Những người khác đều nhìn về phía Tiết Giai Duyệt, sắc mặt Hàn Mộng Tuyết trở nên vô cùng khó coi, giống như gặp phải sự nhục nhã không hề nhỏ, đôi mắt rưng rưng nói: "Giai Duyệt, nếu em không thích đồ ăn chị nấu, không muốn để anh Hứa uống canh chị nấu, em chỉ cần nói rõ ra là được rồi, không cần phải như vậy."
"Em..." Tiết Giai Duyệt muốn biện giải cho mình, kết quả vừa mở miệng, lại nhịn không được nôn khan một tiếng.
"Tiết Giai Duyệt!" Hàn Mộng Tuyết tức giận kêu lên, cô không ngờ rằng, Tiết Giai Duyệt lại dám tỏ ra khó chịu, trực tiếp giả bộ nôn mửa trước mặt cô.
Ai ngờ khuôn mặt Tiết Giai Duyệt trắng bệch, che miệng nói một câu: "Thật xin lỗi, cháu vào nhà vệ sinh một chút." rồi nhanh chóng chạy đi.
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn cũng ý thức được có chuyện không đúng, vội vàng buông đũa đứng lên, không rảnh bận tâm Hàn Mộng Tuyết vừa tức giận vừa căm hận, trực tiếp đuổi theo Tiết Giai Duyệt.
Trong nhà vệ sinh, Tiết Giai Duyệt cúi người bồn rửa tay nôn không ngừng, cả người cực kỳ khó chịu, Hứa Ngạn Văn đi qua, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, lo lắng nói: "Làm sao vậy? Em có muốn đến bệnh viện không?"
"Em, em cũng không biết." Tiết Giai Duyệt nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, nói: "Vừa rồi không phải em cố ý, em chỉ là ngửi thấy mùi hương kỳ quái kia nên muốn nôn."
Hứa Ngạn Văn đưa tay gạt sợi tóc buông xuống má cô ra sau tai, khẽ vuốt ve gương mặt cô nói: "Anh biết, đừng lo lắng, để anh gọi bác sĩ đến khám cho em."
Kỳ thật trong lòng anh có một dự cảm, nhưng cũng không dám xác định, chỉ đành chờ bác sĩ đến khám mới chứng thực suy đoán của anh có đúng hay không.
Hứa lão gia tử cũng đi đến, đứng bên ngoài nhà vệ sinh hỏi: "Giai Duyệt bị sao vậy? Có sao không?"
Hứa Ngạn Văn quay đầu lại nói: "Con cũng không biết, con vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Vương bảo bà ấy tới xem rồi."
Hứa lão gia tử biết bác sĩ Vương là trưởng khoa phụ sản, vừa nghe Hứa Ngạn Văn nói tìm bác sĩ Vương đến khám, mà không phải là tìm bác sĩ Liêu của khoa tiêu hóa, liền vô thức nhìn thoáng qua bụng Tiết Giai Duyệt, hy vọng giống như những gì bọn họ nghĩ.
"Chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một lát, bác sĩ rất nhanh sẽ đến." Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại xong, đỡ Tiết Giai Duyệt đi vào phòng khách nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, bác sĩ Vương đến nhà họ Hứa, bà vừa nhận được điện thoại của Hứa Ngạn Văn, liền bỏ chuyện trong nhà chạy tới.
Bác sĩ Vương có nhiều năm kinh nghiệm trong khoa phụ sản, sau khi kiểm tra cho Tiết Giai Duyệt, bà nói với Tiết Giai Duyệt: "Chúc mừng cô, cô có thai rồi."
Tiết Giai Duyệt nghe thấy mình mang thai còn không thể tin được, ngạc nhiên nói: "Tôi mang thai?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Vương gật đầu, lại dặn dò Tiết Giai Duyệt: "Tôi đề nghị sáng mai cô nên đến bệnh viện kiểm tra máu, rồi kiểm tra toàn diện luôn."
"Em thật sự mang thai." Tâm tình Tiết Giai Duyệt rất phức tạp, trong vui mừng xen lẫn kích động, nhìn bác sĩ Vương, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Ngạn Văn, nói lại với anh.
Hứa Ngạn Văn đi lên trước, vươn hai tay ôm cô vào trong ngực, khóe miệng mỉm cười, hạnh phúc lại thỏa mãn nói: "Đúng vậy, em mang thai, Giai Duyệt, chúng ta có con rồi."
"Ai da, đây thật sự là chuyện tốt." Hứa lão gia tử biết được tin vui này, quả thực cười đến không ngậm miệng lại được, "Ông ngóng trông được ôm chắt nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được rồi, thật sự là chuyện vui, ông rất vui, Giai Duyệt, con thật tuyệt vời."
"Nhỡ thật ra con không hề mang thai thì sao?" Tiết Giai Duyệt chần chờ nói, cô thấy Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử đều vui vẻ như vậy, nhỡ đâu bác sĩ Vương chẩn đoán sai thì làm sao bây giờ? Họ đang vui như vậy, nếu không có thật, họ nhất định sẽ rất khó chịu.
"Bác sĩ Vương." Hứa lão gia tử cũng nhìn về phía bác sĩ Vương, "Chẩn đoán của bà sẽ không sai chứ? "
"Ông yên tâm, tôi làm bác sĩ phụ khoa nhiều năm như vậy, sẽ không chẩn đoán lung tung, Hứa phu nhân đúng thật là đang mang thai." Bác sĩ Vương đã là bác sĩ nhiều năm, chuyện lớn như việc có mang thai hay không, bà sẽ không kết luận lung tung, hơn nữa kinh nghiệm của bà vô cùng phong phú, chẩn đoán cơ bản sẽ không sai, nếu không bà sẽ không chắc chắn như vậy.
"Nghe thấy chưa, đừng suy nghĩ lung tung nữa, con thật sự mang thai rồi." Hứa lão gia tử đưa tay sờ sờ đầu Tiết Giai Duyệt, vừa rồi sở dĩ ông hỏi lại bác sĩ Vương, chính là muốn để cho cô nghe lại một lần nữa, để Tiết Giai Duyệt an tâm.
"Ngốc quá." Hứa Ngạn Văn cưng chiều nhìn cô nói: "Em phải tin bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố Kinh chính là bác sĩ Vương đây chứ."
Tiết Giai Duyệt ngây ngô cười: "Em chỉ là quá vui thôi, giờ thì có chút khẩn trương lo lắng. "
Bác sĩ Vương cười nói: "Phụ nữ mang thai đều như vậy, rất bình thường."
Sau đó, bác sĩ Vương lại dặn dò một vài điều cần lưu ý, cùng với việc phải kiểm tra thai định kỳ, lại dựa theo yêu cầu của Hứa Ngạn Văn, viết một vài thực đơn cho phụ nữ mang thai, sau đó mới rời khỏi nhà họ Hứa.
"Giai Duyệt, con muốn ăn cái gì, để ông bảo chị Trân đặc biệt làm cho con, bây giờ con mang thai, phải chú ý nhiều hơn, không ăn được gì cũng đừng cố ăn, để chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá phối thực đơn cho con." Nói đến chuyện mời chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá, Hứa lão gia tử lại không tránh khỏi mắng Hứa Ngạn Văn vài câu: "Lúc trước anh nói muốn an bài mọi chuyện cho Giai Duyệt, kết quả lâu như vậy vẫn chưa xong, uổng phí lúc trước tôi tin tưởng anh như vậy, mọi chuyện đều giao cho anh đi làm, anh làm như vậy hả? "
Hứa Ngạn Văn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Con bận quá nên quên mất."
Hứa lão gia tử bất mãn "hừ" một tiếng, "Chuyện lớn như vậy mà anh cũng có thể quên, thế có chuyện gì mà anh không thể quên hả? Sao anh không quên luôn bản thân mình đi cho rồi?"
Bị Hứa lão gia tử giáo huấn một trận, Hứa Ngạn Văn vô cùng ngoan ngoãn nhận sai, lại tích cực tỏ vẻ ngày mai sẽ đi tìm người, tìm chuyên gia dinh dưỡng cùng hộ lý tốt nhất, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ tới làm việc.
Hứa Ngạn Văn nói mãi, rốt cuộc cũng trấn an được Hứa lão gia tử.
So với Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử đang vui vẻ, Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa nhị thái thái lại không vui nổi, trong lòng hai người họ vốn có chủ ý xấu xa, muốn phá hoại tình cảm của Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, hiện tại Tiết Giai Duyệt mang thai, Hứa Ngạn Văn lại càng thêm thương tiếc và sủng ái cô, kế hoạch của hai người quả thật là bị hoàn toàn bị hủy hoại, điều này làm cho Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa nhị thái thái vô cùng tức giận.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Hàn Mộng Tuyết cùng Hứa Nhị thái thái lại gặp mặt nhau.
Hứa nhị thái thái tức giận phàn nàn Hàn Mộng Tuyết, "Lúc trước tôi bảo cô về sớm một chút, cô không nghe, nhất định phải nói là đang có công việc bận rộn, giờ thì tốt rồi, Tiết Giai Duyệt mang thai, tình cảm của Hứa Ngạn Văn với cô ta lại càng tốt hơn, cô còn có thể làm gì bây giờ?"
Hàn Mộng Tuyết cũng rất phiền lòng, nghĩ lúc trước cô đã lên kế hoạch hết rồi, cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đang nắm giữ trong lòng bàn tay, nào biết sau khi trở về, mọi việc đều không giống trước kia, Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đều thay đổi rất nhiều, trở nên không giống trong trí nhớ của cô, cô thật sự là có chút nắm không chắc.
Nhưng mặc dù vậy, cô cũng không muốn thừa nhận mình phán đoán sai lầm, đặc biệt là trước mặt Hứa nhị thái thái, lại càng không muốn thừa nhận.
"Bà gấp cái gì?" Hàn Mộng Tuyết không nhịn được nói: "Tiết Giai Duyệt chẳng qua chỉ là mang thai thôi, cũng không phải là sinh đứa bé ra, đợi đến khi cô ta sinh đứa bé còn có mấy tháng nữa, cũng đủ để chúng ta làm chút gì đó rồi đúng chứ? "
"Cô không thấy Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử quan tâm đứa bé trong bụng cô ta đến mức nào à." Hứa nhị thái thái hồi tưởng lại tình hình mình thấy ở nhà cũ bên kia, trong lòng vô cùng chua xót, nhớ lúc trước khi bà mang thai Hứa Ngạn Lâm, Hứa lão gia tử cũng chưa từng quan tâm bà như vậy, chứ đừng nói là cho bà cái gì tốt, nghĩ lại thật sự là vô cùng không cam lòng.
Hàn Mộng Tuyết ngoan độc hít một hơi thuốc trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Hứa Ngạn Văn cùng Hứa lão gia tử càng coi trọng đứa nhỏ trong bụng Tiết Giai Duyệt, nếu Tiết Giai Duyệt không cẩn thận làm mất đứa nhỏ, bà nói xem sẽ như thế nào?"
Hứa nhị thái thái cũng không ngốc, có thể nghĩ đến việc tìm Hàn Mộng Tuyết trở về kiếm chuyện, đương nhiên cũng nghĩ tới việc dùng cách này, lúc trước khi nghe tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn chuẩn bị có con bà đã nghĩ tới, nên giờ phút này đối với việc Hàn Mộng Tuyết đưa ra chủ ý này cũng không quá coi trọng: "Cô có thể nghĩ đến thì tôi cũng có thể nghĩ đến, lúc trước tôi có đề nghị giúp bọn họ tìm chuyên gia dinh dưỡng cùng hộ tá, nhưng Hứa Ngạn Văn căn bản không cho tôi nhúng tay vào, cô cho rằng nó là kẻ ngốc à, lúc trước Tiết Giai Duyệt không mang thai nó còn không cho tôi quản, hiện tại Tiết Giai Duyệt mang thai, còn có thể cho chúng ta cơ hội sao?"
Hàn Mộng Tuyết cười nhạo cách làm của Hứa nhị thái thái một tiếng, trong lòng cô cũng không quá để ý đến Hứa nhị thái thái, khó trách bà ta cùng Hứa nhị lão gia đều không làm gì được Hứa Ngạn Văn, chỉ trách bọn họ không có đầu óc thôi!
"Bà trắng trợn nói với Hứa Ngạn Văn rằng tôi sẽ giúp cậu sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng và hộ tá, anh ấy đáp ứng bà mới là lạ!" Hàn Mộng Tuyết nhếch khóe môi nói: "Loại chuyện này anh ấy tuyệt đối sẽ để người khác nhúng tay vào, nếu muốn thì phải xuống tay từ chỗ khác."
Hứa nhị thái thái nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, hơi nghĩ một chút liền hiểu, có một số việc thật đúng là không thể công khai.
Trong nhà họ Hứa, Tiết Giai Duyệt - người bị Hứa nhị thái thái cùng Hàn Mộng Tuyết cùng oán hận căn bản không biết hai người bọn họ đang thương nghị cách đối phó với cô, cô vừa mới uống xong một ly sữa, đây là sữa Hứa Ngạn Văn lấy cho cô, theo lời Hứa Ngạn Văn nói, hiện tại cô mang thai, phải ăn được ngủ được, dưỡng tốt thân thể, ăn nhiều đồ có dinh dưỡng, ví dụ như sữa là không thể thiếu, vừa dinh dưỡng vừa có thể trợ giúp giấc ngủ.
Tiết Giai Duyệt uống sữa xong, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, Hứa Ngạn Văn vội vàng giữ chặt cô lại hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Vào nhà vệ sinh rửa mặt." Tiết Giai Duyệt trả lời.
Hứa Ngạn Văn vội vàng nói: "Để anh ôm em đi. "
"Trời ạ, em chỉ là đang mang thai thôi, cũng không phải là không thể đi lại, anh không cần khẩn trương như vậy đâu, có được không?" Tiết Giai Duyệt né tránh tay anh, không cần anh ôm cô, loại chuyện này, ôm một lần hai lần còn có thể, đến khi sinh còn mấy tháng nữa, chẳng lẽ Hứa Ngạn Văn còn muốn ôm cô hết mấy tháng đó? Cô không tin, hơn nữa bác sĩ Vương cũng nói, mang thai cũng không cần yếu ớt như vậy, có thể hoạt động một chút, làm một chút chuyện trong khả năng là được.
Tiết Giai Duyệt đi rửa mặt, Hứa Ngạn Văn ở cửa canh giữ, mắt cũng không chớp, vẫn nhìn chằm chằm Tiết Giai Duyệt, còn thỉnh thoảng nhắc nhở một câu "Cẩn thận một chút, coi chừng kẻo ngã", Tiết Giai Duyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa chịu đựng vừa nhanh chóng rửa mặt.
Hứa Ngạn Văn ôm cô về giường, cô vốn vẫn không cho ôm, nhưng Hứa Ngạn Văn nói muốn ôm một chút, Tiết Giai Duyệt bị anh nài nỉ đến bất đắc dĩ, chỉ có thể để anh ôm.
Hứa Ngạn Văn ôm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt lên chiếc nệm mềm mại, vô cùng cẩn thận, giống như cô là đồ sứ quý báu dễ vỡ, nhất định phải cẩn thận che chở mới được.
Tiết Giai Duyệt nằm trên giường, tay vuốt ve bụng, nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, em nhất sinh sẽ bảo vệ bảo bối thật tốt."
Tay Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, mặt dán lên bụng cô, ôn nhu nói: "Thật sự là thật không ngờ, thế mà trong này lại có bảo bối của chúng ta. "
Tác giả có lời muốn nói: Thật hạnh phúc, tung hoa o(* ̄▽ ̄*)o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...