca gặp được đối thủ rồi.”
Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Được rồi, em có thể uống, nhưng về sau chỉ khi nào có tôi bên cạnh em mới có thể uống rượu, biết chưa.”
“Ân,ân.” Nguyễn Du Du cao hứng gật đầu lia lịa, đi đến một bên lấy cái ly sạch sẽ, hướng tới phía Thẩm Mộc Bạch, trông mong mà nhìn hắn rót rượu cho mình.
Chỉ đổ một chút, uống xong bất quá cũng giống như một ngụm trôi qua đầu lưỡi.
Nguyễn Du Du cũng không chê ít, một hơi uống hết, nghêng đầu tinh tế đánh giá.
“Thế nào, uống ngon không?” Triệu Húc Phong háo hức trông mong nhìn, nếu cô nhóc này thích uống thì tốt rồi, về sau Thẩm ca tới thì kêu mang cô vợ nhỏ này theo, như vậy hắn cũng có thể thường xuyên được hưởng lộc.
Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu, “Dư vị không tệ, nhưng không thể nói là thích.”

“Sao có thể, rõ ràng là uống rất ngon a.” Triệu Húc Phong khổ sợ lại thất vọng kêu ngao ngao, “Nếu không, cô nếm thử một ngụm nữa xem.”
Thẩm Mộc Bạch đã sớm dự đoán cô gái nhỏ không thích, lần đầu uống rượu rất ít người có thể thưởng thức mỹ vị của nó, cô bé khẳng định vẫn là thích bánh kem điềm mỹ kia đi, “Du Du, ở đây còn có bánh kem Crepe, đặc biệt ngon, em muốn ăn không?”
Quả nhiên Nguyễn Du Du lập tức rời sự chú ý, “Có sao, tôi muốn ăn!”
Sau khi xử lý một cái bánh dung nham khác, Nguyễn Du Du nhanh gọn giải quyết thêm chiếc bánh Crepe.
Thẩm Mộc Bạch đã sớm lĩnh giáo được lượng ăn của cô, cũng không còn hiếm lạ, đám Ngô Trung Trạch lại là lần đầu thấy, xem đến trợn mắt há mồm, hắn lớn như vậy, cũng chưa thấy cô gái nào có sức ăn như vậy. Các thiên kim tiểu thư vây bên người hắn, trên bàn ăn bày một đống lớn cũng chỉ động động hai cái, còn cô nhóc trước mặt không nói hai lời liền giải quyết ba cái bánh lớn.
Nguyễn Du Du buông nĩa, thập phần thỏa mãn cong môi, mềm mại nói, “Thẩm ca, tôi ăn no rồi.”
“Ân, uống nước đi.” Thẩm Mộc Bạch rót cho cô một ly nước trái cây.
Trong lòng Ngô Trung Trạch có chút khúc mắc, nha đầu này là Chu gia tìm tới lừa gạt Thẩm ca, Thẩm ca còn đối xử tốt như vậy. Đúng rồi, trách không được hắn chưa từng nhìn thấy nhưng cô gái như vậy, nha đầu này tới từ nông thôn a, tham ăn như vậy, nếu đi dự yến tiệc này nọ, không biết có làm Thẩm ca mất mặt không đây.
Nguyễn Du Du thực dễ thỏa mãn, cô ăn ba cái bánh kem, ngồi trên ghế sô pha lười biếng giống con mèo nhỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trái cây.
“Mấy anh không chơi trò chơi gì sao?” Nguyễn Du Du nhớ trong tiểu thuyết, đám công tử ăn chơi trác táng tụ họp đều là đánh bài, chơi xúc xắc, chơi trò mạo hiểm nữa.
Ngô Trung Trạch bắt bẻ mà nhìn Nguyễn Du Du, “Thẩm ca không thích náo nhiệt, cô không biết sao?”
Thực ra bọn họ trước kia cũng náo nhiệt quậy tưng bừng, nhưng từ lần đua xe Triệu Húc Phong bị tai nạn, bọn họ liền thu liễm lại không ít.
Nguyên bản là có bốn người, Tống Cẩm Minh đang ở nước ngoài, Triệu Húc Phong bị thương thì không thể chơi cái gì, còn hắn và Thẩm ca nhìn nhau, kêu mấy em gái xinh đẹp lên mua vui cũng không cảm thấy không hứng thú.
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)

“Biết nha, nhưng không phải mọi người là bạn bè sao, đúng không, Thẩm ca?” Nguyễn Du Du nhìn nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn lúc ở chung với bạn bè hiển nhiên so với lúc ở chung với đám họ hàng kia không giống nhau, tâm tình thả lỏng rất nhiều.
Câu “Bạn bè” nhưng thật ra làm Ngô Trung Trạch thật cao hứng, đôi mắt đen sì của Thẩm Mộc Bạch cũng hiện lên ý cười nhợt nhạt, “Em nói đúng lắm, vậy em có muốn chơi không?”
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Tôi không chơi đâu, tôi bây giờ chỉ muốn, muốn đi vệ sinh.’
Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng, “Ra cửa rẽ phải, đi thẳng là tới.”
Nguyễn Du Du buông ly nước xuống, theo lời Thẩm Mộc Bạch, quả nhiên tìm thấy nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, một cô gái đang sửa sang lại đầu tóc, tinh tế cầm cây son trang điểm.
Nguyễn Du Du cũng không để ý lắm, tiến vào một phòng vệ sinh trống, giải quyết vấn đề nhỏ, đi ra lại phát hiện, cô gái kia còn chưa đi, nhìn về phía cô qua gương, biểu tình còn có chút kỳ quái.
Vòi nước cảm ứng không quá nhanh nhạy, Nguyễn Du Du mất nửa ngày mới rửa xong tay, cô gái kia vẫn đang nghiên cứu cô, còn khẽ cười một tiếng.
“Nguyễn Du Du.”
Nguyễn Du Du kỳ quái mà chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới nhận ra, thì ra là Chu Dung Dung.
Buổi sáng ngày sinh nhật hôm đó cô tỉnh lại, chỉ ở ngồi ở góc sảnh nhìn thoáng qua, ấn tượng với Chu Dung Dung có chút mơ hồ. Nhưng thật ra Chu Dung Dung đã cùng nguyên chủ tiếp xúc trước đó một ngày.
Lần này đứng gần có thế thấy rõ, Nguyễn Du Du phát hiện Chu Dung Dung lớn lên rất đẹp, làn da tinh tế, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một kiện váy màu vàng ánh kim, có chút chói mắt, nhìn giống như minh tinh trên TV vậy.
“Cô…… không cần làm những điều quái gở.” Chu Dung Dung nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới.

Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, điều kỳ quái sao, chắc chỉ có chuyện cô vẽ bùa cho ông nội thôi, nhưng chuyện đó Chu Dung Dung hẳn là không biết, trừ cái đó ra, cô không nghĩ ra mình đã làm chuyện quái gở gì.
“Tôi không có làm chuyện quái lạ.”
Chu Dung Dung bày ra một bộ dáng khuyên bảo, “Tôi cũng không yêu cầu cô gì nhiều, chỉ là, cô đã mang trên người tên tuổi của Chu gia, có một sơ việc phải biết chừng mực, đừng để Chu gia bị bên ngoài nghị luận soi mói.”
“Tôi không có làm chuyện gì quá phận, không bằng cô nói rõ thử xem.”
Nguyễn Du Du không biết Chu Dung Dung rốt cuộc có ý gì, cô là do Chu gia tìm tới để có lệ qua mắt Thẩm gia, mọi người ai cũng biết. Cô cũng không nghĩ đi trêu chọc Chu Dung Dung, càng không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Chu gia nữa.
Ánh mắt Chu Dung Dung đảo một vòng trên mặt Nguyễn Du Du, “Muốn tôi nói rõ cho cô sao, được thôi, tỷ như lạm dụng dao kéo, làm trắng quá độ, lại tiêm axit hyaluronic gì đó…..”
Nguyễn Du Du có chút vô ngữ, “Đừng nói là tôi tắm trắng, cho dù tôi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không có nửa điểm quan hệ với Chu gia, Chu tiểu thư nói chuyện này với tôi, có phải hơi thừa rồi không?”
“Sao có thể không tắm trắng chứ.” Thanh âm Chu Dung mềm mại, ngữ khí chân thành, “Nguyễn Du Du, tôi là hảo tâm muốn nhắc cô thôi, con người quan trọng là phẩm chất bên trong, phải có học thức cùng tâm hồn sạch đẹp, đừng quá ỷ lại việc thẩm mỹ, đến lúc sinh ra tác dụng phụ, lại bị hủy dung không nhìn ra hình dáng, làm người ngoài chê cười Chu gia a.”
Nguyễn Du Du vừa định tự đính chính lại bản thân cùng Chu gia không có quan hệ gì, Triệu Húc Phong không biết từ đâu nhảy ra, hưng phấn chỉ vào Chu Dung Dung, “Hay lắm, quả nhiên tôi bắt được rồi.”
“Trong TV đều thấy phụ nữ tìm tới nhà vệ sinh gây chuyện, quả nhiên không sai.” Triệu Húc Phong cao hứng lấy di động ra, “Thẩm ca, mau tới đây, Nguyễn Du Du bị bắt nạt rồi.” (editor: anh giai à,  anh có biết đây là nhà vệ sinh nữ k Σ(っ゚Д゚;)っ (。-_-。) còn rủ đồng bọn tới hóng ké nữa chứ :vvv)
Nguyễn Du Du cuống quýt hướng tới di động Triệu Húc Phong hô một tiếng, “Tôi không xảy ra chuyện gì”, cũng không biết Thẩm Mộc Bạch đầu bên kia có nghe thấy không, sau đó truyền tới bước chân ngoài hành lang, không tới mười giây thân ảnh cao lớn của Thẩm Mộc Bạch liền xuất hiện ở cửa, Ngô Trung Trạch theo sát phía sau.
Sắc mặt Thẩm Mộc Bạch lạnh băng, khuôn mặt tuấn tú phủ lên một tầng sương, lạnh lùng quét qua.
Nguyễn Du Du vội vàng nói: “Thẩm ca, tôi không sao, không xảy ra việc gì hết.”
“Còn nói không xảy ra việc gì! Tôi đều nghe thấy được, Chu Dung Dung nói muốn hủy dung Du Du, còn nói làm cho mọi người vây xem khinh bỉ!” Triệu Húc Phong lòng đầy căm phẫn nói.
“Anh, anh, sao anh có thể bôi nhọ tôi như vậy.” Vành mắt Chu Dung Dung đỏ lên, lã chã chực khóc, ủy khuất nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm Mộc Bạch, em cùng Nguyễn Du Du chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy…..anh biết, biết em không phải vậy mà.”
Thẩm Mộc Bạch không để ý, nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, “Nói chuyện phiếm cái gì?”

Nguyễn Du Du: “Ách…. Chu tiểu thư nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ thì đừng tiêm axit gì đó nhiều, không an toàn, khả năng sẽ bị hủy dung, làm Chu gia bị chê cười.”
“Sách, Chu gia bị chê cười còn ít sao” Ngô Trung Trạch dựa vào khung cửa, khinh thường bĩu môi, “Cho dù bị chê cười, thì liên quan gì đến Du Du.”
Ngô Trung Trạch rất thực tế nghĩ thông, Chu gia xem thường Thẩm ca, Chu Dung Dung cũng vứt bỏ Thẩm ca không thèm để ý đến, mà bây giờ Nguyễn Du Du đã là người của Thẩm ca, Chu Dung Dung cùng Nguyễn Du Du đối đầu, hắn mới mặc kệ ai đúng ai sai, giúp đỡ cô nhóc của Thẩm ca là được rồi.
Chu Dung Dung không dám tin tưởng nhìn mấy người trước mắt.
Trước hôm sinh nhật một ngày, Nguyễn Du Du được dọn vào Chu gia, cô ta nhớ rõ ràng đó là một con nhỏ nông thôn vừa gầy lại vừa đen, còn không bằng người giúp việc trong Chu gia, người như vậy tới bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, không có khả năng được hắn cùng đám bạn bè chấp nhận.
Nhưng hiện tại là cái gì đây.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Nguyễn Du Du liền trở thành trắng nộn yêu kiều, không chỉ được Thẩm Mộc Bạch che chở, Ngô Trung Trạch ra mặt giùm, còn cả tên ngốc tử Triệu Húc Phong nữa.
Còn nữa, Thẩm Mộc Bạch thế nhưng lại mang Nguyễn Du Du tham gia tụ tập bạn bè. Phải biết rằng, khi cô ta còn có hôn ước với Thẩm Mộc Bạch, hắn đối với cô không mặn không nhạt, đi ra ngoài hẹn hò còn không có, càng đừng nói đem cô đi tụ họp cùng đám Ngô Trung Trạch Triệu Húc Phong.
Rốt cuộc cô ta chỗ nào không bằng con nhỏ nhà quê này.
“Thẩm Mộc Bạch……” Chu Dung Dung lần này thật sự ủy khuất, nước mắt lấp lánh ở viền mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống.
Nguyễn Du Du gãi gãi tóc, cảm thấy bản thân vẫn là nên giải thích một chút, “Thẩm ca, tôi, tôi không có tiêm mấy cái axit gì đó.”
Cô ngẩng mặt, mắt hạnh tròn tròn nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, thanh âm mêm mại nhu nhu.
Thẩm Mộc Bạch “Ừ” một tiếng, con ngươi đen tựa hồ có chút độ ấm, hắn nâng tay lên, ngón cái cọ nhẹ qua gương mặt non mềm của Nguyễn Du Du, “Em một chút cũng không tiêm mấy thứ đó.”
(/ω\)(・´з'・)(´ε` )♡(♡˙︶˙♡)(♡˙︶˙♡)
Spoil chương sau: Con thỏ🐰 nhỏ đã thấy cơ bụng của sói 🐺 xám :3 ư ư :33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui